Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt
“Vương phi không cần thận bị ngã, chỉ trách thảo dân không kịp đỡ vương phi.”
Ninh thị bày ra bộ mặt tội lỗi tự trách bản thân, sẵn đó lấy khăn tay chấm chấm nước mắt.
“Không đúng, là bà ta đẩy ta, bọn họ còn cướp đi vòng ngọc của ta nữa.”
Kha Tuyết Nhã nhìn Hàn Duyệt lắc đầu giải thích, đưa tay lên cho hắn xem chiếc vòng trên tay nàng đã bị mất.
“Nương tử nói bà sai chính là sai.”
Hàn Duyệt nhìn thấy chiếc vòng trên tay nàng bi mất thì tức giân không thôi, di vât mẫu phi hắn cũng dám cướp, còn đổ lỗi cho nưống từ nhà hắn.
“Có chuyện gì, mà ồn ào vậy.”
Lúc này Kha Thành cũng từ bên trong đi ra, theo sau là Hàn Viễn, thấy Hàn Duyệt thì hành lễ.
“Hoàng huynh, hoàng tẩu cũng đến sao?”
Hàn Viễn cúi đầu chào hỏi lấy lệ, biết thế ở trong đó thêm một chút đợi họ đi rồi hẳn ra.
“Vương gia, người phải làm chù cho mẫu thân thần thiếp.”
Kha Tuyết Lệ nhanh chóng đi qua chỗ Hàn Viễn lắc lắc tay hắn giọng nũng nịu, đưa khăn tay lên mặt chấm chấm giả vờ khóc.
“Nàng đừng khóc bổn vương làm chủ cho nhạt mẫu.”
Hàn Viễn ôm nàng dỗ dành, có thể nói lộ ra vẻ cưng chiều sủng nịnh.
“Chuyện là mẫu thân thấy thích chiếc vòng ngọc trên tay tỷ tỳ, nên mới xin tỷ ấy, chẳng lẽ một chiếc vòng ngọc bình thường cũng không thể cho mẫu thân.”
Kha Tuyết Lệ cậy được Hàn Viễn yêu thương có phần lên mặt, nhưng vẫn tò vẻ là người bị hại.
“Ngươi to gan lấy đồ của nương tử của bổn vương, lấy chính là lấy, còn đẩy nương tử, các ngươi đều không phải người tốt.”
Hàn Duyệt chỉ vào mặt Kha Tuyết Nhã lên án, rõ ràng hắn nhìn thấy bọn họ bắt nạt nàng, còn định chối nữa. “Hai người có xin sao? một người tung một người hứng, còn xông đến tháo chiếc vòng của ta, như vậy là xin mà hai người nói sao?”
Kha Tuyết Nhã cũng lên tiếng, nàng sẽ không nhịn bọn họ nữa, dù hôm nay có chuyện gì nàng phải lấy lại chiếc vòng đó cho bằng được.
“Chàng xem đó, con cái bất hiếu mà, vu oan giá họa cho thiếp, thiếp sao có thể làm ra chuyện cưởp đồ này được.”
Ninh Hoa bị hai phu thê họ tấn công tới tấp, liền tựa lên vai Kha Thành giả vờ khóc lóc oan ức.
“Nhã Nhi con xem chuyện, hay là nhường chiếc vòng lại cho nhị nương con đi.”
Kha Thành có chút mềm lòng bất đắc dĩ nhìn Kha Tuyết Nhã ánh mắt cầu xin, dù sao cũng không muốn làm lớn chuyện nhường nhau một chút không phải dễ giải quyết rồi sao? Mặc dù biết rằng đứa con gái này từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi, luôn nhẫn nhịn, chỉ trách người làm phụ thân này không xứng làm phụ thân của nó, thật hổ thẹn.
“Phụ thân, từ nhỏ tới lớn con đều nhường cho mẫu tử bọn họ, nhưng chiếc vòng này thì không thể được.”
Kha Tuyết Nhã có phần tức giận, mắc mớ gì nàng phải nhượng bộ họ chứ, rồi mai mốt muốn tên ngốc nhà nàng, nàng cũng phải dâng cho ho luôn sao? “Hoàng huynh, hoàng tẩu, dù sao nhạt mẫu cũng là trường bối trong nhà, hoàng huynh và hoàng tẩu hiếu thuận một chút cũng không có gì quá đáng.”
Hàn Viễn im lặng nãy giờ cũng lên tiếng nói giúp Ninh thị, hắn còn phải lấy lòng nhà vỢ cho nên chuyện này nếu đứng im thì không hay cho lắm.
“Không được chính là không được, các người không trả bổn vương liền đi nói cho hoàng tổ mẫu với phụ hoàng biết, để họ trị tội các người.”
Hàn Duyệt như mất hết kiên nhẫn, liền dậm dậm chân xuống đất đem Hoàng Thượng và Thái Hậu ra dọa.
“Vương gia, bình tĩnh một chút.”
Kha Tuyết Nhã vuốt vuốt lưng hắn, giúp hắn vơi đi cơn giận, thật là chưa gì đã nổi nóng rồi, có khi lát nữa lại khóc om sòm lên.
“Vương gia, bớt giận phu nhân nhất thời hồ đồ, là phu nhân hồ đồ.”
Kha Thành vội vã quỳ xuống cúi đầu nhận tội, nếu Hàn tức giận mang chuyện này đi gặp Hoàng Thượng và Thái Hậu, mạng của trên dưới Kha phủ sẽ rất khó giữđược, nháy mắt ra hiệu cho Ninh thị trả lại vòng ngọc.
“Ngươi nói nhiều quá, không hiểu, mau trả đồ cho bổn vương, mau trả đây.”
Hàn Duyệt mặt hầm hầm nhìn một lượt đe dọa, không cần biết Kha Thành nói gì chỉ một mực xòe tay ra chờ đợi vật hồi cố chủ.
“Thảo dân hồ đồ mong vương gia, vương phi tha tội.”
Ninh Hoa mặt dù là không cam tâm nhưng thấy Hàn Duyệt tức giận liền vội vàng trả chiếc vòng ngọc lại thỉnh tội.
Hàn Duyệt mặt hầm hầm, nhận lấy chiếc vòng ngọc cất đi, lại núp sau lưng Kha Tuyết Nhã bày ra bộ mặt tội nghiệp như sắp khóc tới nơi “Nương từ, những người này thật đáng sợ, bổn vương sợ.”
“ĐƯỢc được, chúng ta đi về ha.”
Kha Tuyết Nhã dỗ dành hắn, khi nãy rõ ràng còn mạnh miệng quát bọn họ, bây giờ đã trốn sau lưng nàng, đây là cớ sự gì? “Đi về, đi về.”
Vẻ mặt khi nghe nói đi về liền vui vè trở lại, hai tay vỗ vào nhau vô cùng thích thú.
“Phụ thân, con cáo từ trước, hôm khác lại đến thăm người.”
Kha Tuyết Nhã nhìn Kha Thành cúi đầu chào hỏi, mặc dù nói vậy nhưng đừng có mơ nàng quay trở lại đây.
“Con và vương gia đi cẩn thận.”
Kha Thành gật đầu, cũng may hôm nay không làm lớn chuyện, nếu không e rằng sẽ đắc tội tới Thái Hậu.
Lúc đi ngang qua Hàn Viễn cũng không quên gật đầu từ biệt.
“Vương gia chàng không nói gì sao, cứ như vậy mà để họ đi.”
Kha Tuyết Lệ thấy bóng dáng hai người họ rời đi, ấm ức kéo tay Hàn Viễn, bào hắn ngăn họ lại.
“Mặt dù hoàng huynh có ngốc nghếch nhưng lúc này còn chỗ chống lưng, chúng ta không thể đắc tội được.”
Hàn Viễn lắc đầu, đó cũng là đều hắn lo ngại nhất, tưởng đâu Hàn Duyệt ngốc rồi có thể loại bò được chướng ngại, nào ngờ hắn càng ngốc lại càng được hoàng tổ mẫu và phụ hoàng yêu thương.
“Nhưng hai người họ không phải là quá đáng lắm sao, một chiếc vòng ngọc có gì đâu mà không cho được, như thế là coi thường trưởng bối.”
Kha Tuyết Lệ vẫn không phục, chuyện này nhất định phải làm cho tới cùng, nàng đã nhắm được thứ gì thì thứ đó phải là của nàng.
“Đúng đó, chàng coi việc mà con gái ngoan của chàng làm đi.”
Ninh thị vốn là cướp chiếc vòng này cho Kha Tuyết Lệ nào ngờ phải đem trả lại, càng không cam tâm hơn.
“Nàng đó, tốt nhất đừng đắc tội với Tĩnh vương, kèo cả phủ bị chết oan mạng.”
Kha Thành liền giở giọng oán trách, họa từ miệng mà ra câu này không sai chút nào.
“Chuyện qua rồi, đừng nhắc nữa.”
Kha Thành xua tay, đi vào trong.
“Thiếp có làm gì sau đâu, còn bị con gái ngoan, hiền tê ngoan của chàng nói trên đầu trên cổ thiếp.”
Ninh thị vẫn giả vờ là khóc lóc, đem tội lỗi đổ lên đầu Kha Tuyết Nhã và Hàn Duyệt.
“ĐƯỢc rồi, chuyện này qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Kha Thành mặt dù có chút giận, cũng thừa biết là Ninh Hoa cướp đồ từ tay của Kha Tuyết Nhã nên cũng không muốn nhắc tới nữa, chắp tay sau lưng đi vào trong.
“Đó cái con xem đó, đến nước này còn bênh vực.”
Ninh thị bị Kha Thành nhắc nhở liền đi méc phu thê Kha Tuyết Lệ, để đòi công bằng.
“Mẩu thân, người đừng để trong lòng, khi khác con sẽ tìm cách trả thù giúp mẫu thân.”
Kha Tuyết Lệ dìu Ninh thị đến ghét ngồi, thì thầm bên tai bà, chuyện này sao có thể im xui như vậy được. “Có mỗi con là tốt với ta, không uổng công ta yêu thương con.”
Ninh thị nghe xong thì vui vè gật đầu, bà tin Kha Tuyết Lệ sẽ có cách trả thù khác.
“Nhạt mẫu cũng không còn sởm, bổn vương cáo từ trước.”
Hàn Viễn cũng không muốn ở lại lâu, liền lấy cớ để sớm trở về phủ.
“Được, hai đứa sớm trở về nghĩ đi.”
Ninh thị nói xong, Kha Tuyết Lệ và Hàn Viễn cũng nhanh chóng rời đi.