Nuông Chiều Riêng Em

Chương 66: Giải cứu + Hôn lễ




Diệp Tình hai mắt trợn to, sau đó tự lẩm bẩm: “Tôi quên mất, ông đã ra tù. A Thận trước đó đã nhắc tôi rồi.”

“Mấy ngày nay các người khiến tôi sống khổ sống sở, đám vệ sĩ kia như tường đồng vách sắt, may mà có…” Đang trên đà cao hứng khiến ông ta suýt nói ra tên Dịch Hi, ông ta ngừng lại một chút, “Thực ra, ý định ban đầu của bọn này là gô cổ con ranh Phương Dịch chết tiệt kia, nhưng nó làm gì có giá được như bà đâu bà thông gia. Huống chi ông đây sinh nó, nó báo hiếu cho tôi cũng là chuyện thường nên chả cần tốn công bắt nó làm gì.”

“Không biết xấu hổ, con bé là con gái ruột ông.” Giờ phút này Diệp Tình đã phẫn nộ đến tột đỉnh.

Phương Cao Dịch cười nói: “Con gái cũng không quan trọng bằng có tiền.”

Khi ông ta nói điều này, giọng điệu rất bình thản, như thể đang chỉ đang nói về thời tiết hôm nay thế nào.

“Không xứng làm bậc cha mẹ.” Từ trước đến nay Diệp Tình đều là người phụ nữ ôn hòa hiền hậu, hiếm khi tức giận, nhưng bị người trước mặt làm cho tức giận đến nghiến răng.

Con gái bà đã lớn lên dưới sự giáo dục của kẻ hành xử chẳng ra sao thế này, qua đó có thể thấu đươc con bé đã phải chịu đựng khổ cực như thế nào.

Người đàn ông ‘hử’ một tiếng, định tiếp tục nói thì từ ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa khiến cả hai người đều giật mình.

Một người đàn ông cao lớn xuất hiện trước mặt hai người, Phương Cao Dịch cảm thấy nhẹ nhõm, người này chính là kẻ đã tìm ông ta để đòi nợ trước đó, trên tay gã đang cầm một túi đồ từ cửa hàng tiện lợi.

Vừa bước vào cửa, người đàn ông lập tức đá văng chiếc ghế nhỏ cạnh cửa.

“Mẹ kiếp, không phải tao nói không cho báo cảnh sát sao, tao đến cửa hàng tiện lợi mới biết được cả cái thành phố này xôn xao hết cả vì phu nhân nhà họ Tần bị bắt cóc,” Sau khi nổi giận đùng đùng, gã nhìn chằm chằm Phương Cao Dịch, “Không cho mày nhắn tin báo cho người nhà, vậy mày đã làm gì sau lưng tao?”

“Không phải, tôi không báo cảnh sát.” Phương Cao Dịch sửng sốt, tự lẩm bẩm một mình, một lúc sau, ông ta tự vỗ đầu mình ngộ ra, “Khẳng định là con bé Phương Dịch, tính cảnh giác của nó rất cao. Người anh em đừng nóng vội, chỉ cần giữ người phụ nữ này bên mình, chắc chắn sẽ có tiền.”

“Được rồi, được rồi,” Đối phương nói, “Tiền ít chút cũng không sao, mày cầm chỗ tiền của tao với mấy anh em khác đưa cho lão đại trước đi.”

Cùng lúc đó, gã ta trông thấy Diệp Tình đã thức dậy trong không gian tối tăm, quát: “Sao đã tỉnh rồi? Đánh ngất bà ta đi, nếu bà ta nghe được những điều không nên nghe, đến lúc đó tìm chúng ta tính sổ thì làm sao bây giờ!”

Diệp Tình đang muốn mở miệng đàm phán thì bị một cú đạp mạnh làm cho ngất đi.

Bà hôn mê không biết bao nhiêu lâu, phía bên ngoài trời đã hửng sáng.

——

Tần Thận vội vàng đến nhà bà ngoại đưa Tần Diệp Tân về nhà, tối hôm qua sợ bà ngoại vừa biết được tin tức sẽ không chịu nổi, cô gái nhỏ đã đến ở cùng với bà, còn ông bà nội bên kia có thể giấu được lúc nào thì hay lúc đấy.

“Anh đã báo cảnh sát rồi, trước mắt cứ đợi tin của họ.” Tần Thận thức cả đêm, giọng nói khàn khàn vì thiếu ngủ, choàng vai cô dẫn đến xe, “Hiện tại đã có thể xác định được bọn bắt cóc, tám đến chín phần có liên quan đến Phương Cao Dịch.”

Tia nắng của buổi sớm xuyên tầng mây hắt lên nóc xe đang chuẩn bị nổ máy, chiếu xuống hai người, nhưng cũng không chiếu tỏ được sự u ám trong lòng hai người.

“Chỉ là anh không biết kẻ nào tiết lộ tin này với giới truyền thông, nhưng điều này chỉ là chốc lát thôi, chúng ta chắc chắn sẽ bắt được bên kia càng sớm càng tốt.”

Tần Diệp Tân đang dựa vào ghế sau xe, ngước mắt nhìn anh, đột nhiên cả người cứng đờ, cô dùng tay trái nắm chặt cánh tay anh, kích động nói nói: “Em biết là ai! Là Dịch Hi!”

“Vài ngày trước, Dịch Dương có gửi tin nhắn cho em, nhắc em chú ý đến cô ta.” Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại ra tìm lại tin nhắn.

Tần Thần lo lắng cho sự an nguy của Diệp Tình, hiểu ý trong lời nói của cô, anh vội vàng gọi điện cho người có liên quan chú ý đến Dịch Hi cẩn thận hơn.

Với mạng lưới quan hệ rộng, rất nhanh đã tra ra những dãy số mà Dịch Hi liên hệ gần đây, giúp ích cho cuộc tìm kiếm rất nhiều.

“Đừng quá lo lắng, mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Tần Thận an ủi, đặt lên má cô một nụ hôn, “Về nhà em hãy ngủ một giấc nhé.”

“Em không ngủ, em phải đợi mẹ về. Phương Cao Dịch, người đàn ông khốn khiếp, ông ta hủy hoại quá khứ của em còn chưa đủ, còn muốn làm hại mẹ sao.” Người con gái lắc đầu, sau khi khóc gần như cả đêm, giọng cô đã khàn đi.

“Ác nhân sẽ có ác báo, đôi lúc có hoang mang bối rối không biết giải quyết thế nào nhưng lẽ phải sẽ tồn tại mãi mãi.” Anh vỗ vỗ đầu vai cô.

Hai người dựa vào nhau, mãi cho đến khi tài xế đỗ xe ở nhà họ Tần.

Trong phòng khách có một vài nhân viên cảnh sát cùng với một số thiết bị. Tần Khánh cũng đang đợi ở đấy, quầng mắt thâm đen, râu đã lún phún dưới cằm, cho thấy ông cũng thức trắng đêm.

“Ba,” Tần Diệp Tân nhỏ giọng gọi, cảm giác áy náy trong lòng dần dâng lên, “Con, con chủ quan quá, không chú ý đến mẹ.”

Tần Khánh ngước mắt, xua tay nói: “Không trách con được, ba trông sắc mặt con không tốt, lên tầng nghỉ ngơi đi con.”

“Diệp Tân muốn ở đây chờ.” Tần Thận thay cô trả lời, kéo tay cô ngồi xuống sofa.

Cha Tần muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng cùng tự trách ẩn sâu trong mắt con gái, ông thở dài, “Vậy cũng được. Ông bà nội bên kia cũng biết chuyện rồi.”

Dứt lời, nhìn đáy mắt đầy tơ máu của Tần Diêp Tân, ông nói: “Đừng tự trách mình nữa, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi, yên tâm đi.”

Mấy người lẳng lặng dựa vào trong phòng khách vẻ mặt đầy mệt mỏi. Sau đó có mấy cuộc điện thoại của bọn bắt cóc đều là Tần Khánh phụ trách nghe máy dưới sự hướng dẫn, giúp đỡ của cảnh sát. Ông thở dài, mấy chục năm thương thảo trên thương trường cũng không bằng cuộc trao đổi với bọn cướp phải cẩn thận từng li từng tí như lúc này.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Phương Cao Dịch, hai tay Tần Diệp Tân nắm chặt.

Có lẽ ông trời đã thấu tỏ nỗi chờ đợi của họ, đến tầm buổi trưa có cuộc điện thoại từ sở cảnh sát tới.

Dựa vào manh mối được cung cấp và sự trợ giúp của cư dân xung quanh, công an đã xác định thành công nơi trốn của nghi phạm, kẻ bắt cóc vẫn chưa nới lỏng cảnh giác nên đang cơ hội thích hợp để giải cứu.

“Ngoài Phương Cao Dịch là người trực tiếp thực hiện, ông ta còn có đồng phạm phía sau,” Tay Tần Thận nắm chặt điện thoại, nghiến răng nói, “Qủa nhiên là Dịch Hi ở giữa gây khó dễ. Mục đích ban đầu của cô ta là muốn bắt cóc Diệp Tân để đổi lấy hạng mục hợp tác với Tần thị, nhưng không ngờ Phương Cao Dịch tự ý làm trái bắt cóc mẹ mà chưa được phép. Cuộc trò chuyện của hai người sau đó càng khiến cô ta không vừa ý, tức giận muốn làm to chuyện để cảnh sát và giới truyền thông can thiệp nhằm kìm hãm và khiến Phương Cao Dịch không chiếm được gì, con nghĩ cô ta không thiết tha gì công ty nhà nữa rồi.”

“Tìm được nơi giấu người là tốt rồi,” Hàng lông mày nhíu chặt suốt của Tần Khánh cuối cùng cũng có thể giãn ra, “A Thận, ba muốn đến tận nơi xem thế nào, có khi còn có thể giúp đỡ họ.”

“Ba.” Tần Thận và Tần Diệp Tân đồng thời cất tiếng khuyên nhủ.

“Để con đi,” Tần Diệp Tân ngước mắt, rơi lệ, “Mẹ bị Phương Cao Dịch bắt đi, con cũng có phần trách nhiệm.”

Tàn Thận ôm eo cô, vuốt ve vài cái nhằm an ủi, ngược lại nói với cha Tần: “Ba, bên này còn cần ba, bên phía kia để con với Diệp Tân phụ trách là được.”

Cuối cùng Tần Khánh cũng gật đầu đồng ý, có lẽ đây là cách tốt nhất.

Tần Thận cùng Tần Diệp Tân vội vàng đi tới hiện trường theo sự sắp xếp của cảnh sát.

Đến nơi, cảnh sát giải thích qua tình hình cho họ, trong đó ngoại trừ Phương Cao Dịch còn có một người đàn ông cũng nguy hiểm khác ra vào căn nhà đã thuê, tuy nhiên, qua theo dõi và ghi chép của nhân viên cửa hàng tiện lợi gần đó, họ phát hiện ra rằng người đàn ông này mua một số đồ ăn đơn giản trong cửa hàng tiện lợi tối qua, đến hôm nay vẫn chưa có dấu hiệu ra ngoài. Để tránh rút dây động rừng, khiến đối phương cá chết lưới rách, cảnh sát quyết định đợi người đàn ông ra ngoài lần nữa vào giờ ăn trưa và sẽ hành động lúc đó.

Tần Thận im lặng, nhìn chằm chằm màn hình giám sát cửa nhà cho thuê mà cảnh sát đã kết nối.

“Có hai người ở đây, nếu xảy ra tình huống xấu nhất, hai người cũng có thể trực tiếp thương lượng với bọn bắt cóc.”

Tần Diệp Tân gật đầu, hốc mắt còn đỏ, cô nói: “Cảm ơn các anh.”

Bỗng nhiên, đáy mắt Tần Thận xoẹt qua tia sáng, người cảnh sát ngồi bên cạnh anh nhanh chóng nói: “Có động tĩnh mới.”

Mục tiêu đã xuất hiện.

Người cảnh sát nhanh chóng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Tần Diệp Tân, lập tức nhận được cái gật đầu của đối phương.

Sự căng thẳng của Tần Diệp Tân khiến cổ họng cô mắc nghẹn, tay chân run run. Tần Thận thấy vậy, anh đứng dậy khỏi màn hình, chậm rãi đi về phía cô, nắm tay cô ngồi sang một bên.

“Đừng sợ.” Anh nói nhỏ.

Sau thời gian dài lòng nóng như lửa đốt chờ đợi, mọi người đều lên dây cót tinh thần vì không muốn xảy ra chuyện tồi tệ nhất.

“Chỉ còn con tin và mục tiêu trong phòng.”

“Mục tiêu đã bị chế ngự.”

Trong phòng im lặng, sợi dây siết chặt trong lòng người con gái cuối cùng giãn ra, cô bủn rủn ngã vào trong vòng tay của Tần Thận.

“Đồng phạm đã quay về.” Người cảnh sát ngồi theo dõi vẫn hết sức tập trung chú ý theo dõi tình hình.

“Trấn an con tin, ở trong phòng đợi lệnh tiếp theo, đồng phạm còn chưa phát hiện ra.”

Ánh mắt anh mở to dõi theo từng cử động trên màn hình giám sát, cho dù biết Diệp Tình không còn gặp nguy hiểm gì, nhưng trong lòng cảm xúc vẫn còn ngổn ngang, không chớp mắt chăm chú nhìn.

Mãi cho đến khi đồng phạm bị bắt, trong lòng Tần Thận mới thực sự thoải mái, cùng Tần Diệp Tân đi đón Diệp Tình.

Ba người ngồi vào trong xe, nhân viên y tế kiểm tra xem Diệp Tình có bị thương ở đâu không.

Cảnh sát lái xe quay đầu lại nói: “Não bị chấn động nhẹ, chú ý nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nữa bên chúng tôi làm phiền mọi người đến sở cảnh sát giải trình lại toàn bộ sự việc.”

Tần Diệp Tân nắm chặt tay mẹ, xúc động chảy nước mắt.

“Sao lại khóc, mắt con sưng hết lên rồi.” Diệp Tình vẫn là hiền hậu như ngày nào.

Bà vỗ vỗ mu bàn tay người con gái, cười nói: “Được rồi, chúng ta trở về chuẩn bị tiếp cho hôn lễ nhé.”

Cô lau đi nước mắt, nhìn mẹ với ánh mắt chan chứa nhiều cảm xúc.

Mười năm qua, từ khi như mộng như mơ được bước chân vào Tần gia đến nay khi cát bụi đã lắng xuống, nếu không có Diệp Tình thì sẽ không có cô, nếu không có người phụ nữ hiền từ đã cứu giúp một cô bé không quen biết trong đêm mưa chạy trốn, thì có lẽ cuộc sống của cô đến đấy là kết thúc rồi.

Từ sự thiện ý của con người lương thiện ấy là phần mở đầu của cả một câu chuyện.

Tần Diệp Tân khóc vì mừng khiến Tần Thận ngồi ở ghế lái phụ cũng không kiềm chế được khóe miệng cong lên, nghiêng đầu ngắm cô.

“Cô bé ngốc, mẹ đã trở về an toàn rồi, còn khóc nữa.”

Diệp Tình cười: “Cái thằng bé này, nào có ai mắng vợ mình là ngốc.”

“Mẹ, anh Tần Thận nói đúng, ở ác gặp dữ, người tốt sẽ được đền đáp,” Nước mắt cô vẫn rơi, khóe miệng run run, “Con sẽ báo đáp cha mẹ thật tốt.”

Nghe lời cô nói, cả Tần Thận và Diệp Tình đều cười lớn hơn, ngay cả người cảnh sát ngồi trên ghế lái cũng mỉm cười tủm tỉm.

Sau khi trở về nhà họ Tần, mọi người nghỉ ngơi mấy hôm, mấy ngày sau thì có cảnh sát đến hỏi thăm, không lâu sau, Phương Cao Dịch bị kết án nặng, Dịch Hi bị bắt giam với tư cách là đồng phạm. Trải qua dông bão như vậy, Dịch gia cũng không giữ nổi công ty. Ngày tháng trôi qua, vụ bắt cóc Diệp Tình dần lắng xuống, nhà họ Tần một lần nữa tiến vào trạng thái gấp rút chuẩn bị đám cưới.

——

Đầu xuân.

Diệp Tình sớm đã chọn được ngày đẹp tổ chức, đúng vào ngày Lễ tình nhân. Ngày này cũng có rất nhiều cặp đôi tổ chức lễ cưới, cho nên ngay từ sáng sớm, đường phố Phách thị đã chật cứng xe cưới nối đuôi nhau chạy trên đường, vội vã đón dâu. Việc đặt phòng khách sạn ngày này phải thật nhanh chóng, đặc biệt là một số khách sạn có tiếng trong thành phố đã hết phòng từ sớm. Từ xa nhìn vào nhiều cửa khách sạn, rất nhiều nhân viên đang túc trực chào đón khách của cô dâu và chú rể.

Trời vừa tờ mờ sáng, người nhà họ Tần dọn tất bật dọn dụng cụ dao dĩa, rượu và thức ăn để chiêu đãi khách trong sân.

Tần Diệp Tân chờ xuất giá ở nhà bà ngoại Diệp. Bà nhìn đứa cháu gái mặc bộ lễ phục màu đỏ tươi, cũng là cháu dâu của mình sau này, ánh mắt của bà bị thu hút bởi chiếc vòng ngọc mà bà đã tặng cô gái nhỏ từ lâu, nhìn ngắm rất kỹ.

“Gái lớn gả chồng, bà ngoại còn rất nhiều trang sức mà bà để dành cho cô dâu tương lai của Tần Thận, đều là chút đồ vật cũ thôi, không biết có vừa mắt đám trẻ các cháu không. Đợi lát nữa bà bảo người làm đi lấy, không phải của hồi môn mà là quà cưới bà tặng cháu.”

Tần Diệp Tân đã nhận quà của bà rồi, giờ lại nhận thêm nữa khiến cô cảm thấy áy náy vô cùng.

Bà ngoại Diệp rưng rung, nghẹn ngào nói: “Cháu đeo vào sẽ đẹp lắm! Sau này nếu có thời gian hai đứa đến cho bà ngắm nhé.”

Trái tim bà lão lặng như giếng cổ ngoài sân chợt bồi hồi sau khi ngắm nhìn khoảnh khắc lộng lẫy của người con gái sắp về nhà chồng.

“Bà ngoại, chúng cháu sẽ thường xuyên đến thăm bà.” Cô dâu nhỏ nắm chặt tay bà, giọng cũng nghẹn ngào.

Bên ngoài đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, bà ngoại xấu hổ khịt mũi, nói: “Chắc là Thận nhi tới, bà già này không làm phiền đôi tình nhân trẻ nữa.”

Tần Thận mặc hỉ phục màu đỏ tươi, bộ trang phục khiến cho vẻ lạnh lùng trước đây của anh như tan đi, thay vào đó là sự hạnh phúc, niềm vui rực rỡ như ánh mặt trời.

Nhìn thấy cô dâu xinh đẹp ngồi ở trên giường, khóe mắt anh cong cong, cảm thấy vô cùng tự hào.

Sau khi rước dâu về nhà, Diệp Tình và Tần Khánh thay mặt cô dâu chú rể chiêu đãi khách quý. Sân của nhà họ Tần được thiết kế đặc biệt làm bối cảnh đám cưới, rất nhiều quan khách khắp nơi đến chúc mừng. Bởi vì Thiệu Tuyết đang mang thai, Hứa Hành Xuyên sợ cô ấy không khỏe nên đã đến sớm.

Cô dâu bước qua cửa đi vào, ông nội Tần và bà nội Tần ngồi một bên xem nghe lễ. Lúc kính trà người lớn, ông nội Tần nhìn thấy cô cháu dâu, gượng gạo đưa bao lì xì đỏ cho cô, hắng giọng dặn dò: “Tương lai giúp chồng dạy con cho thật tốt.”

Bà nội Tần trừng mắt nhìn ông nội, uống một hớp trà, nhìn hai đứa trẻ nói: “Ông nội là đồ cổ lỗ sĩ, đừng nghe lời ông, sớm sinh cậu chắt kháu khỉnh cho ông già này bế.”

Người đàn ông bên cạnh cười thầm, lặng lẽ cọ cọ lòng bàn tay cô.

Đến tiết mục quậy phá phòng tân hôn, đùa nghịch vui vẻ không chỉ có bạn bè của Tần Thận, còn có Thiệu Tuyết đang mang thai và Thiệu Thực. Anh ta so với quá khứ cao lên không ít, cả người cũng có cơ bắp rất gì và này nọ. Thiệu Thực đi cùng chị Thiệu Tuyết đến quậy phòng của cô dâu, sau đó hốc mắt đỏ lên.

Thiệu Tuyết mắng: “Ngày đẹp thế này, em khóc cái gì.”

“Không phải.” Thiệu Thực xoa xoa đôi mắt, “Nhìn thấy cảnh hai chị hạnh phúc em cũng cảm động theo, lúc trước đâu ai nghĩ đến được cảnh viên mãn thế này đâu.”

Khóe mắt Thiệu Tuyết cũng đỏ lên: “Được rồi, ngày vui nói chuyện vui, nhắc đến chuyện cũ làm gì.”

Người con gái dưới lớp khăn voan chùm đầu đỏ hai mắt cũng rưng rung.

Mấy người làm loạn một lúc, không chịu nổi chú rể càm ràm cũng mau chóng rời đi.

Tần Thận vén khăn trùm đầu lên, sau một ngày tổ chức tiệc cưới bận rộn, khó mới có cơ hội được một mình chiêm ngưỡng cô dâu mới cưới.

Anh véo nhẹ chóp mũi cô: “Nghe mẹ nói, hoa mẫu đơn dùng hôm nay là do em chọn, quả thực hoa xứng với người.”

Tại nơi tổ chức lễ cưới, những bông hoa mẫu đơn xinh đẹp đã bung sắc để chào đón ngày vui.

Tần Diệp Tân gật đầu cười, hai tay tự nhiên ôm cổ anh.

Vì thời gian còn sớm, hai người ôm nhau ngồi trên giường nói chuyện phiếm.

Người con gái chợt cười hỏi: “Hôm nay có rất nhiều người kết hôn, anh đoán xem, hiện giờ bọn họ đang làm gì?”

“Ai biết,” Tần Thận cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, “Anh chỉ quan tâm vợ anh thôi.”

Thế gian này đôi đôi lứa lứa, hạnh phúc chỉ có duy nhất một loại mà thôi.

HẾT.