Nuông Chiều Riêng Em

Chương 39: Làm loạn




Nhìn thấy Dịch Hi, trong mắt anh cũng không xao động. Ngay lập tức, anh quay sang nhìn chăm chú người con gái đang trong vòng tay mình.

Trước ngực cô bị dính một ít rượu, tuy rằng không đến mức làm ướt quần áo nhưng tự nhiên sẽ khiến người khác bất giác liếc nhìn ngực cô. Vốn dĩ, nơi đó đã rất thu hút ánh nhìn rồi. Vì vậy, anh lấy áo vest khoác vào cho cô.

Tần Diệp Tân ngượng ngùng nói: “Em tự làm được.” Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát như rót mật vào tai người nghe.

Người đàn ông không đồng ý, đầu ngón tay ấm áp của anh lướt qua, thật nhanh cài hàng cúc áo. Đến khi phong cảnh tuyệt đẹp phía sau được che khuất, gương mặt cuối cùng cũng lộ ra sự vừa lòng.

Không biết là cố ý hay chỉ là vô tình, ngón tay của anh hết lần này đến lần khác cọ xát vào người cô, điều đó khiến mặt cô gái nhỏ đỏ bừng vì ngại, còn trong lòng pháo hoa đã bắn tưng bừng rồi.

Tán tỉnh nhau trước mặt bạn gái cũ, quả thật kích thích chết người!

Cơ mặt của Dịch Hi giật liên hồi khi nhìn thấy loạt động tác thuần thục như nước chảy mây trôi của người đàn ông.

Dịch Hi nhìn xung quanh, việc cô bước vào không đổi lấy nhiều sự kinh ngạc như cô tưởng. Ngoại trừ một số người quen cũ nhìn cô cảm thán, hầu hết những người trong đây đều không biết cô. Ra nước ngoài mười năm, số lần trở về ngày càng ít, người đi trà lạnh, tình người cũng vì thế mà phai nhạt đi.

Đôi mắt của Dịch Hi hiện lên vẻ đau khổ. Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy người con gái đầy mê hoặc và kiêu hãnh bên cạnh Tần Thận, lông mày của cô tức khắc nhăn lại.

Vị kia là bạn gái của Tần Thận, gương mặt cũng khả ái đấy. Dịch Hi nghĩ đến loạt động tác vừa rồi của Tần Thận tuy rằng nhẹ nhàng ân cần, nhưng cử chỉ vẫn lộ ra vẻ bất cần. Tần Thận – người đàn ông đứng đắn, nho nhã lễ độ, sao lại làm những hành động ngả ngớn, thiếu nghiêm túc với một người phụ nữ? Chắc mối quan hệ của bọn họ chỉ là vui chơi thôi.

Những năm gần đây, biết Tần Thận không gần sắc nữ, trong lòng cô ta dương dương tự đắc. Lần này về nước vì muốn cứu cơ ngơi gia đình khỏi nguy cơ phá sản, cô ta hạ quyết tâm gạt bỏ e thẹn nối lại tình xưa với Tần Thận. Ngàn lần không ngờ rằng cô ta chưa kịp ra tay, lại nhận được tin từ chị em tốt, nói rằng đêm nay Tần Thận tổ chức tiệc để ra mắt bạn gái.

Sao mà tình cờ đến vậy? Cho dù Dịch Hi không nhận được lời mời, nhưng rõ ràng Tần Thận đã làm điều này vì cô ta.

Vì vậy, cô ta cởi bỏ chút tôn nghiêm đến xem chương trình mà anh sắp đặt ‘cho cô ta’. Trong tình yêu cô ta thích được kiểm soát mối quan hệ. Nhưng khi cô ta bước vào, nhìn thấy người đàn ông đang đùa giỡn với người phụ nữ khác, khoảnh khắc đó cô ta đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Thái độ ngại ngùng e ấp của người con gái kia cũng khiến cô ta thấy khó chịu, gương mặt kia vừa nhìn qua đã biết là cao thủ tình trường, điều này càng làm cho cô ta khẳng định suy nghĩ trong lòng, cô gái kia chỉ là một vai phụ đáng thương mà Tần Thận đưa vào trong màn kịch này, đã không biết gì mà còn kênh kiệu vì được anh đối tốt.

Tần Diệp Tân không biết lúc này cô đã bị Dịch Hi khinh thường từ đầu đến chân, lướt qua vai anh, cô cũng ngước mắt nhìn cô ta.

Lúc trước Thiệu Tuyết đã nói với cô chuyện Dịch Hi về nước rồi. Nhưng sau đó, cả cô và Tần Thận đều rất bận, cũng không có tiếp xúc với cô ta.

Dịch Hi rất xinh đẹp, khác hẳn với cô, cô ta lạnh lùng như một vị thần, ánh nhìn lúc nào cũng kiêu ngạo, dường như chưa có thứ gì đáng giá khiến cô ta ngắm nhìn lâu.

Thấy ánh nhìn không kiêng nể gì của Tần Diệp Tân, trong mắt Dịch Hi càng thêm phần chán ghét.

Nhưng đây không phải lần đầu tiên Tần Diệp Tân nhìn thấy Dịch Hi, mấy năm trước, khi mới bước chân vào giới thượng lưu, bữa tiệc đầu tiên cô tham dự là ở nhà họ Dịch, lúc đó người con gái kia cũng nhìn Tần Diệp Tân như vậy.

Theo bản năng, cô chớp mắt, muốn tránh đi ánh nhìn của đối phương, đột nhiên Tần Thận tiến lên ngăn cách hai người nhìn nhau.

Dịch Hi thấy Tần Thận chắn bên người cô gái nhỏ, tâm trạng không vui, cô ta nói: “A Thận, nói chuyện đi.”

Người đàn ông ôm chặt người con gái trong lòng, trên mặt bày ra biểu cảm có gì thì nói mau.

“Em đã về rồi.”

“Ừ.” Anh thờ ơ đáp lại, tay trái phủ lên bàn tay của Tần Diệp Tân đang đặt trên đùi anh, rất nhanh, người con gái lật tay nắm lấy tay anh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Dịch Hi, ngón tay cái móc vào lòng tay anh, nhẹ nhàng gãi gãi.

Cô gái nhỏ học theo cách của Thiệu Tuyết, lặng lẽ tuyên bố chủ quyền. Tần Thận thấy cô giờ phút này càng thêm quyến rũ, nhịn không được hôn lên gò má cô.

Thấy hai người bọn họ tình chàng ý thiếp ngay trước mắt, Dịch Hi chối mắt, nói: “A Thận, em muốn nói chuyện riêng với anh.”

Người đàn ông nhướng mày, đầu tiên là nhìn về phía Tần Diệp Tân, như đã ngắm đủ rồi, mới chuyển tầm mắt sang phía Dịch Hi, trả lời: “Chúng ta chẳng có chuyện gì không nói được trước mặt cô ấy.”

Dịch Hi sửng sốt, cắn môi nói: “Là chuyện của Dịch thị. Ngay cả chuyện công việc anh cũng muốn nói trước mặt cô ta?”

“Đúng vây.”

Sắc mặt của Dịch Hi ngày càng khó coi, nhưng giọng nói lại dịu đi không ít, cô ta nói: “A Thận, anh đừng giận em nữa được không?”

Người đẹp xin tha thứ, dáng vẻ cũng thật đáng thương biết bao, huống chi Dịch Hi vẫn là một mỹ nữ kiêu hãnh, xinh đẹp và thánh thiện. Càng nhiều người thích hóng náo nhiệt vây xung quanh, nhưng họ vẫn giữ một khoảng cách nhất định để hóng hớt, nhìn thấy chuyện đang xảy ra, tự nhiên họ sẽ cảm thấy Dịch Hi đang ở thế yếu.

Trong lòng Tần Diệp Tân vang lên một hồi chuông cảnh báo, cô không quan tâm đến ý kiến ​​của người khác, cô chỉ quan tâm Tần Thần có động lòng không. Khí chất và gia thế của Dịch Hi là thứ cô hoàn toàn không sở hữu được.

Thu hết vẻ mặt hoảng hốt của Tần Diệp Tân vào mắt, Tần Thận khẽ nhếch khóe miệng, cười với Dịch Hi: “Còn có chuyện gì không?”

Dịch Hi không hiểu gì cả, theo bản năng lắc đầu, tiếp theo liền nghe được giọng của anh truyền đến: “Về vấn đề công việc, cứ liên hệ trước với thư ký của tôi, nếu cần cậu ấy sẽ nói cho tôi biết.”

Nói rồi, anh kéo người con gái bên cạnh đứng dậy, thay cô vuốt lại nếp nhăn trên quần áo, cánh tay ôm eo cô, ôn nhu nói: “Diệp Tân, về nhà thay quần áo nhé.”

Tần Diệp Tân gật đầu, đang muốn rời đi, đôi mắt Dịch Hi trừng lớn, nhìn chằm chằm cô, kinh ngạc hét lên: “Diệp Tân? Cô là Tần Diệp Tân?”

Ngay sau đó, Dịch Hi nhìn kỹ nốt ruồi trên gương mặt cô, như nhớ tới điều gì, vẻ mặt hung dữ, giọng nói chanh chua: “Các người thật không biết xấu hổ! Tần Thận, có phải lúc trước anh chia tay tôi vì cô ta không? Có phải khi đó các người đã vụng trộm sau lưng tôi rồi không?” Cô ta nhớ tới ngày trước, trong bữa tiệc của Dịch gia, Tần Thận dù không liên quan đến bữa tiệc lại vội vàng đến đón đứa em gái không phải máu mủ này, Dịch Hi lại càng thêm chắc chắn.

Thấy Dịch Hi đột nhiên lớn tiếng, những ánh mắt quanh càng trở nên quan tâm, đến ngay cả Hứa Hành Xuyên- người vẫn đứng ngoài cuộc, cũng vô tình hòa theo đám đông hóng biến.

Tần Thận buông Tần Diệp Tân ra, xoay người đi về phía Dịch Hi, sắc mặt trầm xuống, âm u như màn đêm, thấp giọng cảnh cáo: “Dịch Hi, nhớ lại cho kĩ, lúc tôi cùng cô chia tay, Diệp Tân còn chưa tới Tần gia. Lí do chia tay? Tốt hơn hết cô tự xem lại bản thân mình đi.”

Đối phương không cam lòng buông tha, nghe lời anh nói, đột nhiên cô ta không khống chế được cảm xúc, khóc lên: “Tôi làm sao? Lúc trước không nói không rằng đòi chia tay là anh, tên đàn ông vô tâm nhà anh, một lý do chia tay anh cũng không nói cho tôi, chẳng nhẽ còn đợi tôi khép nép đi hỏi, hỏi anh vì sao bỏ rơi tôi?”

Người đàn ông đỡ trán thở dài: “Đã lâu thế rồi mà một chút cô cũng không thay đổi.”

Dịch Hi càng khóc dữ dội hơn, trong cuộc tranh luận này Tần Thận đã rơi vào thế yếu. Cho dù anh biết sự thật như thế nào, chỉ cần cô ta không nghe, lời nói của anh cũng bằng không.

“Được rồi, được rồi,” Lúc này, người đã xem đủ chuyện vui là Hứa Hành Xuyên lên tiếng, “Anh Thận đưa chị dâu đi trước đi, quần áo của chị dâu đều bẩn hết rồi. Dịch Hi, cô cũng đừng làm loạn nữa, giờ người ta đã tình duyên mỹ mãn, cô náo loạn một hồi như vậy, có thấy mất mặt không?”

Lời Hứa Hành Xuyên vừa nói ra, xung quanh cũng không ít người phụ họa theo, ruốt cuộc mãi mới có thời gian tốt để tụ tập, xảy ra chuyện như vậy cũng thật là mất hứng, không chỉ là người trong cuộc cảm thấy xấu hổ, mà đám người xem chuyện cũng không vui vẻ gì, dù sao mọi người cũng là bạn bè quen biết.

Nhờ lời khuyên bảo của mọi người, tâm trạng của Dịch Hi đã tốt lên rất nhiều. Trong lúc đó, Tần Thận cũng đưa Tần Diệp Tân ra ngoài.

Vì cả hai người đều uống rượu nên tài xế lái xe là người của hội sở. Ngay khi cô vừa lên xe, người đàn ông một tay đem cô kéo vào trong lòng, chiếm lấy cả môi lưỡi và hơi thở của cô.

Tiếng môi lưỡi giao nhau quá mức dữ dội khiến người tài xế trẻ đỏ bừng mặt khi nghe được.

“Đừng… anh…” Tần Diệp Tân đẩy anh, đứt quãng nói, “Ưm… đừng…”

Người tài xế phía trước bị tiếng kêu yêu kiều kia kích thích đến lỗ tai đỏ ửng, không nghĩ tới âm thanh kia nhanh chóng bị người đàn ông phủ miệng lấp kín. Trước khi lên xe, anh ta đã may mắn nhìn qua người con gái phía sau, mỹ nhân xinh đẹp đến mức không còn lời gì miêu tả, trong lòng tấm tắc đáng tiếc, sẵn tiện trộm nhìn gương chiếu hậu xem tình hình chiến đấu phía sau.

“Còn dám nhìn lần nữa tôi móc mắt cậu!” Giọng nói lạnh lùng của người phía sau vang lên, dọa cậu tài xế trẻ đến mức run lên, ánh mắt một đường thẳng tắp nhìn về phía trước.

Cô bị anh che miệng lại, người đàn ông mạnh mẽ cách lớp váy vuốt ve nơi riêng tư của người con gái.

Anh cúi đầu cắn vành tai cô, trong hơi thở toàn là mùi rượu xen lẫn với dục vọng tích tụ, trầm giọng nói: “Sao lại chặt thế này hửm?”

Không đợi cô mở miệng, anh vươn đầu lưỡi liếm láp da thịt cô: “Có phải thích được đàn ông nhìn không?”

“Không… không phải…” Tần Diệp Tân rên rỉ qua các kẽ tay anh, trong lòng ủy khuất, khóc nức nở: “Anh dựa vào đâu mà giận cá chém thớt lên em?”

Vì cớ gì vừa lên xe anh đã bắt nạt cô, còn không phải là vì Dịch Hi sao. Trong lòng cô hiểu rõ, càng thêm ủy khuất.

“Anh rất tức giận.” Tần Thận buông bàn tay ra, đáp.

Trái tim Tần Diệp Tân như bị bàn tay ai đó bóp chặt đến mức thở cũng khó khăn. Cô xụ mặt xuống, lẩm bẩm lên án: “Rõ ràng còn nói trong lòng không nhớ cô ta.”

Anh từng nói, anh chỉ yêu một mình cô.

Hốc mắt đầy lệ, ngay sau đó từng giọt lệ tràn ra như vỡ đê, cô nhắm nghiền hai mắt, dùng sức thoát khỏi ngực anh, đánh từng nhịp vào người anh: “Anh gạt em, em ghét anh.”

“Ngoan nào, anh không lừa em.” Môi Tần Thận để sát vào khóe miệng cô, đặt xuống một nụ hôn chuồn chuồn nước, “Anh giận chính bản thân mình. Tại sao lúc trước lại thích Dịch Hi, tại sao anh không giữ chặt em sớm hơn.”

Tối nay, khi Dịch Hi xuất hiện, ở trong mắt anh, người con gái anh yêu càng trở nên xinh đẹp tỏa sáng bội phần. Nhớ đến bộ dáng xinh đẹp của cô, anh càng muốn ‘yêu’ cô hơn.

Tần Thận nghẹn lại, ở bên tai cô thở hổn hển: “Diệp Tân bảo bối, về nhà liền cho anh được không?”