Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt

Chương 25




Phượng Nghi cung Sau khi nói chuyện xong với Ngô thái phó, Cao thừa tướng đi đến Phượng Nghi cung tìm Hoàng Hậu bàn chuyện.

“Nương nương, có thừa tướng cầu kiến.” Dung ma ma vội vã đi vào bẩm báo.

Hoàng Hậu mấy hôm nay ở trong cung không có ai tới thăm cũng buồn chán, nghe nói có người đến tâm trạng cũng thay đổi hẳn “Mau mời phụ thân vào.”

“Lão thần khấu kiến Hoàng hậu nương nương.”

Cao thừa tướng đi vào bên trong quỳ xuống hành lễ với Hoàng Hậu.

“Phụ nhân người mau đứng lên đi, hôm nay người đến chẳng hay là có việc gì quan trọng?”

Hoàng Hậu đỡ Cao thừa tướng dậy, phụ thân đến vào lúc này chắc có chuyện quan trọng.

“Hoàng Hậu nương nương, lão thân hôm nay đến đây là vì chuyện của Dự vương.” Cao thừa tướng thong thả ngồi xuống ghế vừa dùng trả vừa lên tiếng.

“Phụ thân cứ nói.” Hoàng Hậu chuyên tâm lắng nghe, không biết đối việc này là tin tốt hay tin xấu nữa.

“Hôm nay thượng triều bá quan văn võ đều nhắc đến chuyện lập thái tử, lúc nãy ở ngự thư phòng Hoàng thượng có nhắc qua.” Cao thừa tướng được một chút ngừng lại nhấp một chút trà thấm giọng.

“Hoàng thượng đối với việc này thế nào, tiếp tục trì hoãn nữa sao phụ thân.” Hoàng Hậu nghi ngờ hỏi, từ lúc Hàn Duyệt trở nên ngốc đến nay, lần nào Hoàng Thượng cũng tìm cớ để dời việc này lại, dường như chưa có ý định lập thái tử.

“Hoàng thượng nói sẽ thử thách hai vị vương gia để chọn ra thái tử, nhưng lão thần lại thấy Hoàng thượng đặt biệt lưu tâm đến Tĩnh vương.”

Cao thừa tướng gật đầu, lòng vua khó đoán huống hồ nếu làm lố quá sẽ bị nói có dụng ý khác.

“Phụ thân, Hoàng thượng có nói đó là thử thách gì không?” Hoàng Hậu nghe nói càng hiếu kỳ hơn, lần này lại có thử thách nữa sao, rốt cuộc Hoàng thượng đang dự tính việc gì?

“Không có, chỉ nói chung thần chờ xem kết quả thôi.” Cao thừa tướng lắc đầu thở dài, nếu nói ra thì dễ rồi còn đằng này thật khiến người khác tò mò.

“Chắc là Hoàng thượng đối với Tĩnh vương vẫn còn tia hy vọng.” Hoàng Hậu cảm thấy hối hận sao không sớm diệt trừ Hàn Duyệt cho rồi, để giờ có người tranh ngai vàng với Hàn Viễn.

“Hoàng hậu nương nương, vẫn dùng đều thuốc mà thần đưa chứ?” Cao thừa tướng ngó trước ngó sau nói nhỏ, đại thọ của Thái Hậu năm đó hắn may mắn thoát chết thì giờ giết hắn bằng thuốc chết từ từ.

“Vẫn dùng đều đặn.” Hoàng Hậu đối với việc này làm sao có thể lơ là được, mỗi ngày đều cho người kiểm tra thuốc than mà Hàn Duyệt dùng.

“Vậy hắn cũng không sống được bao lâu nữa đâu.” Cao thừa tướng gật đầu, tính theo thời gian dùng thuốc tới nay thuốc sắp có công hiệu rồi, Hàn Duyệt sẽ ra đi một cách thanh thản không ai hay biết nguyên nhân.

“Đầu do phụ thân suy nghĩ chu đáo.” Hoàng Hậu đối với việc Hàn Duyệt sắp chết càng thấy hả dạ hơn, chỉ mong ngày đó nhanh đến.

“Nhưng đối với chuyện này, Kha Thành vẫn chưa hoàn toàn đứng về phe của chúng ta.” Cao thừa tướng nói tiếp, đối với việc hôm nay Kha Thành vẫn còn một chút lưỡng lự.

“Chuyện này bổn cung sẽ nói với Hàn Viễn, đã khiến phụ thân lao lực rồi.” Hoàng Hậu vẻ mặt có vài phần cảm kích, tất cả đều là vì sự nghiệp lớn của Cao gia cũng là vì tương lai sau này của Hàn Viễn.

“Đầu đáng làm, đáng làm.” Cao thừa tướng không thấy cực khổ ngược lại còn thấy rất đáng, sao này còn có thể làm nở mặt Cao gia.

Dung ma ma nhanh chóng đi vào bên trong bẩm báo “Hoàng hậu nương nương, Dự vương gia đến.”

Hoàng Hậu nghe xong vui mừng, ra hiệu cho Dung ma ma cho Hàn Viễn vào.

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Hàn Viễn đi vào trong hành lễ, hướng Cao thừa tướng gật đầu chào hỏi.

“Đứng lên đi mau tới ngồi cạnh bổn cung.”

Hoàng Hậu ngoắc tay chỉ vào ghế bên cạnh ý bảo ngồi xuống.

Hàn Viễn đi đến ngồi bên cạnh Hoàng Hậu, lên tiếng mở lời trước “Các quan trong triều một phần đã đứng về phe nhi thần, phần còn lại bọn họ vẫn theo phe Hàn Duyệt.”

“Vương gia, chỉ cần nhạc phụ của ngài lên tiếng đứng về phía ngài không sợ những người khác không thay đổi ý nghĩ.” Cao thừa tướng bày kế, trong triều Kha Thành cũng có như là có tiếng nói người người kính trọng, cả Hoàng thượng cũng thường xuyên hỏi ý kiến ông ta.

“Về việc này bổn vương nhất định sắp xếp ổn thỏa.” Hàn Viễn gật đầu, chuyện này cũng không khó nhờ Kha Tuyết Lệ giúp là được.

“Còn nữa phải lấy được lòng dân tạo lòng tin từ bá tánh, hoàng thượng trú trọng việc này.” Cao thừa tướng dặn dò, sơ hở một chút con đường thăng tiến coi như bỏ đi.

“Con đã nhớ.” Đối với việc lấy lòng tin này cũng như là mua tiếng tăm, đối xử tốt với đám bá tánh thì kêu nói gì mà họ không nói được.

“Một việc cuối là lòng tin của Hoàng thượng.”

Cao thừa tướng nói tiếp, những gì biết những gì nên làm đều chỉ cho Hàn Viễn hết rồi.

“Chuyện này trong mắt phụ hoàng chỉ có mỗi Hàn Duyệt thôi, con làm thế nào cũng không thể thay thế được.” Hàn Viễn thở dài trong lời nói có phần ganh ty, tại sao không được phụ hoàng coi trọng như Hàn Duyệt.

“Không được cũng phải được, người không vì mình trời tru đất diệt.” Ánh mắt Cao thừa tướng tỏ vẻ thâm độc nhấn mạnh từng chữ, cơ hội đều do người tạo ra phải biết nắm bắt.

“Xin ngoại công chỉ giáo.” Hàn Viễn vẫn còn chưa hiểu hết lời Cao thừa tướng nói, liền hỏi ngược lại biết đâu lại có cao kiến gì đó.

Cao thừa tướng ghé sát lại chỗ Hàn Viễn nói nhỏ kế hoạch, chỉ cần có được lòng tin của bá tánh, Kha Thành, văn võ bá quan trong triều, Hoàng thượng dù có muốn hay không cũng phải suy nghĩ lại việc này.

“Con đã hiểu, đa tạ ngoại công chỉ điểm.” Hàn Viễn dường như ngộ ra được vấn đề, chắp tay lên nhìn Cao thừa tướng đáp lễ.

“Có tố chất, xứng đáng làm con cháu Cao gia.”

Cao thừa tướng vẻ mặt lộ nên tia vui mừng, sống tới tuổi này thấy được con cháu có trí lớn quả thực không uổng.

Hàn Viễn nhớ tới chuyện chính hôm nay vào cung liền nhìn sang Hoàng Hậu lo lắng hỏi “Nhi thần nghe nói phụ hoàng phạt mẫu hậu đóng » 2. tiến m cửa nhận lỗi.

“Có chuyện đó sao?” Cao thừa tướng nghe nói thì ngoài mặt hiện lên phẫn nộ, thật là không coi Cao gia ra gì.

“Phụ thân không sao, chỉ là chuyện nhỏ vài ngày Hoàng thượng sẽ nguôi giận.’ Hoàng Hậu lắc đầu cười trừ nhìn hai người nam nhân phía trước, chuyện cũng không phải lớn lao gì, không đáng để nói ra.

“Có chuyện gì mẫu hậu nhất định phải nói với nhi thần, đừng để trong lòng có biết không?”

Hàn Viễn nắm tay Hoàng Hậu dặn dò, trước giờ phụ hoàng vẫn lạnh nhạt với mẫu hậu, lại thêm chuyện này sợ là hai người họ càng xa cách hơn trước.

“Bổn cung đâu phải con nít đâu.” Hoàng Hậu cũng đặt tay lên tay Hàn Viễn cười gượng, không phải còn lo cho tương lai của Hàn Viễn bà đã sớm nghĩ chuyện dại dột rồi.

Chốn thâm cung này có gì đau khổ hơn người mình yêu lạnh nhạt với mình, thất sủng, sự cô độc, dù làm thế nào vẫn không lay động được trái tim Hoàng Thượng.

“Nương nương xem, Dự vương càng lớn càng hiểu chuyện.” Cao thừa tướng ngồi một bên vuốt râu hài lòng không thôi.

Hàn Viễn nhìn sang Cao thừa tướng thâm tình nói “Đều là nhờ ngoại công dạy dỗ nên Viễn nhi mới có được ngày hôm nay.”

“Cũng sắp tới giờ dùng bữa, Viễn nhi cùng phụ thân ở lại dùng rồi hãng về.” Hoàng Hậu lên tiếng giữ khách, dù sao ở đây một mình cũng buồn có người nói chuyện lại khuây khỏa hơn.

“Vâng.” Hàn Viễn gật đầu dù gì cũng chưa ăn, sẵn dịp ở lại ăn cũng được.