Chàng trai trẻ họ Quý này y như người đã tuyệt thực lâu ngày vậy. Cậu ta đi vào, buồn bực uống hai bát canh thịt, cả quá trình cũng không hề ngẩng đầu lên, khiến Lý Trình Tú ngạc nhiên vô cùng.
Lý Trình Tú cảm thấy có chút thiện cảm với cậu ta. Mặc dù cậu không có điều kiện kinh tế tốt nhưng cậu không có vấn đề gì khi phải nuôi thêm một người và một con chó. Chàng trai trẻ này có lẽ đã đi học ở chỗ này, lại không có thu nhập nên mới chật vật như vậy.
Lý Trình Tú nhanh chóng xào hai món cơm, phục vụ cậu ta ăn cơm.
Cậu ngồi xổm xuống, trộn thuốc mà bác sĩ cho vào thức ăn của Trà Bôi nhỏ. Thỉnh thoảng mới ngước đầu lên nhìn cái người đang ăn như sắp chết tới nơii, trong lòng liên tục thở dài.
Người nọ ăn một lúc, có lẽ là đã ăn nhiều đến nỗi trương phình cả bụng rồi, lúc này mới phản ứng thấy có cái gì đó không chính xác. Cậu ta cúi đầu nhìn Lý Trình Tú đang liếc trộm mình, khuôn mặt hơi đỏ lên: “Này, tại sao anh không ăn?”
Lý Trình Tú lắc chiếc bát màu hồng nhỏ trong tay.
Người nọ dường như bây giờ mới chú ý đến Trà Bôi nhỏ. “Ủa” một tiếng, sau đó cậu ta cười toe toét: “Không phải tất cả những con chó này chỉ có phụ nữ mới nuôi thôi sao.”
Lý Trình Tú cúi đầu: “Được người khác tặng.”
“Quà của phụ nữ à?”
Bóng lưng của Lý Trình Tú hơi cứng đờ, cậu đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Trà Bôi.
Nó bị cột vào trong một bó hoa lớn, được Thiệu Quần đưa cho cậu như một món quà. Lúc đó trong lòng cậu cảm động và ngọt ngào đến nỗi cậu có thể tự dìm mình chết ngộp luôn.
Bây giờ vừa nghĩ tới chuyện này, cậu liền cảm thấy đây có lẽ là một mánh khóe thường thấy của Thiệu Quần. Sau khi chọc giận và nói những lời xấu xa với cậu, hắn sẽ tìm cách lấy lòng cậu nhưng không bao giờ thành thật xin lỗi.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Thiệu Quần, nỗi bi thương trong lòng cậu sẽ ngấm ngầm trào dâng mãnh liệt, cũng không biết tới khi nào cậu mới có thể tốt hơn.
Người nọ thấy cậu không nói cũng không có hứng muốn biết. Cậu ta vùi đầu vào tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nói: “Tại sao anh lại nấu ăn ngon đến vây? Tôi vừa ở trong phòng đã ngửi thấy mùi thơm rồi, anh là đầu bếp hả?”
Lý Trình Tú đứng dậy, vừa rửa tay vừa nói: “Đúng vậy.”
Người đàn ông nhướng mày. “Hóa ra là anh thật sự là đầu bếp, khó trách sao lại nấu ngon đến vậy.”
Lý Trình Tú cũng đổ đầy một bát cơm, ngồi xuống ghế đối diện bắt đầu ăn.
Bây giờ cậu mới nhớ tới việc chủ nhà thì nên nói câu “Ăn nhiều chút đi, đừng khách khí”, nhưng cậu phát hiện hai món cậu vừa nấu không còn dư lại nhiều.
Người nọ lúng túng nháy mắt một cái.
Lý Trình Tú cẩn thận hỏi một cái: “Ăn no chưa?”
Hắn nghĩ nghĩ một chút, lắc đầu.
Lý Trình Tú không nhịn được nhẹ nhàng nhếch mép lên một cái. Cậu đứng dậy, lấy thêm hai món đồ ăn. Đã quá lâu rồi, cậu không còn nhớ cách cười nữa.
Cơm nước no nê xong, người kia cũng bắt đầu nhiều lời hơn, từ sau khi hỏi tên của Lý Trình Tú, cậu ta liền bắt đầu gọi trực tiếp tên của cậu luôn. Tương tự, Lý Trình Tú cũng gọi cậu ta là Tiểu Quý.
Lý Trình Tú là một người không nói nhiều, càng không biết cách trò chuyện với người lạ. Về cơ bản chính là Tiểu Quý hỏi một câu, cậu trả lời một câu.
Có lẽ cậu ta chưa từng thấy ai nhàm chán như Lý Trình Tú nên cũng cảm thấy buồn bực, cậu ta ngồi xổm xuống trêu trọc Trà Bôi nhỏ.
Trà Bôi nhỏ đang ăn thì bị hắn dùng ngón tay chọc vào xương sống mấy cái, chọc tới ngã trái ngã phải, khiến nó quay đầu tức giận trừng cậu ta.
Lý Trình Tú không nhịn được mà nói: “Đừng trêu chọc nó, nó là bệnh nhân, phải ăn nhiều cơm hơn.”
“Bệnh thì phải hoạt động nhiều hơn chứ. Anh càng nuông chiều nó, nó càng trở nên yếu ớt hơn.” Cậu ta vừa nói vừa kéo đầu Trà Bôi nhỏ, chơi vui kinh khủng.
Mí mắt của Lý Trình Tú nhảy nhảy lên, cậu thực sự không nhìn nổi nữa, đi lên đoạt lại Trà Bôi và bát thức ăn nhỏ của nó, đổi một địa điểm khác.
Tiểu Quý ngượng ngùng ngồi lại trên ghế của mình, hỏi lớn: “Có món tráng miệng nào không?”
Lý Trình Tú bất lực vô cùng, cậu hiếm khi gặp phải một người coi trời bằng vung như thế này, nhất thời không biết phải đối phó như thế nào với cậu ta.
Cậu đứng dậy mở tủ lạnh ra, cuối cùng cũng tìm thấy một miếng bánh táo mua hồi sáng nay đưa tới trước mắt cậu ta: “Bánh táo, ăn không?”
Tiểu Quý nhìn thấy vẻ bề ngoài của món ăn kia, nhăn mũi một cái: “Quên đi.”
Cơm nước xong cậu ta cũng không có ý định rời đi, Lý Trình Tú cũng không tiện đuổi cậu đi. Hai người họ cứ lúng túng ngồi với nhau, không nói một lời.
Sau khi Trà Bôi nhỏ ăn xong, Tiểu Quý lại ôm nó ra để trêu chọc, Lý Trình Tú nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Cuối cùng cũng đã hơn mười giờ tối, Tiểu Quý lúc này mới chịu nhấc cái mông quý giá kia lên, hài lòng đi về.
Sau khi Lý Trình Tú tiễn cậu ta ra cửa, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Kể từ đó trở đi, Lý Trình Tú cảm thấy chàng trai trẻ này như đang lừa mình.
Cứ cách ba ngày cậu ta sẽ bảo cậu đưa cậu ta tới sân bóng rổ. Sau sáu bảy lần, cuối cùng cậu ta cũng biết đường, bắt đầu chạy đi ăn chùa cơm liên tục.
Da mặt Lý Trình Tú rất mỏng, nào có ý muốn đuổi người khác ra khỏi nhà. Hơn nữa trong lòng cậu, cậu ta cũng rất đáng thương. Một đứa trẻ lại phải sống một mình ở xứ lạ, không có sự chăm sóc của gia đình. Thật ra thì nhiều một miếng ăn cũng không coi là nhiều, cậu không phải là không gánh nổi. Hơn nữa trong phòng có thêm một người cũng rất tốt, lâu ngày Lý Trình Tú cũng quen với có thêm một miếng ăn chùa. Thỉnh thoảng cậu còn để lại cho cậu ta một ít thức ăn, chờ khi nào cậu ta chơi xong thì sang ăn.
Hai người chỉ bị ngăn cách bởi một bức tường, hai người cứ đến rồi đi, rốt cuộc cũng dần trở nên quen thuộc với nhau hơn.
Khi Lý Văn Tốn nhận được cuộc gọi từ Trợ lý Chu, hắn còn tương đối bất ngờ. Ngay cả khi bên kia đã báo tên ra, hắn vẫn không nhớ rõ người đó là ai.
Sau đó hắn mới phản ứng lại được, đây là trợ lý của Thiệu Quần.
Giọng của trợ lý Chu rất nghiêm túc, cậu ta bảo Lý Văn Tốn phải đến Thâm Quyến thăm ông chủ của cậu ta một lần. Ông chủ của cậu ta đang trong tình trạng rất tồi tệ, nhưng cậu ta lại không dám nói với người nhà của Thiệu tổng.
Lý Văn Tốn rất ngạc nhiên hỏi cậu ta chuyện gì đang xảy ra vậy, trợ lý Chu im lặng hồi lâu, rốt cuộc mới nói: “Chuyện của cấp trên chúng tôi không dám nói loạn. Tóm lại là vì Lý Trình Tú.”
Lý Văn Tốn trợn tròn mắt, nhớ lại lần cuối họ gặp nhau ở Bắc Kinh. Mọi người đều ra về trong không vui, họ biết Thiệu Quần có thể đã thực sự gặp rắc rối, hắn lập tức mua vé máy bay đến Thâm Quyến.
Khoảnh khắc Tiểu Chu dùng chìa khóa mở cánh cửa nhà Thiệu Quần ra, Lý Văn Tốn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, hắn thiếu chút nữa là ngã sấp mặt xuống đất.
Hắn đi vào nhìn một cái, căn bản không nhận ra nổi đây là nơi Thiệu Quần đang sống.
Mặc dù Thiệu Quần cũng không sạch sẽ gì, nhưng hắn có yêu cầu với chất lượng cuộc sống rất cao, sao hắn lại có thể sống trong một cái ổ chó bừa bộn như này chứ.
Hắn ta đá chân, suýt vấp phải một chai rượu, ngập ngừng gọi: “Thiệu Quần?”
Tiểu Chu chỉ vào bên trong: “Trong phòng ngủ.”
Lý Văn Tốn cùng Tiểu Chu bước vào phòng ngủ, chỉ thấy một người nằm vặn vẹo, bất động trên giường lớn, nút áo ngủ mở rộng ra hơn nửa. Từ góc độ này nhìn qua, trông hắn rất bừa bộn. Rèm cửa trong phòng cũng không kéo ra, cả nhà đều tối đen u ám như buổi đêm. Hiển nhiên là chủ nhà đã không chịu ra khỏi nhà trong một thời gian dài chứ đừng nói đến cái mùi khó chịu trên người hắn. Nếu không phải hắn còn có thể thấy rõ sự phập phồng của lồng ngực, chắc hắn sẽ tưởng rằng có một người chết đang nằm trên giường.
Lý Văn Tốn “Đ*t” một tiếng nói: “Hắn ta đã như thế này trong bao lâu rồi?”
Tiểu Chu cau mày nói: “Đã bốn hoặc năm ngày rồi. Sau khi không thể tìm ra Lý Trình Tú, Thiệu Tổng liền không thèm đi làm luôn, cũng không đi ra ngoài nữa, ngày nào cũng uống rượu. Lúc đầu tôi còn không dám bước vào, sau đó tôi cảm như vậy là không được liền tìm người cạy cửa ra. Bây giờ Thiệu tổng cứ mơ mơ màng màng mãi, tôi khuyên thế nào cũng không nghe, tôi lại không dám để cô cả và ông chủ biết, chỉ đành gọi giám đốc Lý đến.”
Lý Văn Tốn vỗ vai cậu: “Cậu tìm tôi là đúng rồi, chuyện này đừng nói cho chị và cha hắn biết.” Vừa nói vừa đi qua, thô bạo kéo Thiệu Quần ra khỏi giường, cho hai cái tát vào mặt.
“Thiệu Quần, mày con mẹ nó đứng lên cho tao. Mày nhìn cái bộ dáng của mày xem!”
Thiệu Quần nheo mắt, cũng không biết có nhìn thấy gì hay không, cứ thế mà nhắm tịt mắt lại.
Lý Văn Tốn nói với Tiểu Chu: “Kéo rèm cửa ra đi.”
Trợ lý Chu vội vàng chạy qua, kéo tấm rèm ra để lộ một khe hở lớn, ánh sáng nhức mắt chói lọi chiếu vào trong phòng.
Trong cổ họng của Thiệu Quần phát ra một tiếng mắng chửi khàn khàn, hắn muốn quay lại giường nằm tiếp.
Lý Văn Tốn quay đầu lại với Tiểu Chu, nói tiếpi: “Cậu tìm một nhân viên bán thời gian tới đây để dọn dẹp nhà cửa đi. Đây con mẹ nó có phải là chỗ cho người ở nữa hay không?” Sau khi nói xong, Lý Văn Tốn liền mạnh mẽ kéo Thiệu Quần ra khỏi giường lôi vào phòng tắm, hắn trực tiếp mở vòi hoa sen ra, trút nước lạnh xuống người Thiệu Quần.
Thiệu Quần hung hăng rùng mình một cái, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, nhắm mắt lại lớn tiếng mắng: “Đ*t mẹ!”
Lý Văn Tốn đi lên đá hắn một cái: “Mẹ nó mày mau tỉnh dậy nhanh lên. Bố mày đi thật xa tới đây không phải để nhìn cái bộ dạng rách nát này của mày.”
Thiệu Quần ngồi dựa vào tường, từ từ mở mắt ra, như thể hắn đang muốn cẩn thận phán đoán xem người trước mặt là ai, sau đó hắn lại nhắm mắt lại, đờ đẫn nói: “Đ*t mẹ nó ai bảo mày tới đây..”
Lý Văn Tốn tức giận nói: “Tao mà không đến thì mày định như nào? Hay là mày định để tao gọi chị gái mày hoặc ba mày đến? Chờ khi nào bọn họ đến thì mày cứ xác định là chết mất xác đi.”
Thiệu Quần vươn tay đẩy đầu vòi hoa sen lên người Lý Văn Tốn.
Lý Văn Tốn giơ tay lên, vươn tay ra vặn nước nóng, đổ ập xuống mặt hắn: “Mau rửa sạch chính mình đi.”
Thiệu Quần vịn vào tường, cả người lơ lửng mơ màng muốn đứng lên, lẩm bẩm nói: “Rửa cái rắm ấy, thơm tho hơn nữa cũng đ*o được ích lợi gì.” Hắn vừa mới nhấc mông lên một cái liền trượt chân ngã xuống đất.
Thiệu Quần dứt khoát không thèm đứng lên nữa, hắn nhắm mắt lại dựa người ngồi vào tường, trên mắt tím bầm, cả người tràn đầy mùi vị cô đơn.
Lý Văn Tốn nhìn cái dáng vẻ thất bại kia của hắn, tức giận không chịu nổi, chộp lấy một chai dầu gội dội ngược lên đầu hắn.
Thiệu Quần bực mình hét lên: “Mày đang làm cái đ*o gì thế? Cút ra ngoài! Cút hết cho tao!”
Lý Văn Tốn mắng: “Chỉ vì một con thỏ đực mà biến thành cái dạng này… Thiệu Quần mày càng sống càng thất bại.”
Thiệu Quần trợn mắt, ánh mắt đỏ ngầu: “Mày thì biết cái gì? Lý Trình Tú không phải là một con thỏ. Anh… anh ấy…” Cơ thể Thiệu Quần lảo đảo, hắn lau nước trên mặt, gục đầu vào tay.
Lý Văn Tốn nhìn hắn như vậy, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Hắn đóng nước lại, ngồi xổm xuống đẩy Thiệu Quần một cái rồi hỏi: “Mày thực sự quan tâm anh ta à?”
Thiệu Quần gật đầu, nghẹn ngào nói: “Bây giờ tao xong rồi.”
Lý Văn Tốn thở dài: “Hầy, anh ta trông cũng có đẹp đâu. Mày xem lại chính mình đi, anh ta đâu rồi? Trốn rồi hả?”
Thiệu Quần gật đầu lần nữa: “Trung Quốc quá lớn, tao mẹ nó có thể tìm anh ấy ở đâu chứ, trong trường hợp anh ấy thực sự gặp chuyện gì không may, tao…” Đôi vai của Thiệu Quần khẽ run lên.
Lý Văn Tốn “Chậc” một tiếng, nói: “Mày cứ như vậy mãi cũng không được. Người chạy rồi thì mau tìm biện pháp tìm anh ta về đi. Mày cứ uống rượu cả ngày thì anh ta cũng đ*o bao giờ rơi từ trên trời xuống đâu, mày có cách gì chưa?”
Thiệu Quần lắc đầu: “Anh ấy đã không liên lạc với ai trong suốt một quãng thời gian dài, không ai biết anh ấy ở đâu hết. A Văn, tao ngày nào cũng sống không bằng chết, nếu có ai có thể tìm thấy anh ấy, tao nhất định sẽ quỳ xuống lạy người đó.”
Lý Văn Tốn và Thiệu Quần biết nhau từ thuở còn mặc chung một cái quần. Bất kỳ dáng vẻ gì của Thiệu Quần hắn cũng từng thấy: côn đồ, giả vờ nghiêm chỉnh, liều mạng, nhưng hắn chưa bao giờ thấy Thiệu Quần đau lòng muốn chết như bây giờ.
Hắn biết lần này Thiệu Quần đã thực sự xong rồi.
Nhớ lại trước đây Thiệu Quần luôn kiêu căng ngạo mạn khi nói chuyện cùng hắn về Lý Trình Tú, so với bây giờ thực sự là một trời một vực. Một người có thể khiến chính mình đi vào bước đường cùng, hắn thực sự cũng không biết người đó đáng ghét hay đáng thương.
Một mặt, hắn cảm thấy Thiệu Quần không thể như vậy mãi được, mặt khác, hắn cũng rất lo cho Thiệu Quần.
Thiệu Quần không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, nếu cứ tiếp tục sống kiểu này hắn sẽ thực sự xong đời.
Lý Văn Tốn thuyết phục hắn: “Thiệu Quần, mày không thể cứ như vậy mãi được. Người còn chưa tìm thấy mà mày đã sụp đổ trước, lỡ như anh ta đột nhiên quay lại thì sao? Mày muốn bản thân trông như một thằng điên trước mắt anh ta à? Mau vui lên đi, nhanh tắm rửa sạch sẽ bản thân rồi ăn chút gì đó đi. Tao sẽ gọi cả đám Đại Lệ tới đây cùng nhau nghĩ giải pháp, chúng ta sẽ lục soát toàn bộ Trung Quốc này, cho dù phải đào ba thước đất cũng phải cố đào cho ra người đó của mày, được không? Nếu mày còn như vậy, chị mày và cha mày sẽ biết chuyện, như vậy lại càng khó tìm kiếm hơn.”
Lý Văn Tốn đã trổ hết miệng lưỡi ra, lúc này Thiệu Quần mới lắc lư đứng dậy, tự làm sạch cho bản thân rồi thay một bộ đồ khác thật sạch sẽ.
Khi hắn bước ra, Lý Văn Tốn vừa nhìn một cái liền không chịu nổi. “Mày mẹ nó mấy ngày không ăn rồi? Gầy như quỷ đói.”
Thiệu Quần bịt tai coi như điếc, hắn dựa vào ghế sofa, khàn giọng nói: “Làm sao để tìm được anh ấy.”
Lý Văn Tốn vừa mắng vừa vào bếp. Vừa mở tủ lạnh ra liền phát hiện bên trong đầy bia, hắn ta tức giận đến nỗi đóng sầm tủ lạnh lại.
Hắn vừa móc điện thoại di động vừa nói với Thiệu Quần: “Mày đấy, tao mà không đến gặp mày chắc mày đã chết thẳng cẳng vì đói rồi.”
Lý Văn Tốn gọi cho trợ lý Chu, bảo cậu ta mua chút đồ ăn về, sau đó hắn ép Thiệu Quần ăn.
Thiệu Quần tiếp tục hỏi: “Tao phải làm gì mới có thể tìm thấy anh ấy, mày có cách nào không?”
Lý Văn Tốn đẩy thức ăn lên trước mặt hắn: “Có, có một các. Mày ăn trước cho tao!”
Thiệu Quần ném cho hắn một cái nhìn nghi hoặc, nhặt đũa lên ăn hai miếng.
Tới khi miễn cưỡng ăn xong hắn liền nhìn chằm chằm Lý Văn Tốn.
Lý Văn Tốn hút một hơi thuốc lá: “Tao và mày về quê anh ta xem có thể tìm thấy manh mối nào không.”
Thiệu Quần trợn mắt nhìn hắn: “Anh ta không cha không mẹ, ngôi nhà cũ đã bị bán, những thân thích trong vùng cũng đã cắt đứt liên lạc với anh ấy từ lâu, manh mối đ*o gì?”
Lý Văn Tốn cũng trợn mắt nhìn hắn: “Tại sao mày lại không nghĩ tới chuyện này? Tuy nhà anh ta đã bị bán nhưng hẳn là nơi chôn cất mẹ mình vẫn còn chứ, nói không chừng anh ta sẽ quay lại thờ mẹ mình vào một ngày nào đó, như vậy thì mày có thể chặn anh ta lại rồi.”
(Cuộc thi trợn ?)
Đôi mắt của Thiệu Quần sáng lên, hắn kích động tới mức không nói rõ lời: “Đúng! Đúng! sao tao không nghĩ ra chuyện này nhỉ? A Văn, mày nói rất đúng, tao nhớ Lý Trình Tú từng nói ở quê có một người giúp anh ta chăm sóc mộ mẹ mình, anh ta gửi tiền cho người đó hàng năm. “
Thiệu Quần bất ngờ đứng dậy, cả người như vừa được hồi sinh trở lại.
Lý Văn Tốn lắc đầu một cái, ấn điếu thuốc vào gạt tàn: “Vậy thì nhanh lên, tao nói cho mày biết Thiệu Quần, đời này mày chỉ được ngu một lần thôi đấy, mày mà còn dám ngu thêm lần nữa tao sẽ vả vỡ mặt mày.”