Hôn anh là động tác mà Hòa Vi không hề có suy nghĩ tự hỏi trong lòng.
Cho dù có tự hỏi, cô vẫn muốn làm như vậy.
Người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế ngón tay kẹp điếu thuốc, khi hút thuốc anh hơi nheo mắt lại, cùng với lúc anh nói chuyện với cô hầu kết lăn lộn, mỗi một chút đều kích thích các giác quan của cô.
Yến Hoài sửng sốt trong một cái chớp mắt.
Anh biết tính tình Hòa Vi, vừa rồi ở điện thoại đoán chừng là do rượu khiến cô gọi điện cho anh, cho nên anh căn bản không nghĩ tới Hòa Vi sẽ chủ động hôn anh.
Thậm chí khi Yến Hoài lại đây đã suy nghĩ, lúc anh hôn Hòa Vi, cô không tránh là tốt lắm rồi.
Nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, Yến Hoài hơi hạ mắt, tay ấn ở trên eo cô, nhẹ nhàng dùng sức, cả người Hòa Vi cơ hồ liền treo ở trên người anh.
Gió tháng năm mang theo ấm áp.
Lòng bàn tay ấm áp ở bên hông Hòa Vi, cách một lớp quần áo như muốn nảy lửa.
Độ ấm xung quanh tựa hồ như cũng được kéo lên.
Trong miệng Hòa Vi còn lưu lại vị thuốc lá, từ xoang mũi đến cổ họng, không biết có phải bởi vì hút thuốc hay không, cổ họng Hòa Vi có chút ngứa, dán môi ở trên môi anh vài giây liền không chịu được cúi mặt xuống.
Cánh tay cô vẫn còn ôm cổ Yến Hoài, khi ho khan thanh âm cũng không lớn, mà run lên.
Yến Hoài đỡ đỡ eo cô, “Lần sau đừng hút thuốc nữa.”
Hòa Vi lung tung gật đầu.
Lần sau cầu cô hút cô cũng không hút.
Căn bản Hòa Vi không muốn hút thuốc nữa, mới hút được hai hơi, cô có thể ho khan mất năm phút đồng hồ.
Huống chi cô cũng không thật sự muốn học hút thuốc, đơn giản là hôm nay phiền lòng, muốn làm gì đó để dời đi sự chú ý.
Cô không ngờ Yến Hoài sẽ tới, trong điện thoại anh cũng chưa cho cô một đáp án rõ ràng đã ngắt điện thoại.
Khóe miệng Hòa Vi phát khổ, “Yến Hoài…”
Cô do dự, có nên nhăc lại vấn đề vừa rồi muốn hỏi ở trong điện thoại hay không.
Vài giây sau, Hòa Vi còn chưa biết có nên hay không, đầu ngón tay người nọ đột nhiên nắm cằm cô sau đó lại nhẹ nhàng chuyển qua mặt cô.
Yến Hoài cúi đầu, bắt đầu hôn từ bên trái mặt cô, vừa dịu dàng lại có chút vội vàng di chuyển đến trên môi cô.
Vừa rồi nụ hôn của Hòa Vi không hề có kỹ xảo cùng kết cấu đáng nói, nhưng lại dễ như trở bàn tay gợi lên hứng thú của anh.
Ngón tay Yến Hoài dừng ở trên cằm cô vài giây, sau đó xuống phía dưới, nhẹ nhàng tự nhiên dừng ở trên gáy cô.
Anh hôn đến sâu mà dùng sức, hương vị chua xót trong miệng Hòa Vi đều bị mùi thuốc lá nhàn nhạt che dấu, cô vẫn như cũ không thở được, nhưng lần này có thể nghẹn lâu hơn một chút.
Cũng không biết qua bao lâu, khóe miệng cùng đầu lưỡi Hòa Vi đều có chút tê dại, hô hấp cũng không thông thuận, vừa muốn đẩy anh ra, hệ thống liền lỗi thời mà “Tích” một tiếng, “Thực xin lỗi ký chủ… Tôi không phải cố ý quấy rầy hai người! Nhưng nhưng mà, nam chủ trong sách là Yến Thần đang tới gần…”
Ngón tay Hòa Vi bắt lấy áo sơ mi của Yến Hoài.
Hệ thống khó có khi cơ trí một lần: “Ký chủ, cô cùng anh trai của nam chủ còn chưa có xác nhận quan hệ… Lúc này bị nam chủ bắt gặp sẽ giảm độ hảo cảm.”
Hòa Vi cũng nghĩ đến chuyện này.
Giọng nói của hệ thống vừa rơi xuống, cô đã nghe thấy được cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.
Bên này người không nhiều lắm, an an tĩnh tĩnh, cô nghe được thanh âm kia càng ngày càng gần.
Hòa Vi căn bản không có thời gian rối rắm, cô duỗi tay đẩy đẩy Yến Hoài, sau khi tách ra, cô thậm chí còn nghe được tiếng môi lưỡi chia lìa, vừa ái muội lại rõ ràng.
Hơi thở Hòa Vi còn chưa ổn định, thời điểm mở miệng thanh âm có chút run: “Vừa rồi em hỏi anh một vấn đề, anh còn chưa trả lời em đâu?”
“Vấn đề gì?”
Trái ngược với cô, thanh âm Yến Hoài rất ổn, trừ bỏ trầm thấp cùng anh ách ở ngoài, thậm chí so với bình thường còn không nghe ra sự khác biệt quá lớn.
Hòa Vi đoán rằng kinh nghiệm hôn môi của anh rất phong phú.
Nói không chừng kinh nghiệm trên giường cũng phong phú, cho nên đời trước mới có nhiều thủ đoạn như vậy đem cô lăn lộn đến chết đi sống lại.
Nhưng mà hiện tại không phải lúc suy nghĩ những việc đó.
Hòa Vi áp xuống đáy lòng đang phiền muộn, giữa tiếng bước chân của Yến Thần thả nhẹ thanh âm: “Chính là, anh còn…”
Lời còn chưa dứt, giọng nói của cô đã bị đánh gãy.
Yến Hoài không giống cô, giống như đang ăn trộm vậy, anh thậm chí không cố tình đè thấp thanh âm, gằn từng chữ một hỏi: “Làm bạn gái anh, hoặc là vợ anh, em chọn một cái đi?”
Hơi thở của Hòa Vi bị đè ép.
Tiếng bước chân dừng lại ở phía sau Yến Hoài.
Hòa Vi nghe thấy tiếng Yến Thần mang theo nửa phần trêu đùa nói “Anh, buổi tối ở bên ngoài… Không sợ cảm lạnh sao?”
Vừa rồi khi anh ta đi toilet nhìn thấy Yến Hoài hướng bên này đi tới, thời điểm trở ra Yến Hoài cư nhiên vẫn còn chưa rời khỏi khu vực hút thuốc.
Vừa rồi cách thật xa, Yến Thần nhìn trong ngực anh ôm một người phụ nữ, đứng ở chỗ nửa tối nửa sáng này, hôn đến nhiệt liệt mà động tình.
Yến Thần thấy người phụ nữ trong ngực anh mặc váy ngắn đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp, đáy mắt anh ta nóng lên, không nhịn được nhấc chân đi tới.
Yến Hoài cúi đầu, thoáng nhìn cả khuôn mặt người con gái đang chôn mặt ở trong ngực mình.
Anh nghiêng đầu nhìn Yến Thần, “Ừ” một tiếng, “Cô ấy một hai cứ phải ở bên ngoài.”
Hòa Vi: “…”
Yến Thần “Ai” một tiếng, “Hôm nay chị dâu còn sợ người lạ sao?”
Yến Hoài không đáp, anh giơ tay sờ mái tóc dài của Hòa Vi, biểu tình nhạt nhẽo lại dịu dàng, thanh âm rất thấp: “Trả lời anh.”
“…Sợ.”
“Vấn đề trước đó.”
Yến Thần ở bên cạnh, anh vẫn thật sự không màng đến chuyện gì khác mà chờ cô trả lời.
Hòa Vi hít sâu một hơi, bắt lấy cổ tay áo sơ mi của người đàn ông hơi cong khóe miệng, nhỏ giọng đáp: “Bạn gái.”
Mới vừa đáp xong, hệ thống nhắc nhở nói: “Chúc mừng ký chủ thành công mở ra đoạn tình yêu thứ ba, trong lúc hai người vẫn còn yêu nhau, độ hảo cảm của Yến Thần sẽ không giảm xuống.”
Cô hỏi hệ thống: “Hiện tại giá trị ghen tuông của Yến Thần nhiều hay ít?”
“Bốn điểm.”
Còn kém sáu điểm, là có thể ngược Yến Thần một lần.
Khóe miệng Hòa Vi cong lên độ cong càng lớn, rõ ràng Yến Thần thập phần tò mò về bạn gái của anh trai, hôm nay giống như quyết tâm muốn gặp cô một lần, thấy Yến Hoài không cự tuyệt, dứt khoát ra tay từ phía cô.
Khóe miệng Yến Thần hơi gợi lên ý cười chào hỏi: “Chị dâu——”
Hòa Vi xoay mặt lại.
Biên độ không lớn, nhưng lại như ẩn như hiện mà có thể khiến cho Yến Thần nhận ra cô.
Trên mặt Yến Thần, khi nhìn thấy cô ý cười trong đôi mắt dần dần đọng lại.
Thanh âm hệ thống vang lên: “Giá trị ghen tuông của Yến Thần đã tăng lên ba điểm, trước mắt giá trị là 7, mong ký chủ tiếp tục nỗ lực nha!”
Yến Thần dùng sức chớp mắt, “…Hòa Hòa?”
Thậm chí anh ta không thể tin vào hai mắt mình.
Hòa Vi chỉ cho anh ta nhìn thoáng qua, lại đem mặt vùi vào trong ngực Yến Hoài.
Sắc mặt Yến Thần càng không tốt.
Tuy rằng anh ta và Hòa Vi đã chia tay, nhưng ở trong mắt anh ta Hòa Vi vẫn luôn thuộc sở hữu của anh ta, cho nên hiện tại khi thấy cô cùng người đàn ông khác thân mật, Yến Thần có một loại ảo giác chính mình bị cắm sừng.
Hệ thống lại vui sướng mà “Tích” một tiếng, “Giá trị ghen tuông của Yến Thần lại tăng lên hai điểm, trước mắt giá trị là 9.”
Còn thiếu một điểm.
Bàn tay Hòa Vi đang nắm chặt áo Yến Hoài buông ra, rũ xuống, nhẹ ôm eo anh, “Em muốn về nhà.”
“Mệt mỏi?”
Hòa Vi gật đầu.
Yến Thần: “…”
Cho nên giờ anh ta trở thành không khí sao?
Âm thanh máy móc của hệ thống lại vang lên lần nữa: “Chúc mừng ký chủ, giá trị ghen tuông của Yến Thần đạt tới 13, sắp bị ngược.”
Khóe miệng Hòa Vi không khống chế được mà giương cao.
Yến Hoài không muốn để ý tới Yến Thần.
Ở nhà hoặc khi có mặt người ngoài hai anh em bọn họ còn giữ mặt mũi cho nhau, thời điểm không có người khác, đôi khi nhìn thấy thậm chí chào một tiếng cũng không thèm.
Yến Hoài sờ sờ trán Hòa Vi.
Hôm nay Hòa Vi hô hấp thật nóng, cả người giống như không có tinh thần, anh sợ cô phát sốt.
May mắn độ ấm bình thường.
Yến Hoài ghé vào bên tai cô thấp giọng hỏi, “Còn có thể đi đường không?”
Hòa Vi gật đầu, kết quả mới vừa nhấc chân, giày cao gót thiếu chút nữa là bị lật, thân mình cô hơi nghiêng, được người đàn ông đỡ lấy, sau đó dứt khoát ôm ngang lên.
Hệ thống: “Giá trị ghen tuông của Yến Thần tăng đến 18.”
Nhìn không ra, tên củ cái lớn hoa tâm này thế mà vẫn là cái lu dấm.
Hòa Vi quay đầu nhìn thoáng qua, Yến Thần đã bị chọc tức đến xanh mặt.
Cô nhịn xuống ý cười nơi khóe miệng, lại đem mặt quay lại, thay đổi một tư thế thoải mái thành thật nằm trong ngực Yến Hoài.
Có thể là bị ngược nhiều, cho nên hiện tại thấy Yến Thần bị ngược, cô thấy tâm tình thật thoải mái.
Hòa Vi bị Yến Hoài ôm vào trong ngực, cho dù không cố tình nhìn Yến Thần, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt oán phụ của anh ta.
Trở lại hành lang ánh đèn trên đỉnh đầu sáng hơn không ít, Hòa Vi nhắm mắt lại, cô có chút đau đầu, nhưng vẫn nhớ tới Yến Hoài hôm nay đi xem mắt, cau mày hỏi một câu: “Hôm nay anh đi xem mắt sao?”
Yến Hoài mặt không đổi sắc mà “Ừ” một tiếng.
“Kia cô ấy…”
“Không đẹp bằng em.” Yến Hoài rũ mắt, thoáng nhìn đáy mắt Hòa Vi phát ra màu xanh lá nhàn nhạt, anh ôm người con gái trong lòng càng chặt, “Ngủ đi, lát nữa anh gọi em.”
-
Hòa Vi thật sự ở trong lòng anh ngủ rồi.
Cô ngủ một giấc này rất sâu, vừa mở mắt, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng.
Sau khi say rượu đầu có chút đau, Hòa Vi lại nhắm đôi mắt lại.
Hệ thống nhỏ giọng hỏi: “Ký chủ, cô tỉnh sao?”
Hòa Vi “Ừ” một tiếng.
Vì thế hệ thống tiếp tục nói: “Chúc mừng ký chủ, tra nam chủ Yến Thần thành công bị ngược một lần.”
Hòa Vi tuy rằng còn chưa quá tỉnh ngủ, nhưng cũng có ý thức, mơ mơ màng màng hỏi lại: “Tôi có thể hỏi một câu, anh ta bị ai ngược, ngược như thế nào?”
“Tối hôm qua anh ta uống quá nhiều, bị một người đàn ông làm, làm… cái kia…”
Hòa Vi hỏi lại: “Cái gì?”
Hệ thống ngốc nghếch cho rằng cô cố tình trêu ghẹo, bất mãn mà kháng nghị nói: “Ký chủ, mong cô không cần giả vờ ngây thơ, tôi biết cô hiểu ý tôi mà!”
Hòa Vi: “…”
Bên tai cô an tĩnh vài giây, đầu cũng tỉnh táo, chờ phản ứng lại, kích động mà từ trên giường ngồi bật dậy, lại bị người kéo lấy cánh tay túm trở về, thân thể người đàn ông kề sát vào đây, tay từ phía sau thăm dò lên phía trước ôm cô lại gần trong ngực, “Bảo bối, ngủ ngon không?”
Toàn thân Hòa Vi cứng đờ.
Bởi vì cô rất buồn bực mà phát hiện, nơi nào đó của người đàn ông này giống như… sáng sớm đang hưng phấn.