Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt
“Nương tử, nàng có thấy khi nãy bổn vương rất giòi không?”
Trong xe ngựa Hàn Duyệt kéo ống tay áo nàng, ánh mắt như chờ đợi khen thưởng từ nàng.
Kha Tuyết Nhã khó hiểu nhìn hắn, chợt nhớ ra ánh mắt khi nãy của Hàn Viễn, bên trong ánh mắt đó đầy thù hận chất chứa, liền mở miệng khen hắn một tiếng “Giỏi, chàng rất giỏi.”
“Nương tử, có phải nàng đang dẫn ta đi chơi không?”
Hàn Duyệt nghe được lời khen thích thú không thôi, nhưng vẫn không quen lời nàng đã hứa với hắn.
“Chàng muốn đi đâu?”
Kha Tuyết Nhã hỏi hắn, trong đầu hắn ngoài ăn với chơi ra không còn gì khác sao? “Ta muốn đến Duệ phủ, chơi với cửu đệ.”
Hàn Duyệt nói trong rất hào hứng, vẻ mặt cười không ngớt.
Xe ngựa lập tức chuyển hướng đi đến Duệ phủ.
“Hoàng hậu rốt cuộc đã dùng cách gì mà khiến chàng uống thuốc?”
Kha Tuyết Nhã nhỏ tới lời nói lúc nãy, nàng thật tò mò muốn biết đó là cách gì.
“Bọn họ… mẫu phi…”
Hàn Duyệt đột nhiên ôm đầu vè mặt có chút hoảng loạn, mồ hôi trên mặt tuôn như nước.
“Vương gia chàng làm sao như vậy?”
Kha Tuyết Nhã nhìn thấy biểu hiện của hắn khiến nàng thêm lo lắng, chẳng lẽ nàng nói gì sai hay sao? “Vương phi, là hoàng hậu lấy hài cốt Sở phi ra đe dọa vương gia, vương gia lại ám ảnh cái chết của Sở phi nên mỗi lần nhắc tới đều có vài phần kích động.”
Lý Nghĩa nghe tiếng động bên trong liền vén màn giải thích, dù sau cũng theo Hàn Duyệt từ nhỏ tởi lởn không biết nhiều thì cũng ít.
Kha Tuyết Nhã nghe Lý Nghĩa nói cũng phần nào hiểu được vấn đề, ôm hắn vào lòng an ủi “Không sao, mọi chuyện qua rồi, đều không phải lỗi của chàng.”
“Nương tử, bọn họ đều là người xấu, bắt nạt bổn vương.”
Hàn Duyệt có phần ổn định hơn lúc nãy, vẻ mặt còn một chút sợ hãi, liền ôm chặt lấy nàng.
“Bọn họ không dám bắt nạt chàng nữa đâu.”
Kha Tuyết Nhã vỗ vỗ lưng hắn trấn an, ai bảo bầu giờ hắn là tên ngốc cơ chứ bọn họ chắc chắn tranh thủ cơ hội bắt nạt hắn rồi.
“Vì sao a.”
Hàn Duyệt ngước mặt lên nhìn nàng, tò mò hỏi, nếu được như vậy hắn không phải sợ bọn họ nữa rồi. “Chàng yên tâm đi, có ta ở đây ta sẽ bảo vệ chàng.”
Kha Tuyết Nhã vỗ ngực đảm bảo, rồi lại thở dài.
Tên ngốc nhà nàng không biết khi nào mới có tương lai đây a, được phụ hoàng, hoàng tổ mẫu thương thì được gì chứ, đến khi họ băng hà chỗ dựa cũng mất đi, thiên hạ ai lại để một tên ngốc làm vua, mà nếu Hàn Viễn lên ngôi với ánh mắt thâm thù kia, không đem tên ngốc nhà nàng ra chém mới lạ, thực sự là tương lai của hắn rất mù mịt a.
“Nương tử nàng làm sao vậy a.”
Hàn Duyệt chống cằm nhìn nàng, thấy nàng thở dài hắn cũng thở dài theo.
“Chàng thở dài làm gì?”
Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, suýt chút nữa là bị dọa, khi không lại đưa mặt đến gần mặt nàng làm “Không biết.”
Hàn Duyệt lắc đầu, nếu hắn nói bắt chước nàng, nàng có đánh hắn không? “Vương gia, vương phi tới nơi rồi.”
Lý Nghĩa kéo cương ngựa dừng lại, vén màn thông báo cho họ một tiếng.
Xe ngựa dừng lại, Hàn Duyệt đã nhanh chóng nhảy xuống xe, ba chân bốn cẳng chạy vào trong phủ, miệng liên tục gọi “Cửu đệ, cửu đệ.”
Nam nhân ở bên trong nghe giọng quen thuộc gọi, thì quay đầu lại nhìn “Tam ca, huynh đến rồi, đệ có cái này cho huynh.”
“Có phải đệ có đồ chơi gì tốt hay không, cho bổn vương đi, cho bổn vương đi.”
Hàn Duyệt liền giơ tay háo hức đòi cho bằng được quà.
Hàn Khiếm liền sai hạ nhân đưa hộp dế cho Hàn Duyệt “Dế này mấy hôm trước đệ sai người bắt về.”
Hàn Duyệt mở nắp hộp mở to mắt thích thú nhìn vào con dế đang bò qua bò lại trong hộp gỗ, liền chạy đến góc cột đùa với dê “Còn to hơn lần trước nữa.’ “Hôm nay huynh vào cung không vấn đề gì chứ.”
Hàn Khiêm quan tâm hỏi, mặt dù biết với tình trạng của huynh ấy trời có sập cũng không có gì là lo lắng.
“Tốt, rất tốt.”
Hàn Duyệt gật đầu có có lệ ánh mắt vẫn chăm chú vào đám dế kia, nhưng căn bản là không hiểu được lời Hàn Khiêm nói.
Kha Tuyết Nhã cũng thong thả đi vào bên trong, người mà Hàn Duyệt gọi là cửu đệ, hóa ra là Duệ vương, vẫn còn là một tiểu thiếu niên ước chừng khoảng mười bốn tuổi, ngồi trên xe lăn.
Tuổi nhỏ như vậy đã được phong vương rồi sao? huống hồ là tàn phế thảo nào hoàng thượng không giữ lại trong cung.
“Hoàng tẩu.”
Hàn Khiêm gật đầu chào hỏi, trong khi Hàn Duyệt vẫn đang loay hoay chơi với dế.
“Chân của đệ là bẩn sinh sao?”
Kha Tuyết Nhã gật đầu, quan sát đôi chân của Hàn Khiêm.
“Là ngã ngựa mà gãy, thái y đến muộn thành ra không thể cứu được.”
Hàn Khiêm thở dài, thân cô thế cô trốn hoàng cung là như vậy, bao nhiêu thiệt thòi đều không thể nói ra.
“Thật xin lỗi, ta không nên nhắc đến.”
Kha Tuyết Nhã cảm thấy áy náy, vô tình chạm đến nỗi đau của Hàn Khiêm.
“Không sao.
Hàn Khiêm lắc đầu cười, chuyện đã qua hắn cũng quen rồi.
“Nương tử nàng xem, mấy con dê còn to hơn mấy con trước đệ ấy cho bổn vương.”
Hàn Duyệt thích thú chơi với dế, vừa thấy Kha Tuyết Nhã đã cầm đến khoe với nàng.
“Dê to thật a.”
Kha Tuyết Nhã gật đầu, chăm chú nhìn mấy con dế trong hộp, to như vậy nàng là lần đầu mới thấy a.
“Nàng thích bổn vương cho nàng.”
Hàn Duyệt vẻ mặt tuy có chút không nỡ nhưng vẫn đặt hộp dế lên tay nàng.
“Ta cầm cũng không biết làm gì, vương gia cứ lấy chơi đi a.”
Kha Tuyết Nhã nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của hắn nhường đồ chơi cho nàng giây phút đó trong lòng lại len lỏi một tia ấm áp, đặt hộp dế lại vào tay hắn.
Hàn Duyệt thấy nàng đưa hộp dê cho hắn vẻ mặt thích thú không thôi, liền chạy đến một góc chơi.
“Hoàng tẩu, đối với ngũ hoàng huynh nên có chút đề phòng.”
Hàn Khiêm có lòng tốt nhắc nhờ, chuyện nhầm tân nương cũng đã nghe qua sợ rằng Hàn Viễn sẽ nghĩ kê hãm hại phu thê bọn họ. “Đa tạ cửu đệ nhắc nhở, ta nhất định lưu ý.”
Kha Tuyết Nhã gật đầu, dù không nhắc nàng cũng nhất định sẽ cần thận, ai biết được chuyện gì xảy ra tiếp theo.
“Cũng trưa rồi, hai người ở lại dùng bữa với đệ rồi hẳn trờ về.”
Hàn Khiêm thấy sắp đến giờ dùng bữa, liền lên tiếng giữ khách, dù sau bình thường huynh ấy cũng ở lại ăn rồi mởi về.
“ĐƯỢc đó, được đó, ta muốn ăn bánh lá sen, tổ yến, còn có phật nhảy tường, còn có kẹo hồ lô, còn…”
Hàn Duyệt nghe đến ăn đã háo hức giơ ngón tay lên kể ra các món, vừa suy nghĩ như là đang muốn kể hết các món hắn muốn ăn.
“Đều có, không thiếu một món.”
Hàn Khiêm lắc đầu cười, ra hiệu cho hạ nhân dọn món lên, Những món Hàn Duyệt kể sớm đã được làm sẵn, mỗi khi Hàn Duyệt đến đều dùng bữa rồi mới về thành ra quen.
“Nường từ, mau vào ăn đi, thức ờ chỗ cửu đệ đều rất ngon a.”
Hàn Duyệt hào hứng liền kéo tay Kha Tuyết Nhã đi vào trong.
Hắn đi ăn trực mà còn đòi hòi như thế, chỉ có Hàn Khiêm chịu đón tiếp hắn, thảo nào cứ thích chạy sang đây chơi.
“Nhiều như vậy, chàng ăn một lúc hết sao?”
Kha Tuyết Nhã cũng nhanh chóng ngồi vào bàn, đã thấy Hàn Duyệt liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén đầy dung.
“Bổn vương cho nàng.”
Hàn Duyệt liền đem chén đầy thức ăn đặt trước mặt nàng.
“Nhiều như vậy ta sao ăn hết được.”
Kha Tuyết Nhã há hốc miệng, muốn nàng thành heo sao, toàn là những món dễ béo.