"Có lẽ lần này Khương Mỹ nhân phải thất vọng rồi, uổng công góp ba trăm vạn lượng bạc trắng nhưng Hoàng thượng ngay cả ngủ lại Ngọc Phù uyển cũng không muốn." Trong Minh Sắt cung, Triều Vân nói, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Tống Tu nghi lắc đầu một cái, nói: "Ngươi không hiểu, không phải vì thị tẩm mà Hoàng thượng vẫn đi Ngọc Phù uyển mới thấy được Hoàng thượng coi trọng Khương Mỹ nhân, Nghiêm gia Đại thái thái bỏ ra ba trăm vạn lượng bạc trắng này rất đáng giá."
Triều Vân nghi ngờ, thị tẩm không phải là chuyện tốt sao? Tại sao tu nghi của các nàng lại nói như vậy chứ? Bất quá nhìn tu nghi có vẻ cũng không muốn giải thích gì với nàng, nàng cũng chỉ có thể nén sự hoài nghi này ở trong lòng không hỏi tới.
Sau hôm Vĩnh A đế tới Ngọc Phù uyển, Khương Mạn liền nhận được ban thưởng của Hoàng thượng, là than Ngân Sương thượng đẳng, tuy nói đều là than Ngân Sương, nhưng than thượng đẳng so với trung đẳng đốt được lâu hơn, nhiệt độ cũng ấm hơn.
Cùng ngày đó, Khương Mạn ngay lập tức đổi than Ngân Sương đang đốt trong phòng đổi thành loại thượng đẳng mà Vĩnh An đế ban thưởng.
Còn chưa đầy hai ngày nữa là đến ba mươi tháng chạp, đối với ngày này Khương Mạn rất nghiêm túc chuyện ăn mặc trang điểm, tô son điểm phấn, vẽ mi kẻ mày, đồng thời được Liễm Thu chải kiểu Uy Đọa kế (1), cài thêm hai cái trâm hoa mai bạch ngọc, tai đeo hoa tai ngọc trai, khoác lên người áo ngắn màu tím nhạt, bên dưới là váy màu đỏ tươi, bên ngoài dùng áo choàng màu xám bạc.
Nàng nhớ lúc trước khi mang thai Nhị Hoàng tử nàng vẫn luôn khống chế chuyện ăn uống, những thứ nàng ăn về cơ bản đều vào cơ thể của Nhị Hoàng tử, cho nên mặc dù nàng mới ra tháng ở cữ không lâu, nhưng trừ việc trên bụng còn chút thịt, những chỗ khác về căn bản không hề nhìn ra nàng là người đã sinh hài tử. Dưới bộ trang phục chỉnh tề là sự lười biếng và vẻ xinh đẹp tồn tại song song, trong sự thanh tú còn có chút quyến rũ, thật sự rất đẹp mắt.
"Chủ tử hôm nay thật xinh đẹp." Liễm Thu khen ngợi từ trong thâm tâm.
Khương Mạn cười khẽ, "Ngươi đây là đang nói khéo rằng ngươi khéo tay sao?"
"Chủ tử!" Liễm Thu giận dỗi nói: "Nô tỳ nói thật mà, không tin ngài hỏi Vãn Đông xem."
Vãn Đông tiếp lời, "Liễm Thu nói đúng, chủ tử vốn đã xinh đẹp, hôm nay trang điểm lại càng bắt mắt."
Khương Mạn nhìn mình trong gương, cũng rất hài lòng với diện mạo hôm nay của mình.
Chủ tử bọn họ thu thập xong, Vãn Đông lại giúp Khương Mạn thêm than vào lò sưởi tay, sau đó chủ tớ ba người liền đi đến Tuyên Minh điện.
Khương Mạn đến không sớm cũng không muộn, lúc nàng đến các vị phi tần phân vị cao hơn nàng đến chưa được mấy người, mà mấy người phân vị thấp hơn cơ bản đều đã đến, bao gồm cả người trước đây nhận được rất nhiều thánh sủng - Sở Bảo lâm.
Sau khi Khương Mạn ngồi xuống lơ đãng liếc mắt một cái, vừa vặn bắt gặp Sở Bảo lâm đang trừng mắt nhìn nàng.
Khương Mạn hơi buồn cười, có lẽ bây giờ người trong hậu cung thấy nàng chướng mất không ít, nhưng loại người không có đầu óc trực tiếp bộc lộ ra như Sở Bảo lâm quả thật không nhiều.
Lại nói, Sở Bảo lâm cùng Lữ Mỹ nhân của trước đây có chút giống nhau, đều là người đẹp ngốc nghếch, Vĩnh An đế sủng ái các nàng không phải là vì bọn họ ngốc nghếch đấy chứ?
Suy nghĩ một chút quả thật có khả năng này, dẫu sao sống cùng mấy người này không cần dùng tâm tư liền có thể biết được các nàng đang nghĩ gì. Có lẽ đối phó với hai người tính tình không tốt cùng một lúc cũng không thành vấn đề với Vĩnh An đế, hắn là Hoàng đế, cho dù hai người kia có ngốc đến mức nào cũng không dám tỏ ra phách lối bá đạo trước mặt hắn.
Nếu thế nàng có nên ngụy trang thành dáng vẻ ngốc nghếch này không nhỉ?
Nhưng ý niệm như vậy cũng chỉ lóe qua trong đầu Khương Mạn một lúc, rất nhanh liền bị nàng gạt bỏ. Nếu như nàng là người mới tiến cung thì phương pháp này còn ổn, nhưng nàng vào cung đã ngót nghét năm năm, cách này không phù hợp.
Bên này Khương Mạn đang suy nghĩ nhập thần, Sở Bảo lâm trợn mắt nửa ngày nhìn Khương Mạn nhưng phát hiện nàng ngay cả một ánh mắt cũng không cho mình, Sở Bảo lâm tức giận đến mức suýt nữa ném chiếc cốc trong tay xuống đất. Cũng may nàng vẫn còn sót lại chút lý trí, nhớ đây là cung yến, mới cố gắng nhịn xuống lửa giận.
Khương Mạn mải mê suy nghĩ, đến tận khi Thái hậu ôm Nhị Hoàng tử đến, nàng mới đặt tâm tư của mình lên người Nhị Hoàng tử, từ sau ngày nàng đi Từ Ninh Cung, đã gần mười ngày rồi nàng chưa được thấy Nhị Hoàng tử.
Nhị Hoàng tử được quấn trong cái bọc màu vàng, đầu đội mũ đầu hổ, đang được Tần thị ôm vào trong ngực, đi sau lưng Chu Thái hậu.
Khương Mạn nhìn mấy lần liền thu hồi tầm mắt, rất rõ ràng Nhị Hoàng tử được nuôi rất tốt, nàng để ý quá nhiều có lẽ sẽ chọc giận Chu Thái hậu.
Chân trước Thái hậu vừa đến, chân sau Vĩnh An đế đã đi vào, Khương Mạn mới thu hồi tầm mắt từ Nhị Hoàng tử, Vĩnh An đế đã đến.
Thật ra thi cung yến đêm giao thừa hàng năm cũng không khác nhau là bao, nhưng năm nay bởi vì Du Ninh phủ xảy ra động đất, cung yến so với năm trước đơn giản hơn rất nhiều, gần một giờ liền kết thúc. Chu Thái hậu cùng Vĩnh An đế lần lượt rời đi, hậu cung phi tần cũng từng người từng người đi về, Khương Mạn đứng dậy giậm đôi chân có chút tê, nhấc chân cũng chuẩn bị rời đi.
Đi tới của Tuyên Minh điện, Khương Mạn mới phát hiện cách đó không xa có vài cung nhân đang dọn dẹp mặt đất.
Khương Mạn dừng bước, nghi hoặc: "Đây là thế nào, sao bây giờ mới bắt đầu lau dọn?" Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? Nhớ tới lúc cung yến vừa kết thúc Tống Tu nghi đã lập tức rời đi, Khương Mạn bỗng có dự cảm xấu.
Hai người Liễm Thu cùng Vãn Đông lắc đầu, bọn họ cũng không biết, Khương Mạn vốn cũng không hy vọng họ sẽ trả lời, hai người vừa mới cùng nàng đi ra ngoài, biết mới là lạ.
Liễm Thu nhìn Khương Mạn, có chút tò mò nói: "Chủ tử, nếu không để nô tỳ đi hỏi thăm một chút?"
Khương Mạn lắc đầu, "Không cần." Không cần hỏi thăm cũng biết là không có chuyện gì tốt, lúc này trốn còn không kịp, có khi không cẩn thận lại bị vạ lây.
Khương Mạn vừa mới nói xong thì đột nhiên nghe có người thấp giọng nói: "Không biết là ai ngã nhỉ?" Nàng quay đầu mới chú ý đã có mấy nhóm người đứng đầy ở cửa, phi tần trong điện lúc này đều đang lục tục đi ra ngoài, nhìn thấy tình huống bên ngoài đều đứng lại gần Khương Mạn.
Người vừa mở miệng nói là Tương Tài nhân, Tương Tài nhân nói xong cũng ý thức được mình không nên mở miệng, vội vàng dừng lại.
Khương Mạn cũng không có ý đàm luận chuyện này cùng mọi người, lên tiếng chào hỏi mấy người, liền dẫn Liễm Thu cùng Vãn Đông lên đường trở về Ngọc Phù uyển.
Kết quả đi được một đoạn đường ngắn, lại gặp phải một đám cung nhân đang dọn đường.
Đám người này nhìn thấy Khương Mạn tới, trong đó có một người đến gần hướng Khương Mạn chào một cái, nói: "Khương Mỹ nhân đợi một chút, chúng ta sẽ dọn xong ngay thôi."
Khương Mạn gật đầu một cái, đứng cách đó không xa đợi, chờ đến khi bọn họ đến nói với nàng có thể đi, nàng mới mang Liễm Thu cùng Vãn Đông tiếp tục đi về phía trước.
Đi được mấy bước, Khương Mạn đột nhiên có chút lo lắng về Nhị Hoàng tử, Chu Thái hậu rời đi sớm nhất, nếu là trên đường về Từ Ninh Cung xảy ra chuyện gì, không biết Nhị Hoàng tử có ổn không?
Mặc dù nàng cảm thấy sẽ không có người động tới Thái hậu, nhưng nếu có người muốn động thủ với Nhị Hoàng tử thì sao?
Nàng vốn cho là chuyện tối nay là hướng về Tống Tu nghi, nhưng bây giờ không phải chỉ đường đến Minh Sắt Cung có vấn đề, đường đến Ngọc Phù uyển cũng có vấn đề, hơn nữa bây giờ nàng còn không biết đường về các cung khác có xảy ra chuyện gì không, vẫn là phải đến Từ Ninh Cung nhìn một chút nàng mới có thể yên tâm.