Nhớ tới đôi mắt đỏ ngầu kia, Khương Mạn nghĩ Tiểu Đậu Tử đoán có thể không sai, Hoàng thượng uống ly trà kia hẳn là có vấn đề.
Như vậy liền có thể giải thích lý do Chu Hoàng hậu bị ban chết ngay thời khắc quan trọng này mà mặc kệ Đại Công chúa và Hoàng Thái hậu, thậm chí nhà mẹ đẻ Hoàng hậu cũng không dám mở miệng cầu tình. Bỏ thuốc Hoàng thượng, nói nghiêm trọng chính là mưu sát, phải tru di cửu tộc.
Điều này cũng có thể giải thích vì sao Hoàng thượng đột nhiên xuất hiện ở Ngọc Phù uyển làm "chuyện đó" giữa thanh thiên bạch nhật, nói trắng ra nàng chính là thuốc giải.
Thật ra Khương Mạn có chút băn khoăn tại sao Chu Hoàng hậu lại hạ loại thuốc đó với Hoàng thượng. Bất quá cái này cùng nàng không có quan hệ, chắc chắn chuyện này cũng sẽ không dính dáng gì tới Ngọc Phù uyển, Khương Mạn cũng không để tâm nữa.
Nhìn Khương Mạn khôi phục dáng vẻ lười biếng hàng ngày, Liễm Thu cũng không biết nên nói gì cho phải. Nếu là chủ tử khác thị tẩm xong lại không có ban thưởng chẳng phải lúc này sẽ thấp thỏm ăn không ngon ngủ không yên sao? Thế nào mà chủ tử nhà các nàng lại là cái dáng vẻ hoàn toàn không để ở trong lòng thế này? Liễm Thu cũng không biết là nên vui mừng vì chủ tử đã nghĩ thông suốt, hay là cảm thán chủ tử mang tấm lòng lớn đây.
Quên đi, Liễm Thu tự an ủi bản thân, không phải đã sớm biết chủ tử của mình không có tâm tư thượng vị sao? Không có ban thưởng thì không có ban thưởng, cho dù Hoàng thượng có chán ghét mà vứt bỏ chủ tử, không triệu chủ tử thị tẩm thì cũng không có gì đáng lo. Dù sao cuộc sống trước kia của các nàng chính là một cuộc sống không có thánh sủng.
Thế nhưng sự đời như muốn trêu đùa Liễm Thu vậy. Trước nàng một lòng chờ người của Càn Ninh Cung tới nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Bên này nàng vừa thuyết phục bản thân xong thì người của Càn Ninh Cung lại xuất hiện ngay trước của Ngọc Phù uyển.
Sau khi tiễn tiểu thái giám của Càn Ninh Cung, Liễm Thu quay đầu vui mừng hướng Khương Mạn chúc mừng: "Chúc mừng chủ tử, chúc mừng chủ tử lại được Hoàng thượng triệu thị tẩm."
Lần đầu tiên hầu hạ không ban thưởng không tấn vị có gì đáng sợ chứ, chỉ cần Hoàng thượng thích chủ tử của các nàng, còn sợ sau này không có ban thưởng cùng cơ hội thượng vị sao?
So với sự vui mừng của Liễm Thu, Khương Mạn càng nhiều hơn chính là buồn bực và nghi hoặc, vì sao Hoàng thượng lại gọi nàng thị tẩm chứ?
Bất kể vì sao Hoàng thượng lại triệu nàng, nếu ý chỉ đã đến Ngọc Phù uyển thì nàng cũng không có cách từ chối.
"Sao chủ tử lại mất hứng thế?" Liễm Thu không hiểu, có thể thị tẩm là chuyện tốt biết bao. Nàng biết chủ tử đối với chuyện tranh sủng không có hứng thú, nhưng bây giờ cơ hội ở trước mắt, cũng không phải chủ tử muốn đi tranh.
Khương Mạn xoa xoa vùng eo vẫn còn đau mơ hồ, nhức đầu nói: "Có thể cuộc sống an ổn của chúng ta sắp phải kết thúc rồi."
Trước kia nàng không có thánh sủng, phi tần hậu cung sẽ không làm gì nàng. Nhưng nếu nàng lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng thì sẽ không còn như thế nữa. Trước lúc tiến cung tỷ tỷ nàng đã dặn dò không biết bao nhiêu lần, hoàng cung chính là nơi ăn thịt không nhả xương, nữ nhân hậu cung ai ai cũng lòng dạ khó lường. Tính tình nàng lười biếng như vậy căn bản là không thích hợp với chốn cung cấm này.
Khương Mạn cũng hiểu rõ bản thân, cho nên sau khi tiến cung đi đâu cũng cẩn thận, vạn sự đều không ló đầu, không có thánh sủng cũng không sao, chỉ cần không mất cái mạng nhỏ này là được.
Nhưng có một số việc không phải cứ muốn tránh là có thể tránh. Nói ví dụ như từ khi nàng nhập cung ngay cả ngự hoa viên cũng chưa từng đi lần nào, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở lại Ngọc Phù uyển, chỉ sợ đi đâu gặp phải Hoàng thượng hoặc là dính dáng vào mấy chuyện tranh đấu hậu cung. Nhưng ai có thể nghĩ tới việc Chu Hoàng hậu tự tìm đường chết sẽ khiến Hoàng đế tới Ngọc Phù uyển chứ?
Aaaaaaaa! Quên đi, quên đi, nếu chuyện đã thành như thế thì đành tiến một bước nhìn một bước vậy.
Dưới sự giúp đỡ của Liễm Thu, Khương Mạn khoác lên mình bộ y phục trông hiền thục nhu mì, váy thêu màu xanh cây dây leo cùng đóa hoa màu trắng.
Liễm Thu giúp Khương Mạn sửa sang lại y phục, ngẩng đầu quan sát một phen, nói: "Hay là chủ tử thử đổi sang bộ màu xanh tùng bách kia xem thế nào?" Bộ y phục vốn đã có chút sờn cũ, nhưng bởi vì da Khương Mạn trắng, mặc lên người cũng không xấu xí, bất quá cũng không được tính là quá đẹp.
Trong cung chỉ có chủ tử được sủng ái mới có tư cách chọn kiểu dáng quần áo, màu sắc cùng với các loại vải vóc. Mỗi quý quần áo đưa tới Ngọc Phù uyển hầu như đều là loại còn thừa không ai thèm chọn.
Khương Mạn ngồi trước bàn trang điểm của mình lắc đầu: "Bộ màu xanh tùng bách cùng bộ này cũng không hơn kém là bao, cứ để thế đi. Giúp ta chải đầu đi, đừng chải cao chuy kế." Cao chuy kế (1) là đem toàn bộ tóc buộc lại tại đỉnh, kéo thành đơn chùy. Bây giờ trong cung ai ai cũng thích kiểu tóc đó, nếu tóc không đủ dày có người còn sử dụng giả kế. (2)
Tóc Khương Mạn dày lại đen nhánh, chải kiểu tóc này cũng không cần giả kế, nhưng Khương Mạn không thích kiểu tóc này, nguyên nhân rất đơn giản: đau da đầu.
"Thế nô tỳ giúp ngài chải bách hợp kế (3) được không?"
Khương Mạn gật đầu, khuôn mặt trái xoan của nàng chải kiểu bách hợp kế không để tóc mai rất thích hợp.
Liễm Thu khéo léo chải tóc, chẳng mấy chốc đã giúp Khương Mạn sơ xong bách hợp kế. Nhìn một chút, Liễm Thu không hài lòng cho lắm: "Có phải nó hơi đơn giản rồi không?"
Khương Mạn liếc nhìn gương đồng, từ trong hộp lựa ra một cây trâm tơ vàng Bát Bảo đính trân châu cài vào tóc, "Thế này liền không quá sơ sài đi?"
Liễm Thu gật đầu cười, "Không quá, vừa vặn."
Chải chuốt xong xuôi, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Khương Mạn ở Ngọc Phù uyển đợi khoảng hai khắc (4) cung nhân tới đón nàng đã đến.
Trên đường đến Càn Ninh Cung, Khương Mạn phân tâm đánh giá cảnh sắc ven đường, nhập cung bao năm rồi mà đường tới Càn Ninh Cung nàng vẫn là lần đầu tiên đi.
Ngọc Phù uyển cách Càn Ninh Cung thật sự không tính là gần, lúc Khương Mạn đi tới Càn Ninh Cung cũng có chút toát mồ hôi. Cầm khăn tay lau mồ hôi, Khương Mạn điều chỉnh hô hấp, theo hướng dẫn của cung nhân đi vào nội điện – nơi mà bất kỳ tần phi nào cũng muốn bước vào.
Trong nội điện, Vĩnh An đế đang ngồi trước bàn đọc sách. Khương Mạn đi tới nhẹ nhàng hạ bái: "Thần thiếp cung thỉnh bệ hạ thánh an."
"Miễn lễ." Vĩnh An đế đặt quyển sách trên tay xuống, chỉ đến chỗ bên cạnh: "Tới đây ngồi."
Khương Mạn tạ ơn Vĩnh An đế rồi quy củ ngồi xuống.
"Nàng tên là gì?" Vĩnh An đế dáng vẻ tùy ý hỏi.
Khương Mạn cung kính đáp lại: "Hồi bệ hạ, thần thiếp Khương thị, tên độc một chữ Mạn."
"Mạn nào? Là Mạn trong 'mày ngài' sao?"
"Hồi bệ hạ, là Mạn trong 'thảo man' ạ."
"Dã hữu man thảo, linh lộ thiễn đoản hề. Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề. Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề (5)." Vĩnh An đế khen: "Danh tự của ái phi rất hay."
Khương Mạn ngượng ngùng cười nói: "Tạ Hoàng thượng khen ngợi, tên thần thiếp là tổ mẫu ban. Bất quá học vấn của tổ mẫu thần thiếp cũng không thể sánh bằng bệ hạ, người cho thiếp danh tự này chẳng qua là hy vọng thần thiếp có thể giống như cỏ dại, ương ngạnh sinh trưởng."
Vĩnh An đế gật đầu một cái, cũng không nêu ý kiến gì nữa mà chỉ nói: "Trẫm nhớ cha của ái phi hình như làm ở Công bộ phải không?"
Khương Mạn cười đáp: "Hoàng thượng nhớ không nhầm, cha thần thiếp là Công bộ viên ngoại lang Khương Văn Diệu." Nhưng cũng chỉ là trả lời câu hỏi của Vĩnh An đế, còn lai một lời thừa cũng không nói.
(1) Cao chuy kế
(2) Giả kế: tóc giả
(3) Bách hợp kế
(4) Hai khắc: tầm 30 phút
(5) Bài "Dã hữu man thảo 1" trong Kinh thi. Dịch nghĩa (nguồn: thivien.net):
"Ngoài đồng nội có cỏ mọc lan ra,
Sương lộ rơi xuống đậm đà.
Có một người con gái xinh tươi,
Mày đẹp mắt trong đẹp đẽ,
Không hẹn mà tình cờ gặp nhau
Thật là thích hợp ý nguyện của ta."