*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau, Kha Tuyết Nhã sau một đêm ngủ ngon lành càm thấy khòe hơn nhiều, nhưng cổ họng lại có chút khô khốc "Nước... nước."
Hàn Duyệt nghe tiếng nàng nói nhất thời tình dậy, bước xuống giường lấy một ly nước đến bên cạnh nàng, nhưng thay vì Hàn Duyệt đút cho nàng uống thì lại dùng cách như lúc uống thuốc, dùng miệng đút cho nàng.
Kha Tuyết Nhã lại càm nhận được dường như có nước đưa đến môi nàng, vô thức há miệng đón lấy, uống xong cổ họng cũng thoải mái hơn.
"Sao vẫn chưa tỉnh nhì?" Hàn Duyệt nhìn biểu hiện cùa nàng mà lấy làm lạ, hắn tường nàng tình rồi ai ngờ uống nước xong ngù tiếp, mà hắn cũng không vội kiên nhẫn chờ đợi.
"ưm..." Kha Tuyết Nhã than nhẹ một cái, mi mắt cũng dần mờ ra, từ từ thích nghi với ánh sáng hiện tại, nhưng mà hình như có bức tường ngăn càn ánh sáng thì phải a.
Kha Tuyết Nhã lấy tay đẩy bức tường đó ra, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, nàng Eại thấy bức tường này giống trước ngực cùa Hàn Duyệt, thay vì đẩy tiếp nàng dùng tay sờ soạng cơ bụng cùa hắn, than nhẹ một tiếng "Thật êm a."
"Nương từ, nàng đang làm gì ngực của bổn vương vậy?" Hàn Duyệt nhìn người đang làm loạn kia hết sờ rồi bóp xong tới lấy tay chọt chọt, nàng đang coi ngực hắn là cái gì.
"Ngực... chàng." Kha Tuyết Nhã nghe giọng nói quen thuộc thì ngước mặt lên nhìn hắn, rồi lại nhìn lại cái bức tường trước mặt nàng, xấu hổ chết nàng rồi a, nàng vừa mới làm gì thế này.
"Hàn Duyệt đưa tay sờ lên trán nàng gật đầu hài lòng không ngờ vè mặt lúc ngù dậy cùa nàng thật là mê người "Đề bổn vương xem thử nào mồ hôi cũng đổ rồi, trán cũng bớt nóng hơn."
"A Duyệt sao chàng không mặc quần áo?" Kha Tuyết Nhã cách xa hắn một chút nhận thức lại tình hình hiện tại, bọn họ chung giường thì không nói đi, sao hắn cũng không mặc?
"Quần cùa bổn vương vẫn còn." Hàn Duyệt túm lấy cái quần cùa hắn, hắn phài liều mạng lắm mới giữ lại được cái quần này.
"Vậy sao chàng không mặc áo?" Kha Tuyết Nhã nhìn hắn nghi ngờ, không phải hôm qua hai người đâ phát sinh chuyện gì đây chú?
"Cái này phài hòi nàng mới đúng." Hàn Duyệt ngồi dậy nhìn nàng, hôm qua phài nói hắn nhịn lắm nếu không nàng đã bị hắn ăn sạch rồi.
"Ta sao?" Kha Tuyết Nhã ngạc nhiên không thôi, hắn không mặc áo thì liên quan gì đến nàng, hắn làm như nàng cời ra chắc.
"Tối qua nàng rốt cuộc đã mơ thấy gì, mà không ngừng cời y phục cùa bổn vương?" Hàn Duyệt hòi ngược lại nàng, lần đầu nàng gặp ác mộng không nói đi, lần thứ hai đang ngù cũng sờ soạng cời đồ hắn.
Chuyện đó nàng nhớ mình mơ thấy ác mộng xong rồi lại mơ thấy Hàn Duyệt mua cho nàng một cái đùi gà lớn thật lớn, nhưng mà còn đùi gà đó gói rất kỹ càng nên nàng phài tháo ra rồi ăn đùi gà.
Kha Tuyết Nhã nhổ lại đò cả mặt, không biết ngoài chuyện đó ra còn gì nữa không, nàng ngại ngùng nhìn hắn hòi tiếp "Ta... ngoài chuyện đó ra, ta không có làm gì quá đáng phải không?"
"Nàng còn cắn bổn vương." vè mặt Hàn Duyệt vô cùng ấm ức quay người lại đối diện nàng chì vào mấy vết cắn trên ngực, còn trên cổ hắn nữa.
"Thật xin lỗi, ta thật sự không ý thức được lúc đó làm ra những gì." Kha Tuyết Nhã cúi mặt xuống xin lỗi, nhưng miệng lại nhịn cười tối qua nàng xem hắn là đùi gà mà cắn.
"Không chấp nhất với nàng, lần sau bổn vướng không nhịn nữa đâu." Hàn Duyệt lấy áo khoác tạm vào không quên nhắc nhờ nàng, đêm qua đối vối hắn là một đêm dài đăng đẳng.
"Y phục cùa ta là Chương ma ma thay phài không?" Kha Tuyết Nhã giờ mới đề ý đến y phục nàng đang mặc khác với hôm qua, chắc không phải Hàn Duyệt thay cho nàng chứ.
"Tất nhiên là bổn vương thay rồi, còn ai vào đây đưdc." Hàn Duyệt vỗ ngực tự hào, đi đến bàn phía trước lấy khay thức ăn cùng thuốc đã chuần bị sẵn mang tới chỗ nàng.
Kha Tuyết Nhã nhìn thấy khuôn mặt cùa hắn không giống là đang nói đùa, liền lên tiếng dò hòi "Chàng không nhìn thấy gì phài không?"
"Không thấy thì làm sao mà thay?" Hàn Duyệt vừa nói, vừa cầm tô cháo nóng hổi lấy muỗng dạo qua dạo lại cho bớt nóng.
Mới có hơn một đêm mà, nếu ngủ liền mấy ngày sẽ thành thế nào a, mà thôi kệ dù sao hẳn cũng là phu quân cùa nàng, thân thề này cùa nàng hắn nhìn thấy cũng không sao.
"Hôm qua là chàng luôn ờ bên cạnh ta?" Kha Tuyết Nhã hòi, ngửi thấy mùi cháo thơm phức khiến bụng nàng không tự chù réo lên, đói quá a.
"Phải." Hàn Duyệt gật đầu, vẫn chuyên tâm thổi nguội chén cháo.
"Hôm qua, ta như người hôn mê làm sao mà biết chuyện gì?" Kha Tuyết Nhã nhận lấy quà quýt đã được lột vò từ tay hắn, lấy một múi quýt cho vào miệng.
"Hôm qua bổn vương dùng miệng đút thuốc cho nàng." Hàn Duyệt nói, phải chi được làm thêm mấy lần nữa nhì, cảm giác chạm môi nàng thật thích.
"Vậy lúc ta uống nước?" Kha Tuyết Nhã trong đầu liên tường lại, nàng mơ hồ nhớ lại lúc đó có cảm giác cái gì đó mềm mềm ấm ấm kề sát môi nàng a, hóa ra là môi cùa hắn.
"Cũng giống vậy." Hàn Duyệt ngây thơ nói, nàng cứ luôn miệng kêu khát, nên buộc lòng hắn phải dùng lại cách cũ.
"Sao lại dùng cách đó?" Kha Tuyết Nhã ngạc nhiên nhìn hẳn, đâu phải chì có mỗi cách đó đâu a.
"Chương ma ma chì bổn vương như thế." Hàn Duyệt lắc đầu, chỉ sao thì hắn làm vậy thôi, hắn vô tội mà.
Kha Tuyết Nhã nghe xong nói không thành lời, từ lúc tỉnh dậy đến giờ bị đưa đến bất ngờ này đến bất ngờ khác, nàng vô thức sờ lên môi mình, ai đó đến nói với nàng đây không phài là sự thật đi a.
"Nếu nàng không tin, bổn vương có thể làm lại lần nữa." Hàn Duyệt đưa mặt của minh đến cạnh mặt nàng, chuyện này thì hắn tình nguyện giúp nàng.
"Ta tin, ta tin." Kha Tuyết Nhã gật đầu lia lịa, né tránh khuôn mặt cùa hắn, nàng tin là được chứ gì không cần phải làm lại đâu
"Hôm qua nàng làm bổn vương thành ra thế này có phải nên chịu một chút trách nhiệm hay không?" Hàn Duyệt đè lên người nàng, bây giờ hai người đang ờ trong tư thế vô cùng ái muội, hai người kề sát nhau đến nhịp tim của đối phương cũng có thề nghe rõ.