Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt

Chương 29




Thái Hậu ít khi có nhã hứng nên cho gọi hết con cháu hoàng thất vào cung ngắm hoa thường trà, Hàn Duyệt và Kha Tuyết Nhã cũng không ngoại lệ sáng sớm đã chuẩn bị vào cung.

Kha Tuyết Nhã và Hàn Duyệt đến Ngự hoa viên đúng lúc cũng gặp phu thê Hàn Viễn đi đến, còn có Hàn Khiêm cũng đến.

“Cừu đệ, bổn vương dẫn đệ đi chơi.” Hàn Duyệt chưa nói xong câu đã đẩy xe lăn của Hàn Khiêm đi khòi.

“Tam hoàng tẩu, tam hoàng huynh cũng thật hiếu động.” Hàn Viễn cúi chào không quên nói những lời mỉa mai Hàn Duyệt.

“Hiếu động một chút cũng tốt, không cần lo không cần nghĩ.” Kha Tuyết Nhã nhìn Hàn Viễn gật đầu đáp lễ, nàng cũng không muốn hắn trờ thành người giống Hàn Viễn đâu.

“Còn đứng ngoài đó làm gì, không tính vào trong sao?” Thái Hậu ờ bên trong mái đình lên tiếng, mấy đứa này tính ờ đó đấu đá nhau sao? Nghe tiếng rồi phu thê Hàn Viễn và Kha Tuyết Nhã nhanh chóng vào trong hành lễ “Nhi thần thình an hoàng tổ mẫu.”

“Đứng lên hết đi.” Thái Hậu xua tay, cũng là người trong nhà khách sáo làm gì không biết.

“Tạ ơn hoàng tổ mẫu.” Đồng thanh đứng dậy; cũng không dám lên tiếng.

“Hàn Duyệt đâu, sao ai gia không thấy nó?” Thái Hậu đảo mắt xong quanh chì thấy mỗi Kha Tuyết Nhã, không khòi thắc mắc.

“Hồi bầm hoàng tổ mẫu, tam hoàng huynh cùng cừu hoàng đệ đã sớm dẫn nhau ra ngoài chơi rồi ạ.” Hàn Viễn lên tiếng, đến hoàng tổ mẫu mới cũng không đến thỉnh an, xem lần này ai cứu được Hàn Duyệt.

“Hoàng tổ mẫu thứ tội, vương gia cùng cừu đệ lâu ngày gặp nhau, nên mởi cùng nhau hàn huyên một chút.” Kha Tuyết Nhã thừa biết giả tâm cùa Hàn Viễn, nhưng không ngờ lại bị cướp lời trước.

“Không sao, cứ để hai đứa nó chơi đi, một lát cũng tự động trờ về thôi, mau ngồi đi.” Thái Hậu lắc đầu cười hiền cũng không phải chuyện gì lớn lao xua tay như không có chuyện gì.

ĐƯỢc ban lệnh ngồi ba người cũng nhanh chóng ngồi xuống.

Còn về phía Hàn Duyệt đầy Hàn Khiêm đến một góc cây mát ngồi nghĩ mệt.

“Tam hoàng huynh sao khi nãy không thình an hoàng tổ mẫu rồi hắn đi.” Hàn Khiêm có chút lo lắng nhìn Hàn Duyệt, chì sợ hoàng tổ mẫu không vui trách tội cả hai thôi.

“Ta là không muốn nhìn thấy bản mặt cùa Hàn Viễn, đệ sỢ bị phạt sao?” Hàn Duyệt chau mày nói, mỗi lần gặp là không ưa nổi, tránh đi cũng không sao.

“Vâng, nhưng mà huynh nỡ bò hoàng tẩu ờ lại đối phó với phu thê ngũ ca sao?” Hàn Khiêm gật đầu, sao khi nãy không rù luôn hoàng tầu đi cùng nhì?

“Có hoàng tổ mẫu ờ đó, bọn họ không dám làm gì nương tử đâu.” Hàn Duyệt nói vô cùng tự tin, như đã liệu trước được việc.

‘Vậy cũng được sao?” Hàn Khiêm nghe xong không khòi ngạc nhiên nhìn Hàn Duyệt.

“Đáng lẽ hôm nay có thể cùng nương từ ngù tiếp, hoàng tổ mẫu lại bắt bổn vương vào cung.” Hàn Duyệt thờ dài, ờ nhà ôm nàng ngù sướng biết bao nhiêu, giờ ờ đây phơi nắng.

“Đệ thật hết nói nổi với phu thê nhà huynh.” Hàn Khiêm lắc đầu tò ra vô cùng hiểu biết, nhìn dáng vè cứ như người đã từng trài.

“Tiều tử này, đệ tìm nương tử đi rồi biết càm giác.” Hàn Duyệt rõ đầu Hàn Khiêm một cái, mới bây lớn còn chưa trải đời đâu.

Hai huynh đệ đang nói chuyện vui vè thì đằng xa xuất hiện một nữ từ khoảng độ mười hai mười ba tuổi bên cạnh còn có vài cung nữ đi theo hầu, trên tay nữ từ đó còn cầm một sỢi xích dài dắt theo một con chó.

“Kia là con chó sao?” Hàn Khiêm chỉ tay về con chó to màu đen, ánh mắt đầy hung dữ như muốn cắn người, thêm hàm răng sắt nhọn mới nghĩ thôi đã thấy ớn rồi.

“Chứ đệ nghĩ là con gì?” Hàn Duyệt hỏi ngược lại, chắc không phài là dẫn chó tới cắn hai người bọn họ đấy chứ?

“Tường ai, hóa ra là tên ngốc và phế nhân.” Hóa ra người đó chính là Thập công chúa – Hàn Nhạc, từ nhỏ được Hoàng hậu cưng chiều nên hống hách, không coi ai ra gì.

“Hàn Nhạc muội nói chuyện nên có chừng mực một chút, không được xúc phạm tam ca.” Hàn Khiêm nghe xong tức giận không thôi, tuổi còn nhò mà ăn nói như vậy, sao này lớn lên thì sẽ ra sao?

“Ngươi không có tư cách tên tiếng nói chuyện với bổn công chúa.” Hàn Nhạc chỉ tay về phía Hàn Khiêm trừng mắt cành cáo, lại nới lòng dây xích cho con chó chạy ra một chút.

“Gâu… gâu.” Con chó nhìn Hàn Khiêm và Hàn Duyệt ra sức mà sùa.

“Muội thật quá đáng, bổn vương mét hoàng tổ mẫu.” Hàn Duyệt lên tiếng tuy vậy nét mặt hắn nhìn con chó có chút sợ hãi nhưng cố giữ bình tĩnh.

“Huynh dám mét ta sẽ thà chó cắn huynh.” Hàn Nhạc dắt con chó lên phía trước đe dọa, đề xem hắn dám mét nữa hay không?

“Đừng có thách bổn vướng.” Hàn Duyệt nói rồi chạy đi, cùng lúc dây xích cũng được thà ra, con chó liều mạng chạy theo Hàn Duyệt.

“Gâu… gâu… gâu.” Hàn Duyệt cũng không kém gì liều mạng mà chạy, Hàn Khiêm nhìn theo hướng Hàn Duyệt chạy đầy lo lắng.

“Mau đuổi theo cho bổn cung.” Hàn Nhạc đứng đó ra lệnh, muốn chạy đua với chó sao còn thua xa.

“Ê nè, muội đi đâu đó.” Hàn Khiêm cố gắng ngăn càn Hàn Nhạc nhưng Hàn Nhạc làm lơ không nghe thấy.

Còn về phía Thái Hậu vẫn đang nói chuyện vui vè thì một công công hớt hãi chạy vào bểm báo “Nguy rồi Thái Hậu, nguy rồi.”

Chuyện gì? nói ai gia nghe.” Thái Hậu nhíu mày nhìn người hớt hãi kia, thật không ra thể thống gì hết.

“Thái Hậu, phía sau ngự hoa viên có án mạng rồi.” Vị công công đó quỳ xuống bẩm báo, án mạng tới nơi còn bình tĩnh gì được nữa.

“Mau di giá đến đó xem.” Thái Hậu cũng hiếu kỳ không thôi, liền sai người dẫn đường qua đó, ba người còn lại cũng đi theo xem thừ là chuyện gì xảy ra.

Hiện trường chì thấy Hàn Nhạc ngồi đó khóc lóc bên cạnh con chó chết đầy máu me, ngoài ra còn có Hàn Khiêm ờ đó.

“Hoàng tổ mẫu hai người phải làm chủ cho nhi thần.” Hàn Nhạc vừa thấy Thái Hậu xuất hiện thì bò tới ôm đùi Thái Hậu khóc lóc ni non. “Có chuyện gì, khóc lóc không ra thề thống gì hết.” Thái Hậu nhìn Hàn Nhạc đưa trè này lại bày ra chuyện gì nữa đây.

“Hoàng tổ mẫu, tiểu cẩu bị tam hoàng huynh đánh chết rồi… hu… hu.” Hàn Nhạc chì về con chó dính đầy máu me kia, càng khóc lớn trước.

“Hoàng tổ mẫu, minh giám thập muội thà chó cắn tam hoàng huynh, huynh ấy chì là tự vệ thôi.” Hàn Khiêm lên tiếng nói đỡ, quan trọng là bây giờ không thấy Hàn Duyệt ờ đâu.

“Cừu đệ ăn nói phải cần thận một chút, thập muội còn nhò sau lại làm ra chuyện đó được.” Kha Tuyết Lệ lên tiếng bênh vực cho Hàn Nhạc, dù sao cũng người một nhà làm ngó cũng không được.

“Phải đó, có phải đệ và tam hoàng huynh hùa nhau bắt nạt thập muội không?” Hàn Viễn chất vấn ngược lại Hàn Khiêm, muốn mách lèo cũng phài xem người đó là ai rồi hẳn lên tiếng.

“Những lời đệ nói đều là sự thật, không có một lời già dối.” Hàn Khiêm có chút hoang mang, vốn đã thân cô thế cô, nói ra chắc gì đã có người đứng về phía mình.

“Hàn Duyệt đâu? mau đi tìm cho ai gia.” Thái Hậu nghe bọn họ cãi qua cãi lại, cũng không thấy Hàn Duyệt đâu, liền sai người đi tìm.

“Tĩnh vương gia… ngài ờ đâu.” Cung nhân chia ra đi tìm khắp nơi, phu thê Hàn Viễn cũng đi tìm cho có lệ.

Kha Tuyết Nhã lúc tới nơi không thấy Hàn Duyệt đâu nên đã sớm đi tìm hắn, rốt cuộc hắn đi đâu được chứ, hoàng cung vốn rộng lớn tìm tới bao giờ a.

Đi được một lúc thì nàng thấy được vết máu dính dưới khóm cò dẫn tới khe núi già, lại thấy người bên trong đang co rút lại một góc, cà người đều là máu “A Duyệt…”