Nuông Chiều Riêng Em

Chương 12: Hoàng khoang* (hơi H)




Tiếng nói người trầm thấp của người đàn ông mang theo âm khàn khàn bẩm sinh, giờ phút này khoắc trên mình tây trang giày da, toàn thân lộ ra cấm dục cùng gợi cảm. Hết lần này đến lần khác, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt Tần Diệp Tân. Cô hơi ngẩng cổ lên, một sự thoải mái cùng khao khát không nói nên lời đang sục sôi phía bên dưới. Đã từng thể nghiệm qua vô số lần, thân thể theo bản năng nổi lên phản ứng cũng là điều đương nhiên.

Tần Diệp Tân ít khi nghe thấy lời hoàng khoang của anh, ngay cả khi tiến vào nơi sâu nhất, cũng là giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành cô. Cô chưa từng bắt gặp anh say rượu, lại chưa từng nghĩ đến khi đó anh sẽ có hành vi phóng đãng như vậy.

Thấy người con gái lộ ra phần cổ xinh đẹp, Tần Thận thuận thế đặt xuống những nụ hôn như bão táp, chân trái đặt ở giữa hai chân cô.

Vang vọng khắp sảnh hành lang là âm thanh thở dốc của người con gái quyện với nụ hôn trầm đục của người đàn ông.

Tần Diệp Tân sợ hãi kêu lên: “Đừng.”

Lúc này cô thực sự ướt rồi. Mật dịch chảy theo viền quyền lót ren mỏng, thậm chí đã có vài giọt theo bắp đùi từ từ chảy xuống dưới.

Chiếc quần mà anh đang mặc có lớp vải mỏng, Tần Thận mơ hồ cảm nhận được sự ẩm ướt của người con gái.

Bàn tay anh nhanh chóng với vào trong váy, vuốt ve hai luồng tròn trịa. Tuy rằng một tay không thể phủ hết được bờ mông của cô gái nhỏ, nhưng với bàn tay to lớn của anh, có thể dễ dàng từ giữa nắm lấy hai khối mông, xoa bóp trong lòng bàn tay. Thủ pháp của anh đầy điêu luyện, hết lần này đến lần khác móc đầu ngón tay vào đáy quần lót cô.

Tần Diệp Tân vặn vẹo eo muốn thoát thân, lại bị Tần Thận kẹp chặt hai chân, không thể động đậy.

Giọng nói của anh chứa dục vọng nồng đậm, đôi mắt như phủ một lớp sương mờ.

Anh lần nữa kề sát vào tai Tần Diệp Tân, cười xấu xa nói: “Diệp Tân, em gái, em ướt rồi.”

Nếu nói lúc mới đầu Tần Diệp Tân có ý định dụ dỗ anh thì giờ phút này trong lòng chỉ còn lo sợ. Tần Thận như vậy, không giống hạ lưu, nhưng cũng không hẳn đứng đắn.

“Anh trai Tần Thận”, Tần Diệp Tân run run gọi, “Đừng, đừng ở chỗ này.”

“Bảo bối nhỏ, anh trai cứng rồi.”

Vừa vào cửa, nơi nào đó đã ngạo nghễ ngẩng đầu rồi.

Anh tự hỏi trên đời làm sao có thể sinh ra một người con gái quyến rũ như vậy. Khiến anh thương nhớ ngày đêm, khiến anh chỉ muốn độc chiếm cô đến phát điên không chừng.

Trên bàn rượu tối nay, bản thân uống nhiều rượu, lúc anh ra ngoài hít thở không khí vô tình bắt gặp Hứa Hành Xuyên cũng có tiệc xã giao bên ngoài, hai người liền đứng ở trong hoa viên hút thuốc. Hứa Hành Xuyên biết tin Tần Diệp Tân về nước, cậu ta bảo rốt cuộc cũng không còn cảnh yêu xa nữa, quá tốt rồi còn gì. Mẹ của Hứa Hành Xuyên mất sớm, bố cậu ta cũng chẳng phải loại đàn ông tốt gì, nuôi nấng cậu ta kèm thêm cái bản tính cứng đầu này đây.

Đầu thuốc đang cháy được kẹp giữa hay ngón tay còn sáng hơn gấp ngàn lần những vì sao trên bầu trời đêm xa xăm.

Tần Thận nghĩ, sao lại khó chịu như thế, hình bóng Tần Diệp Tân không hề xa xôi khó với tới nữa, gần trong gang tấc như điếu thuốc này, một khi đã nếm thử mùi vị, cả con người lẫn trái tim như bị nghiện. Chẳng qua khi nghĩ đến việc cô sẽ trở về Trung Quốc, anh cảm thấy bắt đầu không hài lòng với việc hai người duy trì quan hệ anh em bên ngoài. Vốn dĩ anh định chấm dứt trạng thái này vào ngày sinh nhật của cô trước khi về nước, nhưng lúc đó lại không thể không giận cô. Hơn ai hết, khi anh càng muốn phá vỡ mối quan hệ này, anh càng muốn coi cô là của riêng mình, lúc nào cũng sẽ chú ý đến những vệ tinh xung quanh tiếp cận người phụ nữ của anh.

Trở lại buổi tiệc, Tần Thận không thiếu người vây quanh. Không, nói đúng hơn là, khi anh vừa ngồi vào chỗ của mình, một người phụ nữ cố tình thể hiện sự quyến rũ với anh.

Anh đã nhìn thấy cô ta vài lần, là em gái cùng cha khác mẹ của Hứa Hành Xuyên, tên là Hứa Thuần, cùng tuổi với cô gái nhỏ nhà anh. Cũng đều là quan hệ anh em, Hứa Hành Xuyên coi mẹ con họ như kẻ thù, ngược lại, Diệp Tân cùng anh lại có thể làm những chuyện vui vẻ nhất, đương nhiên nguyên nhân cũng là bởi vì hai người không có quan hệ huyết thống. Đây là duyên phận của anh và cô gái nhỏ.

Lúc sau, khi anh vào đến cửa, nhìn người con gái đã chiếm lấy tâm tư anh từ lâu đứng đợi anh trở về, anh chỉ cảm thấy đừng nói là duyên phận, muốn mạng thì anh cũng xin tự nguyện dâng lên.

Hơi rượu trên người không giảm đi quá nhiều, thấy người nào đó muốn câu dẫn anh nhưng lại rất thẹn thùng, Tần Thận buồn cười mà cọ xát trên người cô một lát, rồi sau đó buông cô ra, cắn vào vành tai phấn nộn của cô, thủ thỉ: “Anh vào phòng bếp uống canh giải rượu, cục cưng về phòng chờ anh.”