Đương nhiên Hòa Vi biết Yến Hoài hôn cô, nhưng ý cô muốn hỏi rõ ràng không phải ý này.
Cô mới vào giới giải trí không lâu, đừng nói đến diễn cảnh hôn, ngay cả cùng người khác phái ôm còn không quá vài lần.
Lần trước chụp ảnh cùng Tô Mộc, bởi vì Hòa Vi còn chưa kịp thích ứng nên phải làm lại một lần.
Cô không có nhiều kinh nghiệm, nên ngay cả thở cũng không biết điều tiết, còn chưa đến nửa phút hô hấp liền có chút khó khăn, ngực nghẹn một ngụm khí, rầu rĩ mà ra không được.
Hòa Vi nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, vội vàng nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh.
Không khí mới mẻ lập tức từ khoang miệng cùng xoang mũi ùa vào, Hòa Vi hít sâu mấy hơi, cái loại hít thở không thông vừa rồi mới dần dần nhẹ đi không ít.
Vừa rồi thời điểm Yến Hoài hôn cô, trong đầu óc cô trống rỗng đến vài giây.
Chỉ trong vài giây, Hòa Vi đã nghĩ đến một vấn đề: lần này cô có thể sẽ vì hít thở không thông mà chết hay không.
Nếu thật sự như vậy, chủ hệ thống vì an ủi cô, đoán chừng lại sẽ tặng thêm cho cô một vai diễn.
Nhưng mà đền bù cũng không đau bằng cô trọng sinh lại đâu.
Hòa Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cũng may lần này không chết trong nụ hôn của Yến Hoài.
Bên tai cô vẫn còn nóng, ngay cả mặt cũng nóng lên, nét đỏ ửng lan tràn ra tận cổ.
Yến Hoài giơ tay nhẹ nhàng vén tóc mái của cô lên, sau đó dịch đến sau tai, giọng nói của anh rất thấp, giống như so với vừa rồi càng nghẹn hơn chút: “Không cùng anh ta hôn?”
Người con gái này đáp lại thật sự quá trúc trắc, trúc trắc mà hoàn toàn không giống như người có nửa điểm kinh nghiệm.
Hòa Vi không trả lời, đầu cô vẫn còn lâng lâng, tầm mắt tự nhiên mà rơi xuống phòng khám bên cạnh.
Bên trong hai cánh cửa kính, dì đang ngồi trước cửa phòng khám, đẩy đẩy mắt kính nhìn chăm chú vào bọn họ.
Hòa Vi không biết dì nhìn đã bao lâu, điều duy nhất cô có thể xác định chính là, dì đã thấy toàn bộ quá trình.
Bởi vì cách rất xa, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt bát quái đến từ dì.
Mặt Hòa Vi càng nóng.
Cô vội vàng đem tầm mắt quay lại, rụt thân mình từ giữa lòng Yến Hoài và xe lui ra ngoài, “Tôi phải về nhà.”
Tay Yến Hoài còn nắm cổ tay cô không buông, “Trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã.”
Tay Hòa Vi đang rũ tại bên người nắm chặt lại.
Kỳ thật cô và Yến Thần đã từng hôn môi.
Hòa Vi trọng sinh nhiều như vậy, mỗi lần thiết lập và hành động đều không giống nhau, nhưng bất cứ một lần nào, cốt truyện đều cùng Yến Thần ở bên nhau.
Trước đó Yến Thần dịu dàng săn sóc, từ mặt ngoài mà nói, đúng tiêu chuẩn của bạn trai nhị thập tứ hiếu.
Anh ta tuấn tú lịch sự, trước kia Hòa Vi lại chỉ lo đấu cùng các nữ phụ, không nhận thấy được bản tính tra nam của Yến Thần, nên cũng không quá bài xích anh ta.
Hôn môi xác thật là có hôn.
Hơn nữa mỗi một đời đều hôn qua, nhưng mà số lần không nhiều lắm, hôn cũng không sâu.
Nguyên chủ trời sinh tính tình dịu dàng nội liễm, Hòa Vi lại đối với loại hành vi thân mật này không có khát cầu, cho nên mỗi lần cùng Yến Thần hôn môi, hai người đều chỉ như chuồn chuồn lướt nước mà đụng môi thôi.
Nhưng mà cho dù là như thế này, tính toán đâu ra đấy cũng lên tới mười lần, nói ra đoán chừng có thể khiến cho Yến Hoài tức giận.
Hòa Vi khụ một tiếng, ngày thường cô nói dối lưu loát, ở vấn đề này thế nhưng thật ra lại nói lắp: “Không, không có.”
Nói lắp kiểu này, quả thực chính là lạy ông tôi ở bụi này.
Giấu đầu lòi đuôi.
Yến Hoài mím môi dưới, mấy ngày nay uống thuốc trong cổ họng anh tản ra sự cay đắng, nhưng khóe miệng lại ngọt.
Hương vị của Hòa Vi còn lưu lại trên răng môi anh, Yến Hoài nhíu mày, bởi vì câu trả lời này, bàn tay đang giữ tay Hòa Vi nắm chặt lại.
Khung xương của cô nhỏ, trên người lại không nhiều thịt, bàn tay nhỏ bé vừa bị nắm liền đau.
Hòa Vi nhịn đau vài giây, cuối cùng thật sự không nhịn được phải rụt tay về, “Đau…”
Tay Yến Hoài đột nhiên buông lỏng.
Cúi đầu nhìn, liền thấy trên cổ tay Hòa Vi có một vòng đỏ ửng.
Nhiệt độ Đồng Thành gần đây đang tăng, ban ngày cũng gần hai mươi độ, lại cả ngày không có gió, cho nên hôm nay Hòa Vi mặc ít, cũng chỉ mặc một cái áo sơmi chiffon màu trắng.
Tay áo là tay dài, vừa rồi khi ngồi ở trong xe sợ bị Yến Thần nhận ra, nên cô đã cởi hai cúc áo ra để đẩy áo lên trên cánh tay, lúc này cô mới nhớ tới, vội vàng đem tay áo thả xuống.
Động tác Hòa Vi rất nhanh, nhưng mà vì bị anh dùng sức niết nên cổ tay trái vẫn có chút đau, vì thế mới chậm vài giây.
Yến Hoài nhăn mi càng ngày càng chặt, “Rất đau?”
Hòa Vi “Vâng.” một tiếng.
Thanh âm của cô thấp, mới vừa ra khỏi miệng liền tản ra.
Yến Hoài không lên tiếng.
Hòa Vi cũng không biết nên nói gì, đành phải cúi đầu, cài lại cúc áo nơi cổ tay.
Một bàn tay cài không tiện, đặc biệt là khi tay trái cài cho tay phải.
Hòa Vi cài hai lần, không cài được.
Vừa muốn tới lần thứ ba, cổ tay phải liền bị người khẽ kéo, ngón tay người đàn ông duỗi lại đây, kiên nhẫn thay cô cài cúc.
Hòa Vi nâng mắt, thấy Yến Hoài nửa cúi đầu, tầm mắt anh vẫn dừng ở trên cổ tay áo, thần sắc ngoài ý muốn rất dịu dàng.
Cô không nhịn được, cong khóe môi, thử hỏi một câu: “… Anh không tức giận sao?”
Vừa dứt lời, cổ tay áo cũng được cài cúc xong, Yến Hoài giương mắt nhìn cô.
Anh không lập tức buông tay, mà theo cổ tay áo, một tấc một tấc mà hướng lên trên, tạm dừng ở trên vai cô nửa giây, lại chuyển hướng ra phía sau cổ, anh thong thả ung dung mà gằn từng chữ: “Tức giận.”
Sao có thể không tức giận?
Anh cũng biết mình không nên quan tâm đến quá khứ của Hòa Vi, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô cùng người khác thân thiết, cho dù là đã từng, tính chiếm hữu trong xương cốt anh liền bắt đầu kêu gào quấy phá.
Tầm mắt Yến Hoài từ đôi mắt cô dời đi, sau đó hơi dùng sức ấn ở phía sau cổ tay cô, cả người Hòa Vi bị nghiêng về phía trước, người đàn ông cúi đầu, ở bên môi cô ấn một cái cực nhẹ, “Hôn như thế nào?”
“… Cứ như vậy.”
“Vài lần.”
“…”
Hòa Vi không dám nói mười lần, đôi mắt cô chớp chớp, “Cũng tầm… ba bốn lần.”
“Hôm nay trả trở về.”
Anh vừa nói xong lại muốn cúi đầu, Hòa Vi nhanh chóng nghiêng đầu tránh, cô hô hấp khó khăn, “Có người…”
Nụ hôn của Yến Hoài quả nhiên không rơi xuống.
An tĩnh vài giây, sau đó Hòa Vi cảm giác được mình bị nhẹ nhàng ôm chặt, người đàn ông đặt cằm trên vai cô, nhẹ giọng gọi: “Hòa Vi?”
“…… Vâng?”
“Theo anh đi.”
“…”
Hòa Vi không đáp.
Người nọ cũng không thúc giục cô, tay từ cổ cô di chuyển, khẽ vuốt mái tóc dài, “Anh chỉ có một người phụ nữ là em.”
Ngón tay Hòa Vi cuộn lại.
Kết giao cùng Yến Hoài không nằm trong kế hoạch của cô.
Không nói đến Yến Thần bên kia trước mắt còn chưa có biện pháp thoát ly, cho dù có biện pháp, thì anh ta và Yến Hoài là anh em, rắc rối trong tương lai liền không ít.
Phía Yến Như Cảnh, cùng với bạn bè của Yến Hoài và Yến Thần… Đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Tuy rằng nếu dứt bỏ này nọ, có khả năng Hòa Vi thật sự không chút do dự đáp ứng.
Nhưng rốt cuộc không có cách nào dứt bỏ.
Hòa Vi rời khỏi lồng ngực anh nói, “Tôi còn chưa chuẩn bị tốt…”
“Em muốn chuẩn bị cái gì?”
Tay Yến Hoài hoàn toàn buông ra, anh rũ mắt nhìn cô, “Lúc trước cùng Yến Thần ở bên nhau, em——”
“Yến Hoài,” Hòa Vi ngắt lời, cô thở dài, nét đỏ ửng trên mặt đã không còn một mảnh, “Anh cảm thấy hiện tại chúng ta thích hợp ở bên nhau sao?”
Yến Hoài hỏi lại: “Vì sao không?”
“Khi anh ở bên tôi, sẽ không nhớ tới Yến Thần sao?”
“Nghĩ đến tôi và anh ta hôn vài lần.”
“Lên giường vài lần.”
“Có phải anh còn muốn biết tôi đã từng có con với anh ta hay không…”
Yến Hoài nhíu mày ngắt lời cô, “Hòa Vi.”
Khóe mắt Hòa Vi có chút khô khan lại có chút nước, cô cúi thấp đầu, “Chờ anh không ngại, chúng ta sẽ nói về việc này.”
Cô nói xong cũng không quay đầu lại, xoay người liền đi, kết quả mới vừa đi được nửa bước lại bị người phía sau ôm lấy.
Hòa Vi đột nhiên có chút muốn cười.
Cô và Yến Hoài như vậy, đoán chừng đặt trong mắt của dì ở phòng khám, không giống như là sắp ở bên nhau, mà là đôi tình lữ đang nháo muốn chia tay.
Hòa Vi tưởng tượng như vậy, khóe miệng vừa mới hướng lên trên một chút, liền nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói nặng nề của người đàn ông: “Em biết rõ anh không có cách nào không để ý.”
“Cho nên…”
“Không có cho nên.”
Yến Hoài khẽ hôn lên sườn mặt cô, “Ở bên anh.”
Hòa Vi nhíu mày, cô cảm thấy có khả năng Yến Hoài không nghe hiểu ý của cô.
Ai ngờ giây tiếp theo, Hòa Vi lại nghe thấy anh nói một câu: “Đã hôn nhưng cũng chưa quan hệ.”
Bàn tay Yến Hoài đang ôm lấy eo cô buông ra, lại nâng lên, nhéo cằm sau đó xoay mặt cô về hướng mình, “Anh chỉ cần em.”
Hốc mắt Hòa Vi nóng lên.
Vốn dĩ với tính tình của Yến Hoài, ít nhất anh muốn yên tĩnh mấy ngày, sau đó tự hỏi về nhân sinh mấy ngày.
Sau khi tự hỏi xong, có khả năng anh sẽ thật sự buông tay cô.
Như vậy cũng tốt, dù sao Hòa Vi càng lún càng sâu, cuối cùng lại phát hiện ra Yến Hoài căn bản không vượt qua được chính cửa ải trong lòng mình.
Cho nên phản ứng của Yến Hoài hôm nay rất ngoài ý muốn.
Phi thường ngoài ý muốn.
Hòa Vi cho rằng mình nghe lầm, chớp mắt vài lần mới phản ứng lại.
Trái tim cô cảm thấy kinh hoàng, tầm mắt người đàn ông càng ngày càng thâm tình, độ ấm như vô hình mà muốn tăng lên, trên mặt cô nóng như lửa đốt.
Hòa Vi vội vàng quay mặt đi, cô hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu tách tay Yến Hoài ra.
Yến Hoài ôm nhưng ôm không chặt, cho nên Hòa Vi nhẹ nhàng thoát ra khỏi lồng ngực anh, người trong lòng không còn, Yến Hoài nâng mắt, sau đó thấy Hòa Vi như con thỏ chạy xa mấy mét.
Như là sợ anh không nghe thấy, cô quay đầu lại, giọng nói hơi lên cao: “Tôi… Tôi về nhà.”
Cô còn chưa cho anh đáp án.
Nhưng ít nhất cũng không cự tuyệt.
Yến Hoài bực bội, tâm can lại có chút ngứa.
Anh giơ tay đè lên ấn đường, thời điểm ngón tay rơi xuống thuận thế kéo cà vạt.
Vừa vặn lúc này di động rung một chút, Trình Diễm nhắn tin WeChat lại đây——
【 Đúng rồi A Hoài, mấy ngày nay cậu dùng tài khoản của tôi, có nhìn thấy Nặc Nặc nhắn số WeChat của Hòa Vi cho tôi không? 】
Trình Diễm: 【 Hôm nay Nặc Nặc hỏi tôi đã thêm Hòa Vi chưa, tôi tìm trong liên hệ, căn bản không thấy cô ấy. 】
Cùng lúc đó, mới vừa bước vào thang máy Hòa Vi cũng nhận được hai tin nhắn WeChat.
Tin thứ nhất chính là Trình Nặc đề xuất thêm liên hệ, cùng với theo sát phía dưới một tin nhắn: 【 Vi Vi, lần trước anh tớ giống như quên thêm tài khoản của cậu, anh ấy đúng là người không đáng tin, cậu yên tâm, tớ đã mắng anh ấy rồi… Vi Vi bảo bối lần này cậu thêm anh ấy thử xem đi. 】