Sau khi Tiết Trường Du đi rồi, Tô Hoài Cẩn liền nằm xuống, trong lòng có chút xoay chuyển ngàn lần, nhưng không biết cụ thể suy nghĩ cái gì, ngơ ngác mà đi ngủ.
Chờ Tô Hoài Cẩn tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài có chút đen, sợ là đã muốn vào đêm. Lục Y canh giữ ở một bên nhìn thấy nàng tỉnh liền nói: "Tiểu thư, người tỉnh rồi ư? Muốn uống nước sao?"
Tô Hoài Cẩn gật gật đầu, Lục Y nhanh chóng mang một ly trà nóng cho Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn giãy giụa, tuy rằng miệng vết thương không đau nhưng đích xác có chút mệt mỏi, uống một ngụm trà nóng, có chút kinh ngạc mà nhìn li trà.
Lục Y cười nói: "Tiểu thư, trà này ngon miệng sao?"
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc không thôi, Lục Y nhảy cẫng lên: "Đây là Vương gia mới gọi người lấy tới, Vương gia nói, trên người tiểu thư có vết thương, vẫn luôn uống thuốc thì không tiện uống trà, trà đắng thì giải thuốc, sợ tiêu trừ đi dược tính cho nên lệnh Lục Y dùng nước sôi pha trà hoa quả cho tiêu thư, bên trong có chút hoa quả khô quý báu, còn có cánh hoa, ngâm vào trogn nước thì mùi hương sẽ bay khắp phòng!"
Tô Hoài Cẩn nhìn chén trà, bên trong có một viên trái cây khô ngâm trong đó, phải biết rằng niên đại này muốn ăn trái cây thì không dễ dàng, sù sao vấn đề chính là do vận chuyển. Hơn nữa trái cây sấy khô càng là xa xỉ.
Tô Hoài Cẩn còn nhớ rõ đời trước mình liền thích loại trà này, Tiết Trường Du lệnh người đi tìm trái cây theo mùa, chuyên làm hoa quả sấy khô để nàng pha trà.
Tô Hoài Cẩn nhìn chén trà có chút ngẩn người, Lục Y không hiểu ý mà chớp chớp mắt, tựa hồ nhớ tới cái gì, lại nói: "À đúng rồi, Lục Y suýt nữa đã quên, Vương gia nói canh giờ quá muộn nên không tiện qua đêm tại chỗ chúng ta, đã đi trở về, còn bảo Lục Y chăm sóc tiểu thư cho tốt, sáng ngày mai sẽ đến thăm tiểu thư."
Tô Hoài Cẩn buông chén trà liền vẫy tay, không nói nữa.
Ngày thứ hai Tô Hoài Cẩn ngủ đến khi mặt trời lên cao, bởi vì nàng bị trọng thương cho nên cũng không có ai đánh thức nàng, Tô Hoài Cẩn cực kỳ thích ý.
Nếu ở bên kia, nàng mà ngủ đến mặt trời lên cao thì đã sớm bị người nói láo nói toét, nói cái gì mà đại cô nương nhà họ Tô lười biếng chậm trễ, sự việc hôm nay thật ra đã cho nàng thêm tiện nghi rồi.
Tô Hoài Cẩn tỉnh lại, nha đầu Lục Y nhanh chóng lại đây hầu hạ: "Tiểu thư, sáng sớm Vương gia đã tới rồi, chẳng qua tiểu thư vẫn còn chưa dậy, mới vừa rồi có người tới tìm Vương gia, cũng không biết nói gì đó, Vương gia nghe xong tựa hồ rất buồn bực, một chút đã nổi giận đùng đùng đi dịch quán, không biết nguyên do là đâu."
Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong chỉ sợ là sự tình của nước Thuơng Dương.
Thích khách cải trang giả dạng thành dân chạy nạn, đâm bị thương Tô Hoài Cẩn, nhưng mục đích chân chính của hắn lại là Tiết Trường Du.
Đương kim Yến Vương, Tứ hoàng tử được thánh thượng cưng chiều bị ám sát ở biên thành, đây chính là việc rất lớn, phải tra rõ ràng mới được.
Tiết Trường Du cũng không ngốc, khẳng định đã có ít nhiều hoài nghi. Dù sao từ khi hắn đến nơi đây đã phá hủy ích lợi của ai, cái này không phải quá rõ ràng hay sao?
Hơn nữa nhân mạch của Tiết Trường Du có khả năng đã tra bảy tám phần, lúc này sợ là đi dịch quán để vấn tội rồi.
Tô Hoài Cẩn cảm thấy Tiết Trường Du đi dịch quán thật đúng lúc, miễn cho không có việc gì nhàn hạ lại chạy sang bên này, bản thân cũng có thể sống yên ổn "dưỡng thương".
Quả nhiên một thời gian sau, Tiết Trường Du đều không thể rút công phu mà chạy sang đây, thoạt nhìn là vội đến mức chân không chạm đất. Không khí giữa nước Tiết cùng nước Thuơng Dương lập tức khẩn trương lên, phố phường xôn xao, sợ là nước Tiết cùng nước Thuơng Dương muốn khai chiến.
Tuy rằng Tiết Trường Du không thể mỗi ngày chạy đến đây nhưng mỗi ngày Tiết Trường Du đều sẽ lệnh người mang đồ tới, ngày thứ nhất là trà hoa quả, ngày thứ hai là lò cầm tay, ngày thứ ba là huân hương, ngày thứ tư đồ vật nhiều vô số kể.
Tô Thần phụ trách mấy việc như thế này, chỉ cần là việc có liên quan liền lập tức vội đến chổng vó, suýt nữa mệt muốn chết Tô Thần rồi.
Mấy ngày này Tô Hoài Cẩn chỉ ngồi ở trong phòng, uống trà, cầm trên tay một quyển sách, nhìn rất nhàn nhã nhưng thật ra nàng không phải là xem mấy quyển sách vớ vẩn linh tinh mà là đang xem sổ sách.
Tô Hoài Cẩn đem tiền vốn đều giao cho Thủy Tu Bạch, tuy rằng chưởng quầy vung tay nhưng phải biết được tiền tài đều dùng ở địa phương nào.
Ý tứ của nàng là tổ chức cho dân chạy nạn khai khẩn đồng ruộng, sau đó lại phát triển lương hành, chờ thời điểm thích hợp phản kích nước Thuơng Dương.
Chỉ là hiện giờ khởi công mới cảm thấy có chút "gian nan", dân chạy nạn tiêu hao khá nhiều lương thực, vật tư, còn có phát tiền công, so với mong muốn nhiều hơn nhiều.
Ba dưa hai táo này của Tô Hoài Cẩn là không đủ, tuy rằng Thủy Tu Bạch đều trám mấy lổ hổng kia lại nhưng da mặt Tô Hoài Cẩn vốn không dày, hợp tác tốt như vậy, sau này tất cả đều lại Thủy Tu Bạch một người bỏ vốn kinh doanh à?
Tô Hoài Cẩn đang nghĩ ngợi, làm sao có thể quay vòng tiền tài một chút.
Liền nghe được thanh âm "Đạp đạp đạp", nha đầu Lục Y lại từ bên ngoài chạy vào, nhảy nhót vui sướng.
Tô Hoài Cẩn thấy nàng ấy tiến vào, vẫn là biểu tình này, liền biết nha đầu Lục Y muốn nói gì.
Tô Hoài Cẩn âm thầm đánh giá Lục Y, nghĩ thầm, không bằng...... Lấy những món Tiết Trường Du đưa tới, đều cầm cố chứ nhỉ?
Chẳng qua suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, Tô Hoài Cẩn vẫn nhanh chóng gạt ý niệm này sang một bên.
Quả nhiên, Lục Y cười nói: "Tiểu thư, Vương gia sai người đưa đồ tới."
Tô Hoài Cẩn không để trong lòng: "Hôm nay lại là cái gì? Là Tô Thần mang đến à?"
Lục Y cười nói: "Cái này, Tô Thần chỉ sợ không thể làm một mình được, phải nhờ quản sự giúp đỡ."
Tô Hoài Cẩn có chút kinh ngạc, quyển sách cầm trong tay buông xuống rồi nói: "Đồ vật lần này lại lớn như vậy?"
Lục Y cười nói: "Là một ít cây giống cùng hoa, Vương gia nói, hoa viên của tiểu thư cực kỳ nhạt nhẽo, không bằng nhiều loại hoa cỏ một chút, năm sau đầu xuân, vừa lúc xuân về hoa nở cũng không tồi."
Trán Tô Hoài Cẩn lập tức nhảy loạn hai lần, cảm giác bản thân đã chạm phải gân xanh. Quả nhiên Tứ hoàng tử luôn luôn có thể cho mình ngạch nhiên, đưa trà hoa quả,lò sưởi tay thì cũng thôi đi, hiện tại vườn hoa của mình mà cũngkhông buông tha.
Sau này khuê phòng của Tô Hoài Cẩn phóng mắt ra nhìn đều là phong cách của Tiết Trường Du mất......Tô Hoài Cẩn xoa xoa thái dương, ngăn chặn gân xanh mãnh liệt muốn nhảy ra, phất tay nói: "Thôi thì tùy hắn làm bậy, em kêu Tô Thần và Tô Ngọ ở bên cạnh nhìn một chút, đừng biến vườn của ta thành một bãi hỗn độn là đươc rồi."
Lục Y cười nói: "Dạ vâng! Lục Y đi đây!"
"Từ từ."
Lục Y còn chưa kịp xoay người đã bị Tô Hoài Cẩn gọi lại, cười nói: "Sao vậy? Tiểu thư còn gì muốn phân phó?"
Tô Hoài Cẩn nheo mắt lại, trên dưới đánh giá Lục Y. Lục Y chớp chớp mắt, mới đầu còn cảm thấy không có gì, chỉ là bị tiểu thư đánh giá, lông trên người đều dựng đứng, cực kỳ không được tự nhiên vội nói nhanh: "Tiểu thư, làm sao vậy?"
Tô Hoài Cẩn nhướng mày mới nói: "Lục Y à, Yến Thân Vương rốt cuộc cho em chỗ tốt gì thế? Hay là cả ngươi cũng bị hắn thu mua rồi?"
Nàng vừa nói xong, Lục Y liền khiếp sợ, vội vàng xua tay: "Không có không có không có......"
Lục Y nhanh tỏ lòng trung thành rồi nói: "Lục Y có chết cũng muốn đi theo tiểu thư, sao có thể tùy tùy tiện tiện bị người khác thu mua......"
Tô Hoài Cẩn cười một tiếng mới nói: "À, ta biết, không tùy tiện theo người, nhưng có thể bị người đó thu mua chăng?"
Lục Y lập tức cảm giác càng nói càng sai: "Lục Y chỉ là...... Chỉ là cảm thấy, Vương gia đối với tiểu thư, thật sự rất tốt, cho nên mới...... Mới......"
Tiết Trường Du không màng lửa lớn, vọt vào biển lửa cứu Tô Hoài Cẩn ra. Ngay cả thời điểm Tô Hoài Cẩn trọng thương, Tiết Trường Du ôm Tô Hoài Cẩn cả người toàn là máu, phảng phất như phát điên mà rống to. Loại biểu tình cử chỉ này, Lục Y đều xem ở trong mắt, cảm thấy nếu chỉ là vì mượn sức thế lực nhà họ Tô thì có lẽ sẽ không làm được như thế.
Lục Y lại nói: "Còn nữa, Vương gia là người tôn quý, thế nhưng vì tiểu thư lại chịu xuống bếp, đây là điều Lục Y chưa bao giờ gặp qua. Đừng nói là gặp qua, nghe cũng chưa nghe nói qua! Còn có còn có, mấy ngày nay, Vương gia tuy rằng công sự bận rộn nhưng vẫn như cũ mỗi ngày, cả ngày sai người lại đây tặng đồ cho tiểu thư, người nói nhà của chúng ta, cái gì mà không có? Vương gia lại sợ tiểu thư khát hay đói bụng, bị lạnh, có chuyện gì không hài lòng, cho nên Lục Y mới......"
Tô Hoài Cẩn nghe đến đó, tươi cười trên mặt đã chậm rãi ngưng lại, nàng chẳng qua trêu Lục Y nào biết khi Lục Y nói xong, lại "trêu" nàng lại rồi.
Tô Hoài Cẩn khôi phục lại rồi cầm lấy quyển sách trên bàn, rũ mí mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Được rồi, trước tiên em cứ lui xuống đi."
"Dạ, tiểu thư."
Lục Y nhanh chóng cung kính lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại, sau đó đi tìm Tô Thần cùng Tô Ngọ để truyền lời của tiểu thư.
Tô Hoài Cẩn cảm thấy việc quan trọng trước mắt nhất đó chính là kiếm tiền, không nên suy xét đến những vấn đề khác nữa.
Chẳng qua lòng nàng hiện giờ loạn như ma, căn bản xem không vào được gì nữa, dứt khoát ném sổ sách sang một bên, đột nhiên nhớ tới hệ thống thêm điểm bất kỳ, nếu không dùng sẽ chẳng phải là lãng phí hay sao?
Hiện giờ việc hệ trọng đã tới rồi việc thứ tư, thế nhưng phần thưởng nàng nhận được vẫn còn giữ lại ở 【 dung nhan cấp hai, dáng vẻ cấp hai, mị lực cấp hai, may mắn cấp hai, khéo léo cấp hai, uy nghi cấp hai 】, kể từ đó liền phải cẩn thận suy xét suy xét, dư lại sáu điểm nên bỏ thêm vào đâu thì tốt.
Tô Hoài Cẩn cảm thấy mị lực thật sự vô dụng, bởi vì hệ thống tương đối ngốc, chỉ biết mở mị lực ra với Tiết Trường Du, bỏ thêm cũng chỉ là hao phí thêm.
Mà dung nhan dáng vẻ cái gì, Tô Hoài Cẩn hiện tại cũng không muốn suy xét.
Cứ như vậy, Tô Hoài Cẩn tính toán nên thêm uy nghi một bậc, sau đó dư lại tất cả đều thêm vào may mắn.
Cũng chính là uy nghi cấp ba, may mắn cấp bảy!Tô Hoài Cẩn suy xét xong, thế nhưng không biết sẽ thêm cụ thể như thế nào, ngay lúc này "Đinh ——" một tiếng.
【 hệ thống: Thêm điểm bất kỳ có hiệu lực 】
【 hệ thống: Dung nhan cấp hai, dáng vẻ cấp hai, mị lực cấp hai, may mắn cấp bảy, khéo léo cấp hai, uy nghi cấp ba 】
【 hệ thống: Chúc mừng may mắn bạo kích tăng lên 】
【 hệ thống: May mắn cấp tám, đạt thành 】
【 hệ thống: Tăng điểm không thể kích hoạt lại, mời cẩn thận tăng thêm 】
Văn tự của hệ thống lung tung rối loạn nhanh chóng xuất hiện trong đầu Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn suýt nữa xem đến giật mình, không nghĩ tới hệ thống còn có phương tiện như vậy. Xem như thêm điểm số, hơn nữa giá trị may mắn thế nhưng còn biến thành bạo kích, nhiều hơn một cấp.
May mắn đã tổng cộng đạt tới cấp bảy, tuy không biết tổng cộng rốt cuộc có bao nhiêu trọng, nhưng cấp tám hiển nhiên không phải số lượng ít, lần này may mắn một chút liền bỏ thêm sáu cấp, Tô Hoài Cẩn suy nghĩ muốn tìm thêm biện pháp gì, kiểm tra đo lường một chút trình độ may mắn của bản thân đã?
Nhưng rốt cuộc tìm biện pháp gì, Tô Hoài Cẩn vẫn chưa suy nghĩ ra.
Ngay lúc này lại là tiếng bước chân "đạp đạp đạp" vang lên, Lục Y hoang mang rối loạn từ bên ngoài vọt vào tới, cũng không màng lễ nghĩa mà nói: "Tiểu thư tiểu thư! Người mau ra bên ngoài nhìn xem a!"
Tô Hoài Cẩn nhăn nhăn mày: "Bên ngoài như thế nào? Sẽ không trồng cây đến mức đem hoa viên thành một bãi chiến trường chứ?"
Lục Y dùng sức lắc đầu, nhưng nói không ra lời: "Này...... Này không thể tưởng tượng, so với Vương gia xuống bếp còn khó tin hơn! Tiểu thư người vẫn là nên tự mình đi xem!"
Tô Hoài Cẩn trầm mặc một lúc, vừa rồi lúc thêm điểm rõ ràng đã quên mất Tiết Trường Du, Lục Y một hai phải so sánh như vậy khiến cho nàng đột nhiên lại nhớ ra.
Tô Hoài Cẩn thật sự bất đắc dĩ, đứng lên nói: "Đi, đi nhìn một cái, thật đúng là có thể trời sập được chắc?"
Lục Y đỡ Tô Hoài Cẩn thật cẩn thận, sợ miệng vết thương của tiểu thư lại rách rồi hai người chạy nhanh tới hoa viên.
Hoa viên được vây quanh bởi rất nhiều người, nha hoàn, bà tử, gã sai vặt, hộ viện, mấy người thô sử hận không thể đều chạy ra, còn có những thợ thủ công trồng cây trồng hoa cũng đang ở đây. Tô Thần Tô Ngọ cũng có mặt, ôi mênh mông, có thể nói là...... Biển người tấp nập!
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc liền nói: "Chẳng lẽ còn có thể đào ra nhân sâm?"
Tô Hoài Cẩn đi qua, lúc này Tô Thần cùng Tô Ngọ mới phản ứng lại liền nhanh chóng đuổi những người không liên quan đi ra ngoài, để tránh va chạm tiểu thư, những thợ thủ công trồng hoa trồng cây cũng đều lui ra ngoài chờ.
Lục Y đỡ Tô Hoài Cẩn đi qua, Tô Hoài Cẩn liền nhìn thấy phía trước có một hàng những hố cây, động tác của những thợ thủ công còn rất nhanh nhẹn, ước chừng đào đã được mười cái hố cây rồi, mỗi cái hố nhiều nhất là hai cây.
Kỳ quái chính là......
Cái hố cây này ngoại trừ đất ra, thế nhưng lại còn có thứ khác?
Tô Hoài Cẩn nhìn kỹ.
Ngọc!
Là ngọc thạch!
Mới vừa rồi Tô Hoài Cẩn thuận miệng nói, còn có thể đào ra nhân sâm à?
Nhưng hiện tại Tô Hoài Cẩn mới cảm thấy, nhân sâm ư? Tính là gì?
Nhà cũ nhà họ Tô trồng cây, thế nhưng lại đào ra một cái mạch ngọc!
Phải biết rằng, từ xưa đến nay, khai thác ngọc đều cực kỳ lợi nhuận, lại là chuyện cực kỳ đáng. 《 thái bình ngự lãm 》 ghi lại, "Lấy ngọc khó nhất, vượt Tam Giang Ngũ Hồ đến núi Côn Luân, ngàn người đi thì trăm người về, trăm người đi thì mười người về"......
Tuy rằng lợi nhuận của việc khai thác ngọc là kếch xù nhưng cực kỳ nguy hiểm. Thường thường đào ba thước đất, căn bản sẽ không nhìn thấy một chút ít bột phấn của ngọc, hơn nữa ngay lúc này, việc khai thác ngọc hoàn toàn không có quy luật, chỉ có thể dựa vào vận khí. Ví dụ như có núi lở thì không phải là khai thác ngọc nữa mà là một bãi tha ma thật lớn.
Còn Tô Hoài Cẩn thì sao?
Cũng không phải là núi Côn Luân, chỉ là một hoa viên bình thường, hai cái cuốc đi xuống, hố cây còn chưa đào thành thế mà đã giàu nhất đất nước rồi!
"Đinh ——"
【 hệ thống: May mắn cấp tám, có hiệu lực 】
【 hệ thống: Kích hoạt che giấu thuộc tính việc hệ trọng thứ tư 】
【 hệ thống: Bạc triệu cấp một 】