"Em cũng chỉ đùa thôi. Chỉ cần có anh trai ở bên cạnh thì em còn sợ phiền phức gì nữa chứ?"
Phó Vị Vũ không cùng anh trai náo loạn nữa, ôm cánh tay và dựa đầu vào vai anh của mình, giống như khi cô còn nhỏ vẫn thường làm nũng với anh trai mình như thế.
Phó Nghệ Luân đưa tay xoa xoa đầu cô, "Buông xuống được là tốt rồi, chuyện quá khứ rồi sẽ trôi qua nhanh thôi. Tiếp theo, trước tiên anh sẽ cho em nghỉ hai ngày. Bất quá anh nói trước, lần này vai nữ chính trong phim mới của Từ Hiểu Đông, em nhất định phải giành được. Hiện tại là thời kỳ đỉnh cao của em, hãy tập trung lấy sự nghiệp làm trọng, không cho phép em nói chuyện yêu đương! "
"Em biết rồi! Anh còn dài dòng hơn cả mẹ của chúng ta."
Phó Nghệ Luân cười bao dung như một người cha.
Phó Vị Vũ đột nhiên ngẩng đầu, híp mắt xáp lại gần anh: "Nói cho em biết về tình yêu đích thực của anh đi, khi nào thì chuẩn bị kết hôn?"
Phó Nghệ Luân sửng sốt: "Em không phải là không muốn biết sao?"
Phó Vị Vũ nhướng mày: "Đột nhiên em lại cảm thấy có hứng thú. Em muốn biết chị dâu tương lai của em là người như thế nào nha."
"Anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn."
Phó Nghệ Luân vừa khoanh hai tay ra sau đầu để gối lên vừa nói như vậy. Bởi vì cho đến tận bây giờ anh vẫn nổi tiếng là một trong những nhị thế tổ ăn chơi trác táng của thành phố này.
Phó Vị Vũ nghe vậy trợn tròn mắt: "Chưa nghĩ, vậy anh còn nói cái gì mà chân ái. Rõ ràng là anh vẫn đang đùa giỡn tình cảm của người khác, bạn gái cứ thay đổi liên tục hết người này đến người khác. Cũng khó trách cha cứ gặp mặt anh một lần là lại mắng một lần. Thật không đứng đắn!"
“Con bé thối này, em thì biết cái gì.” Phó Nghệ Luân hừ hừ cười, nhưng hai mắt lại vẫn nhắm nghiền.
"Em là con bé thối, vậy thì anh là Hải vương, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chết đuối trong biển của chính mình."
“Trưa nay ăn gì? Anh trai mời em."
Phó Nghệ Luân đột nhiên mở mắt, nói sang chuyện khác.
Gà bay chó sủa cả một buổi sáng, Phó Vị Vũ còn không nhận ra đã hơn mười hai giờ rồi.
"Cua lông!"
Hiện tại đang là mùa cua lông béo nhất, một mình Phó Vị Vũ có thể quét sạch bảy tám con một lần.
“Đang đến ngày còn muốn ăn cua lông?” Phó Nghệ Luân cau mày.
"Phó Thư Bảo, em nghĩ anh đã có sự hiểu lầm gì đó về chuyện này rồi."
Phó Nghệ Luân giơ tay đầu hàng: "Cô nãi nãi của tôi ơi, cô có thể tha cho tôi không?"
Phó Vị Vũ nhoẻn miệng cười, xách túi lên ôm cánh tay của Phó Nghệ Luân: "Đi, đi ăn cua lông a!"
“Thực sự không có vấn đề gì sao?” Phó Nghệ Luân vẫn còn đang lo lắng.
Cô trợn mắt nhìn anh như một kẻ bị thiểu năng rồi kéo “Người bạn đường của phụ nữ” này đi về phía trước.
*
Thật ra, Phó Vị Vũ cũng không phải là đến ngày, mà dù có như vậy thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến cô, vì vậy cô vẫn hết thỏa mãn mà ăn cua nha.
Trong phòng ăn của nhà hàng ba sao Michelin, trong vòng mười phút sau khi phục vụ đem cua lông lên, Phó Vị Vũ đã giải quyết xong ba con trong số đó.
Đang muốn ăn tới con thứ tư, Phó Nghệ Luân cuối cùng cũng không thể kìm chế được nữa mà phải lên tiếng nhắc nhở cô "Ăn có chừng mực thôi".
“Dù sao thì ăn cũng sẽ không mập, còn cần phải khống chế cân nặng sao?” Phó Vị Vũ vẫn làm theo ý mình, cứ thế mà ăn.
"Em quên mất việc em bị tiêu chảy khi còn nhỏ và phải nằm viện ba ngày sao?"
Cô tham ăn cũng thật dễ quên.
Sau khi anh đề cập đến thì cô mới nhớ tới.
"Đó là do anh cho em ăn hồng sau khi ăn cua a, cũng không phải là lỗi của con cua lông."
Cảm giác tự đập đá vào chân mình này làm Phó Nghệ Luân không nói nên lời.
"Từ đó về sau anh cũng không dám cho em ăn hồng nữa."
“Tiểu nha đầu thật là thù dai.” Phó Nghệ Luân thở dài.
"Em biết lúc đó anh cũng chỉ muốn làm cho em vui thôi. Nên em không có trách anh a. Em khóc là vì nhìn thấy anh bị lão đầu tử vừa đánh vừa mắng a".
Phó Vị Vũ là viên ngọc quý mà Phó Triệu Văn nâng niu trong lòng, vẫn luôn được sủng ái từ nhỏ đến lớn, nếu có sai sót gì xảy ra thì Phó Nghệ Luân luôn là người bị hỏi tội, trách cứ anh không để tâm chiếu cố em gái của mình cho tốt.
Ai không biết còn nghĩ Phó Nghệ Luân là đứa trẻ được nhặt từ thùng rác.
Dù được sủng ái là thế, nhưng khi vị thiên kim tiểu thư của tập đoàn này quyết định bước chân vào làng giải trí đã vấp phải sự phản đối mạnh mẽ từ người có tư tưởng cổ hủ lại vô cùng truyền thống là Phó Triệu Văn. Kể từ ngày quyết định dấn thân vào vòng tròn này, hai cha con Phó Vị Vũ liền trở mặt với nhau. Mối quan hệ cũng theo đó trở nên rất căng thẳng, hầu như không hề liên lạc với nhau trong những năm qua.
“Khi nào thì em về nhà?” Phó Nghệ Luân lấy khăn lau phần trứng cua dính trên khóe miệng của cô.
Phó Vị Vũ liếm liếm môi, cố ý xuyên tạc ý tứ của anh mình, giọng nói đứt quãng: "Ăn xong em sẽ trở về."
"Ý của anh là về nha a, vài năm nay cha gần như cũng đã nguôi giận rồi. Việc anh có thể thuận lợi mở công ty giải trí cũng là do cha nhắm một mắt mở một mắt a. Cũng đã đến lúc nên về gặp người thân rồi?"
"Hiện tại còn không được. Mọi người đều bận rộn công việc, có trở về cũng chưa chắc gặp được nhau."
Cha mẹ cô là nồng cốt chủ yếu của tập đoàn, cho nên trong phần lớn thời gian của thời thơ ấu vẫn luôn là bà ngoại chăm sóc cho mấy anh em cô. Dù là ngày lễ hay ngày tết thì cha mẹ cô vẫn luôn bận rộn ở bên ngoài xã giao cho nên tình cảm với con cái cũng không có sâu đậm đến như vậy. Bất quá, những chuyện họ muốn quản thì lại rất nhiều.
"Khi nào rãnh thì đi gặp bà ngoại một chút, bà vẫn luôn nhớ đến em đó. Bà thường xem phim truyền hình của em đóng mỗi ngày a . Bà còn luôn hỏi anh về tiểu tử đóng cùng với em là người như thế nào, làm anh cũng lo lắng theo bà nha. Lần sau chính em nên giải thích cho tốt với bà đi."
Phó Nghệ Luân cũng không quá muốn nói thêm về chuyện gia đình, thấy câu chuyện không đi đến đâu thì liền chuyển ý.
Phó Vị Vũ cười khúc khích: "Vẫn còn có việc có thể làm khó Phó đại quản lý sao. Anh cứ tùy tiện trả lời đi, dù sao thì bà cũng sẽ quên trong chốc lát mà thôi."
Nói đến đây hai mắt của cô cũng ảm đạm xuống.
Bệnh Alzheimer thực sự là một căn bệnh khủng khiếp, nó lặng lẽ xâm nhập, xáo trộn hoặc thậm chí là xóa đi tất cả những ký ức tốt đẹp nhất.
"Bà ngoại thương em nhất, em nên đích thân nói cho bà biết."
"Được rồi, em sẽ đi nếu có cơ hội."
Sau cuộc hỗn loạn ba năm trước, Phó Vị Vũ đã thật lâu không trở về thăm bà ngoại, không phải vì cô không có thời gian, mà là vì cô không có đủ dũng khí.
Cô không thể nói chuyện với bà ngoại, nói rằng người cháu rể lý tưởng của bà ngoại đó, căn bản là không yêu cô.
Mãi đến sau này, khi cô đã hết đau đớn vì thất tình, cô mới dám trở về thăm bà ngoại một lần nữa. Chính là bệnh tình của bà ngoại đã ngày càng trầm trọng, điều may mắn duy nhất là bà vẫn còn nhớ đến người cháu gái này của mình.