Nuông Chiều Riêng Em

Chương 1: Về nước




Mười năm trước, trong đêm mưa to.

Bánh xe ô tô ma sát trên con đường đầy nước, hạt mưa chảy dọc theo thành xe văng tung tóe khắp nơi. Trong khoảnh khắc, một tia chớp rạch ngang bầu trời đêm, kèm theo đó, mưa rơi càng dữ dội hơn, mưa vỗ lộp bộp lên chiếc xe BMW đang lao như điên trong màn mưa. Những đám mây đen bao phủ kín bầu trời, đến một tia sáng ánh trăng cũng không thể lọt qua.

Con đường trơn trượt, cơn mưa lớn làm ánh đèn đường nhòe đi, người tài xế trên xe toát mồ hôi, thỉnh thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu.

“Bà chủ, bà có ổn không?” Gương mặt dì* bên cạnh tràn đầy lo lắng, một bên nhẹ nhàng xoa bụng của phu nhân, vừa hỏi.

*阿姨(A di): Nghĩa là dì. Đây là người rất thân thiết với gia đình của nhân vật chính nên mình để nguyên xưng hô như vậy nhé.

Diệp Tình cắn chặt môi dưới không còn chút máu nào, cả cơ thể dựa vào ghế phía sau, nghiêng đầu sang một bên, nhịn đau nói: “Bệnh cũ.”

Mưa vỗ vào cửa sổ xe, hạt mới hạt cũ không ngừng đan xen.

Thân xe lướt qua một ngọn đèn đường, đôi mắt của Diệp Tình từ nãy vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ đột nhiên co chặt.

Một lát sau, chiếc xe dù đã lái cách xa hàng trăm mét dần dần lùi trở lại phía trước đèn đường.

Người lái xe mặc đồng phục vội vàng xuống xe, lao vào cơn mưa lớn, bế thiếu nữ đang nằm lê lết dưới đèn đường không biết sống chết ra sao lên.

——

Trước đêm về nước, Tần Diệp Tân gặp ác mộng.

Trong cơn mơ cô chạy như điên trên đường, đầu óc choáng váng, phía đằng sau một gã đàn ông cầm theo dao không ngừng đuổi theo cô. Tần Diệp Tân liều mạng muốn nhìn cho rõ gương mặt người đó, mỗi khi cô cảm nhận được một cảm giác quen thuộc, tên đó lại điên cuồng vung con dao lên.

Rõ ràng không gian xung quanh tối tăm, vậy mà lưỡi dao lại phản chiếu ánh sáng chói lóa. Tần Diệp Tân bị dọa đến đầu váng mắt hoa, chỉ có thể gạt bỏ nghĩ ngợi lung tung, lao mình về phía trước.

Giọng nói vọng lại từ trong bộ não không ngừng nhắc nhở và khuyên nhủ cô:

Không thể dừng!

Dừng lại liền bị giết chết!

Ngàn vạn lần không thể dừng!

Tần Diệp Tân chạy trốn thở hồng hộc, rốt cuộc trông thấy lối ra, phía trước không biết từ lúc nào xuất hiện một cánh cửa, phía bên ngoài rọi vào bên trong ánh sáng yếu ớt. Cô kích động không thôi, hít sâu một hơi, cảm giác sắp được giải cứu như tiếp thêm cho cô sức mạnh bỏ xa gã đàn ông phía sau, chạy nhanh về nơi có ánh sáng.

Cô càng đến gần, trong lòng càng thấy bình an. Thời khắc kéo cánh cửa ra, gã đàn ông phía sau đã không thấy tung tích đâu.

Cuối cùng cũng an toàn.

Đằng sau cánh cửa tràn đầy ánh sáng, sáng đến chói mắt người nhìn. Tần Diệp Tân nhẹ nhàng thở ra, lập tức xoay người đem cánh cửa đóng lại để cắt đứt sự đeo bám phía sau.

Nhưng ngay sau đó, trái tim người con gái trực tiếp như nhảy vọt đến tận cổ.

Bóng đen lại lần nữa bao phủ trên người cô, lúc này cô mới nhìn rõ, giờ phút này, cô đang ở trước lưỡi dao của gã đàn ông.

Gương mặt lớn của gã phóng đại tới gần cô, bản mặt dọa người cùng nụ cười dữ tợn.

Nhân vi đao trở, ngã vi ngư.*

*Câu gốc: 人为刀俎,我为鱼: “Người là một con dao, còn tôi chỉ là một con cá”. Ẩn dụ rằng sức mạnh sự sống và cái chết trong tay người khác, và chính họ đang ở trong tình trạng bị động. (nguồn Baidu)

Tần Diệp Tân vô lực dựa trên cửa, nhân cơ hội vặn tay nắm cửa, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa từ lúc nào, máu toàn thân như ngưng chảy khoảnh khắc đó. Liếc nhìn gương mặt hung ác của tên đó, trong tâm trí cô hiện lên tên một người, bỗng nhiên cô từ trên giường giật mình thức giấc.

Phương Cao Dịch – trong mộng gã đàn ông kia là cha ruột của cô.

Tần Diệp Tân bình ổn lại trái tim đang đập kịch liệt, hướng mắt ra phía cửa sổ.

Phía đông dần lộ ra những tia sáng mặt trời đầu tiên, đêm qua cô đã quên đóng cửa sổ, cơn gió tháng sáu khô nóng thổi tung tấm màn lụa mỏng suốt một đêm.

Cô để chân trần đứng dậy đem cửa sổ đóng lại, bên phía ngoài tấm cửa kính, đèn đường vẫn còn sáng, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười nói của đám người qua đường.

Thành phố New York này, cô đã sinh sống ở đây bốn năm rồi nhưng vẫn không quen được.

Trải qua loạt chuyện như vậy, cơn buồn ngủ của cô tức khắc cũng giảm đi phần nào.

Tần Diệp Tân lấy điện thoại di động từ bàn trà, lười biếng trở lại giường, thuận tay chỉnh điều khiển điều hòa giảm xuống mấy độ.

Cô nhìn vào màn hình khóa, bên này là bốn giờ sáng, còn ở Trung Quốc vẫn đang là buổi chiều.

Cô ấn vào thông tin liên lạc của Tần Thận, ngón trỏ do dự đặt ở trên phần gọi điện. Nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng lại ném điện thoại sang gối bên cạnh. Màn hình vừa vặn dừng ở tấm ảnh người đàn ông áp mặt vào gối.

——

Sân bay Phách thị, chuyến bay thẳng từ New York đáp xuống mặt đất vào lúc ba giờ chiều.

Tài xế nhận lấy hành lý từ trên tay Tần Diệp Tân.

“Cảm ơn chú Trịnh, sức khỏe của người vẫn tốt như lúc trước.”

Vali không nặng, chung cư ở New York là bất động sản của Tần gia, Tần Diệp Tân đem đại đa số đồ dùng để lại đó, cho nên mỗi lần về nước cô chỉ cần mang theo một vali hành lí nhỏ, tuy vậy chú Trịnh lúc nào cũng đối xử tốt với cô, thương tiếc cô không được bố mẹ ruột yêu thương. Trong lòng cô đầy cảm kích, cũng không từ chối.

“Mẹ cháu đâu ạ?”

“Phu nhân đã đến nhà hàng rồi.”

Sau khi nghe điều này Tần Diệp Tân cười gật đầu. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đen ngắn, bên ngoài khoác một chiếc áo ren trắng, từ khi ra khỏi sân bay, từ đầu tới chân đều thu hút ánh nhìn của đối phương.

Đôi chân bước theo nhịp của chú Trịnh, đôi mắt nhìn quanh bốn phía, thực sự không có người mà cô muốn thấy, trong lòng cũng thấy hụt hẫng vài phần.

Đi đến nhà hàng, là nhà hàng có món cay Tứ Xuyên nổi tiếng, Diệp Tình đã đặt trước một bàn ăn toàn món cả hai người thích, đang ngồi chờ món ăn dọn lên.

Hai người có khẩu vị gần giống nhau, món ăn yêu thích cũng có điểm tương đồng, nhưng Diệp Tình vẫn cảm thấy có điểm không đủ.

“Nhìn xem, con còn muốn ăn thêm gì nữa hay không?”

Trong lòng ngọt ngào, Tần Diệp Tân nói, “Mẹ, ăn không hết.”

Người con gái cười rộ lên, mí mắt cong cong, đôi mắt khép hờ quyến rũ mê người, thêm nữa trời phú cho cô lông mày cùng đôi mắt đẹp, nốt ruồi nhỏ ở bên dưới khóe miệng càng khiến gương mặt cô phong tình vô cùng.

Như người ta hay nói, gương mặt chuẩn lấy làm vợ.

Từ khi Tần Diệp Tân vào cửa cho đến khi ngồi vào chỗ của mình, Diệp Tình nhìn ái nữ yêu kiều duyên dáng trổ mã ngày càng quyến rũ mê hoặc, trong lòng vừa vui vừa lo.

Mũi nhỏ của cô bị ớt cay làm cho ửng đỏ, chống cằm cúi người liền làm lộ ra cảnh xuân trước ngực, Diệp Tình liếc nhìn đôi bồng đào mơn mởn mà sắc mặt như tối đi vài phần. Rõ ràng nhiều lần trước về nước cô cũng không mặc những bộ quần áo lộ nhiều như vậy mà.

“Tân nhi, ở Mỹ đang thịnh hành loại quần áo như vậy sao?”

Tần Diệp Tân theo ánh mắt của mẹ chợt hiểu ra, ngồi thẳng người, mỉm cười nói: “Bọn con đều mặc như vậy.”

Nhiều năm ở New York cũng coi như mưa dầm thấm lâu, về việc mặc trang phục hàng ngày, quan niệm của Tần Diệp Tân cũng cởi mở không ít. Hiện diện trước mặt người khác với vẻ ngoài phô diễn hết vẻ đẹp, vừa thỏa mãn bản thân mình, cũng phần nào gây ấn tượng cho đối phương. Bởi thẩm mỹ phương Tây chưa bao giờ hạn chế đối với vẻ đẹp thân thể, mong muốn bộc lộ sức hút của bản thân

Diệp Tình điển hình là vị phu nhân ôn nhu đoan trang, hiền thục dịu dàng, đều là phái nữ nên có thể hiểu thẩm mỹ của con gái theo đuổi trào lưu thịnh hành, nhưng rốt cuộc Phách thị cùng New York vẫn là hai thành phố có nền tảng và văn hóa khác nhau, mỗi nơi mỗi vẻ, hơn nữa đến nơi đâu cũng nên nhập gia tùy tục, huống chi sau này con gái bà đi làm tránh sao khỏi ánh nhìn chằm chằm của đám đàn ông? Vì vậy thân là một người mẹ, Diệp Tình cương quyết yêu cầu ngày mai Tần Diệp Tân phải đi cùng bà đến trung tâm thương mại mua quần áo mới.

Sau khi ăn cơm trò chuyện xong, biết thời gian cũng không còn sớm nữa, liền báo cho chú Trịnh trở về nhà.

Thường vào các kì nghỉ cùng Tết âm lịch, Tần Diệp Tân sẽ từ New York bay trở về. Tần gia so với lúc trước không có gì thay đổi lớn, cô đi phòng ngủ cất hành lý, còn chưa sắp xếp lại đồ liền xuống nói chuyện phiếm cùng Diệp Tình.

Diệp Tình cực kì yêu thương đứa con gái thân thiết này, đứa nhỏ từ bé đã dính bà, thời gian thấm thoát nhanh, cô bé con ngày nào giờ đã tốt nghiệp đại học nhưng sự thân thiết giữa hai người vẫn không thay đổi. Ngày thường ông chồng Tần Khánh cùng đứa con trai Tần Thận đều bận rộn ở công ty, tuy rằng thường thường những vị phu nhân nhà giàu quen biết sẽ tìm bà ra ngoài giết thời gian, nhưng vì lí do sức khỏe mà bà ít khi ra khỏi nhà. Hơn nữa cũng không phải thân thiết, Diệp Tình cùng những vị phu nhân đó cũng chỉ giữ mối quan hệ xã giao, cho nên đứa con gái cưng đến Mỹ du học mấy năm này chính là dày vò đối với bà.

Hai người thân mật ở phòng khách hàn huyên một hồi, Diệp Tình nói, sau khi cô quen múi giờ ở đây thì hai ngày nữa sẽ đưa cô đi thăm bà ngoại cùng ông bà nội. Tốt nghiệp về nước, đi chào hỏi người lớn tuổi hẳn là… Tần Diệp Tân nghe rồi lộc lộc chạy về phòng ngủ, ôm một đống lễ vật xuống.

“Mẹ, mẹ nhìn xem đống quà này có thích hợp hay….”

Lời còn chưa dứt, Tần Diệp Tân đang đứng ở giữa cầu thang nhìn thấy người đàn ông ở huyền quan.

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm như mặt hồ nước lạnh, không chút kinh ngạc trước sự xuất hiện của cô.

Tần Diệp Tân vội cười nói, “Ba Tần, anh trai Tần Thận.”

“Đã trở lại.” Tần Khánh cười dịu dàng nhìn vợ mình, xong lại nhìn về phía Tần Diệp Tân, giọng nói bất giác chậm rãi vài phần, “Trở về là tốt rồi, dành nhiều thời gian ở bên mẹ con hơn, mấy ngày nữa đến công ty làm việc.”

Tần Khánh chỉ nói đơn giản như vậy nhưng lại khiến đáy lòng cô gái nhỏ cảm thấy ấm áp, cho phép cô gia nhập công ty tương đương với sự công nhận của Tần Khánh.

Cô cảm kích nói, “Con cảm ơn ba.”

Sau khi chủ nhà đã lên tiếng, mọi người tự nhiên chuyển sự chú ý sang Tần Thận. Em gái nhỏ tốt nghiệp về nước, còn chủ động chào hỏi, làm anh trai dù sao cũng phải nói vài lời vui vẻ chào mừng.

Tuy nhiên Tần Thận dường như không quan tâm mấy việc vô ích như vậy, bước vào phòng khách mà không nói tiếng nào, hai chân thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trên sofa nghịch di động.

Gương mặt tươi cười của Tần Diệp Tân cứng đờ, cau mày đến gần sofa, nhẹ nhàng đặt những món quà trên tay lên bàn trà.

Vợ chồng Tần Khánh không biết đứa con trai này bị chọc vào ngòi nổ nào rồi, ngày thường tính tình lãnh đạm thật nhưng không đến mức thiếu hiểu quy tắc ứng xử như vậy, hơn nữa lại còn là với em gái mình.

Diệp Tình càng khó hiểu, Tần Thận khi còn nhỏ bảo vệ em gái mình cũng tốt, nhưng có vẻ, hai người tuổi càng lớn thì sự xa cách càng kéo dài.

Nhớ rõ một lần, lần đầu tiên Tần Diệp Tân tham gia party, ở nơi tổ chức tiệc bị người ta trêu chọc, Tần Thận không nói hai lời liền trực tiếp lái xe đến Dịch gia đón người.

Hiện tại nói là xa cách cũng không đúng lắm, Tần Thận bận rộn công việc, bình thường sẽ ở chung cư trong nội thành, dịp cuối tuần cũng không thường xuyên về, lần này bởi vì em gái về nước mới xuất hiện.

Diệp Tình trong lòng rõ ràng, đứa con trai này sợ trở về bị vợ chồng hai người bức hôn, nhưng trong nhà có con trai lớn gần 30 tuổi đầu còn độc thân, làm phụ huynh ai chẳng phát sầu. Nghĩ vậy, Diệp Tình trừng mắt nhìn đứa con nào đó không hiểu lòng cha mẹ, cố tình bỏ rơi Tần Thận, vội kéo Tần Diệp Tân ngồi xuống bên người, hai người lại mau chóng khôi phục bộ dáng nói chuyện vui vẻ lúc trước.

Tần Khánh thấy thế liền liếc mắt cảnh cáo con trai rồi lên tầng thay quần áo.

Tần Thận ngồi ở ghế sofa đơn, ánh mắt lướt qua gương mặt tươi cười duyên dáng của người con gái, thấy mẹ con hai người trêu đùa đến vui vẻ, trong lòng không hiểu sao dần tích tụ một bụng bực bội.

Một lúc sau, anh nói cần phải thay quần áo, liền đứng dậy rời sofa.