Nuông Chiều Em Tới Tận Xương Tủy

Chương 38




Phó Nghệ Luân ăn mì xong thì ăn vạ ở đây không chịu đi, anh ấy ngồi trên ghế sô pha nói chuyện nhân sinh đại sự với Phó Vị Vũ.

“Anh có thể đồng ý cho em và Thư Tịnh quen nhau, nhưng mà em không được vứt bỏ sự nghiệp của mình.” Cô đã phải rất vất vả mới tích góp được nhiều nhân khí, giành được nhiều tài nguyên tốt như vậy, còn nắm giữ vị trí tiểu hoa đáng lưu lượng hàng đầu, cũng không thể vì tình yêu mà làm chậm trễ tiền đồ được.

Vừa rồi cô còn nói cái gì mà rời khỏi giới giải trí, thật ra đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận nhất thời mà thôi. Nào có tình cảnh không thể cứu vãn chứ, nhiều lắm cũng chỉ là bị người ta bôi đen thôi mà. Mấy năm qua cô cũng không phải chưa từng bị người ta bôi đen bao giờ.

Nhưng khó mà tránh khỏi việc những fan hâm mộ từng sát cánh bên cô từ lúc cô mới xuất đạo sẽ thoát fan rồi quay về dẫm ngược lại cô. Thư Tịnh cũng sẽ gặp phải cục diện giống như cô vậy.

Cô đã từng làm fan của anh, nên đương nhiên cô cũng hiểu tâm trạng của các fan khi nhìn thấy thần tượng của mình yêu đương, đặc biệt chính là fan nữ. Họ sẽ gào khóc như trời sụp đất lở, thậm chí còn có người nghĩ quẩn nữa.

Phó Vị Vũ lấy đại cục làm trọng, từ lúc ban đầu cô đã nghĩ chỉ yêu đương bí mật mà thôi.

Nhưng nếu chỉ là yêu đương lén lút thì đúng là quá uất ức đối với Thư Tịnh rồi.

Nhưng hiện tại cô còn phải an ủi, trấn an người vừa bị thương tổn, thế cho nên cô chỉ có thể hứa với Phó Nghệ Luân là hiện tại cô sẽ ưu tiên công việc lên hàng đầu.

“Còn nữa, rốt cuộc em và cậu ta đã phát triển đến bước nào rồi? Con gái rất dễ bị thiệt, cậu ta có bắt nạt em không vậy?”

Có đôi khi anh ấy nói chuyện rất trực tiếp, cũng khá là khó nghe. Nhưng những lời này đều là lời nói thật lòng của anh ấy, anh ấy không muốn cô bị tổn thương.

“Chỉ là mấy chuyện người yêu nên làm mà thôi.”

Ở trong chuyện nam nữ, Phó Vị Vũ chỉ là người mới mà thôi. Cho dù kỹ thuật diễn của cô rất tốt, nhưng tình cảm chân thành thì không chịu theo khống chế của mình, khi nói đến chuyện này cô cũng không chịu nỗi mà nhìn về nơi khác, vành tai đỏ bừng lên.

Phó Nghệ Luân là người nhìn cô lớn lên, anh ấy quá hiểu những chi tiết này.

“Thằng khốn kia! Anh biết cậu ta không phải người tốt lành gì mà!” Nghĩ đến chuyện thằng khốn kia vấy bẩn sự trong trắng của em gái mình, Phó Nghệ Luân lại nổi trận lôi đình, muốn cầm dao đi chém người.

“Anh, đều là em tự nguyện, mọi người đều là người trưởng thành rồi, không cần tính toán chi li về mấy chuyện này. Huống chi không phải anh còn đi khách sạn với cô gái mới quen hay sao?”

Chỉ cần Phó Nghệ Luân nói một lời không tốt về Thư Tịnh thì Phó Vị Vũ lại lấy chuyện phong lưu của anh ấy dỗi lại.

Phó Nghệ Luân thật là vừa cạn lời vừa cứng họng. Tiểu nha đầu này cánh cứng rồi đúng không, khuỷu tay đã bắt đầu chống ra bên ngoài rồi, thế mà giúp đỡ người ngoài đối phó với anh trai mình.

“Chuyện này không giống nhau, em là con gái, em phải biết bảo vệ mình chứ.”

“Sao lúc anh dẫn mấy cô gái đó đến khách sạn lại không nghĩ bọn họ cũng đều là con gái chứ? Anh, anh đây là tiêu chuẩn kép.”

“Anh…” Phó Nghệ Luân thật sự bị cô dỗi đến mức nghẹn lời không nói được gì nữa.

“Người bạn của chị em phụ nữ, đừng nhọc lòng vì em nữa. Em biết chừng mực mà, Kiều Kiều sẽ truyền thụ kinh nghiệm cho em. Thư Tịnh cũng rất yêu thương em, chúng em sẽ bảo vệ tốt bản thân mình, nhất định sẽ không xảy ra chuyện mà anh lo lắng đâu.”

Phó Vị Vũ đoán anh ấy đang lo lắng một ngày nào đó tin cô và Thư Tịnh thành hôn sẽ lên hot search, nếu là vậy thì mạch máu của anh ấy sẽ thật sự nổ tung mất.

“Em nói Lộc Kiều truyền thụ kinh nghiệm cho em sao? Anh còn nói sao hiện tại em lại học hư như vậy, thì ra là con nhóc kia dạy hư em!”

Phó Nghệ Luân có thành kiến rất nặng đối với Lộc Kiều, nên nhận định là cô ấy làm Phó Vị Vũ nhiễm thói hư tật xấu.

Phó Vị Vũ cảm thấy thật đau đầu: “Anh, Kiều Kiều thật sự không phải là người như vậy. Rốt cuộc là đến bao giờ anh mới có thể buông bỏ thành kiến đối với cô ấy a.”

“Kiếp sau cũng không thể.” Phó Nghệ Luân rất dứt khoát trả lời một câu.

Phó Vị Vũ không biết phải nói thêm gì nữa. Lão nam nhân già cố chấp này chỉ cho phép quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn, thật cổ hủ!

“Em muốn đi tắm rồi đi ngủ, anh đi về đi.” Cô vô tình ra lệnh đuổi khách.

Phó Nghệ luân liếc mắt nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn không giờ rồi, anh ấy nên đi về rồi, không thể ở lại quấy rầy cô nghỉ ngơi, thức khuya không tốt cho chị em phụ nữ.

“Anh đi về trước đây, em nhớ đóng cửa thật kỹ đó, đừng tùy tiện cho người khác đi vào phòng.”

Lúc gần đi anh ấy vẫn còn không quên dài dòng thêm vài câu.

“Biết rồi, Đường Tăng.” Phó Vị Vũ tức giận nói.

Sau khi Phó Nghệ Luân rời đi, Phó Vị Vũ lập tức đi lên lầu tắm rửa. Lúc cô đang tắm thì điện thoại không ngừng vang lên. Cô bước ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm bọc lên người rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

Là Phó Nghệ Luân gọi đến.

“Lại có chuyện gì nữa vậy?” Lòng kiên nhẫn của Phó Vị Vũ đã sắp tiêu hao hết rồi.

“Em không nhìn thấy hot search sao? Video em và Thư Tịnh cùng hát bản tình ca tối hôm nay đã bị người ta đăng lên mạng rồi, đã bắt đầu bùng nổ rồi đó! Ngày mai nhất định sẽ có công ty truyền thông đứng chặn ngoài cổng công ty. Tạm thời em đừng xuất hiện, chờ anh xử lý chuyện này đã!”

Bên kia điện thoại chính là giọng nói như sắp nổ tung của anh ấy.

Phó Vị Vũ ngẩn người, chờ đến khi phản ứng lại thì lập tức thoát ra ngoài, click mở Weibo và nhìn vào hot search. Quả nhiên ở phía cao cao bên trên có một tag về cô và Thư Tịnh song ca một bản tình ca, bài đăng này có gần một trăm vạn lược bình luận.

Cô mở ra nhìn xem, tuy video được quay chụp ở một nơi tối tăm, nhưng vẫn quay được rất rõ ràng biểu cảm khi hát của hai người họ, còn có không ít bài bình luận suy đoán là hai người bọn họ đang nối lại tình xưa.

Nhưng cũng có fan đứng ra làm sáng tỏ đây chỉ là một tiết mục trong bữa tiệc đóng máy phim 《Độc thượng tây lâu》, đây chỉ là xã giao bình thường mà thôi.

Có một số cộng đồng mạng không chịu nghe, trực giác mách bảo bọn họ là hai người này có cái gì đó.

Bình thường, khi nhìn thấy tin hot search giống như vậy, cô đều không quá để tâm, chỉ yên lặng ăn dưa mà thôi. Nhưng bây giờ không giống như vậy, nam nữ chính trong tin này chính là cô và Thư Tịnh, lỡ như tình yêu của bọn họ bị đưa ra ngoài ánh sáng thì sẽ rất phiền toái.

“Em biết rồi.”

Cô ngắt điện thoại của Phó Nghệ Luân, đi vào trang chủ weibo của Thư Tịnh, weibo của anh thế nhưng có một bài đăng mới ở ba phút trước.

[Đêm nay ở buổi tiệc đóng máy hát bài《Bỏ trốn lên mặt trăng》, nhớ về kỷ niệm xưa.]

Phía dưới là một đoạn video anh ôm đàn ghi-ta tự đàn tự hát.

Chỉ ngắn ngủi trong ba phút đã có gần một trăm vạn lượt like, bình luận và chia sẻ, còn có người hỏi Phó Vị Vũ trong video trên hot search.

[A a a a a… Cuối cùng lão công cũng kinh doanh trở lại rồi!!]

[Đây là nhan sắc thần tiên nào vậy? Là tiếng hát thần tiên nào vậy? Nghe hay thật đấy!!!]

[Hu hu hu hu, ca ca, cuối cùng anh cũng hát lại rồi! Thanh xuân đã quay trở lại rồi!]

[Ngọt ngào quá đi! Ngọt ngào quá đi!]

[Có phải anh và Phó Vị Vũ đang ở bên nhau không vậy?]

[Lầu trên đừng có KY, ca ca của chúng tôi vẫn còn độc thân!]

[Thật ra bạn gái của ca ca chính là tôi đấy (Thẹn thùng)]



Những câu trả lời bên dưới bình luận này thật sự là vô cùng thê thảm.

Những ai nói Thư Tịnh không phải độc thân hoặc tag hot search đến nơi này đều bị fan mắng trở lại.

Phó Vị Vũ không tiếp tục xem nữa, cô rời khỏi Weibo, sau đó gửi một tin nhắn qua WeChat cho Thư Tịnh.

[Anh vậy mà vẫn còn tâm trạng đàn ghi ta sao.]

Thư Tịnh nhanh chóng nhắn trở lại: [Anh nhớ em.]

Phó Vị Vũ: [Anh của em đã về rồi, vừa rồi em cũng đã nói rõ ràng chuyện của hai chúng ta. Anh ấy đã đồng ý cho hai ta yêu đương, nhưng tiền đề là em phải lấy sự nghiệp làm chủ trước. Anh thấy vụ hot search này là thế nào?]

Gửi tin nhắn xong, Phó Vị Vũ nhìn chằm chằm vào giao diện nói chuyện phiếm, nhưng chờ thật lâu vẫn không thấy Thư Tịnh trả lời lại.

Thư Tịnh thật sự rất cảm ơn người đã quay lén video kia, nếu thật sự không còn cách nào thì anh sẽ quyết định công khai chuyện tình yêu này.

Phó Vị Vũ: [Đã xảy ra chuyện gì vậy?]

Cuối cùng Thư Tịnh cũng trả lời lại: [Em sợ à? Chuyện video đó.]

Phó Vị Vũ ngẩn ngơ.

Thật ra cô cũng không sợ gì, lúc mới đầu cô chỉ có chút giật mình mà thôi, không ngờ ở hiện trường thế nhưng có người quay video lại và còn đăng lên mạng, rõ ràng chính là muốn chế tạo đề tài, tạo ra rắc rối cho hai người họ đây mà.

Người làm ra chuyện này ngoài Quan Miện có thù oán với bọn họ ra thì cũng không còn ai khác.

Lúc mở video ra xem, trong lòng cô rất vui vẻ, trong đầu lại lần nữa hiện lên ánh mắt thâm tình và nụ cười ôn nhu của Thư Tịnh, bên tai chính là tiếng hát say đắm lòng người của anh.

Phó Vị Vũ: [Em không sợ, nếu thật sự không thể giấu được, vậy thì trực tiếp công khai đi!]

Đây chính là đáp án mà Thư Tịnh mong muốn.

Thư Tịnh: [Anh biết rồi. Thứ bảy này em có rảnh không? Anh dẫn em đến một nơi.]

Phó Vị Vũ: [Đi đâu vậy?]

Thư Tịnh: [Thứ bảy này em sẽ biết. Cũng không còn sớm nữa, em mau đi ngủ đi.]

Phó Vị Vũ: [Anh làm gì mà thần bí dữ vậy? Không phải là chuẩn bị cầu hôn đấy chứ?]

Cô nói giỡn, nhưng gửi xong lại cảm thấy không đúng, nên lập tức thu hồi trở lại.

Thư Tịnh cũng lập tức trả lời lại: [Nhớ chuẩn bị sổ hộ khẩu.]

Phó Vị Vũ: [Sổ hộ khẩu? Chẳng lẽ anh định đi mua nhà?]

Thư Tịnh: [Em mau đi ngủ đi, ngoan.]

Kèm theo đó là một biểu tượng cảm xúc ‘Chúc ngủ ngon’.

Phó Vị Vũ cũng nói câu ngủ ngon, nhưng trong đầu cô đều là sổ hộ khẩu.

Lúc cô đi học đã chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà, làm một sổ hộ khẩu riêng biệt, nhưng cô đã quên mất là để ở đâu rồi.

Đêm nay cô không hề ngủ, mà là lục tung khắp nơi tìm kiếm sổ hộ khẩu kia.

Cuối cùng, cô cũng nhớ ra là mình đã để sổ hộ khẩu ở chỗ Phó Nghệ Luân.

Lần trước hộ chiếu của cô hết hạn nên nhờ Phó Nghệ Luân đi làm lại, kết quả là cô vẫn luôn để sổ hộ khẩu ở bên anh ấy.

Nếu muốn lấy sổ hộ khẩu thì phải qua bên anh trai của cô lấy.

Sau khi quay phim xong, Phó Vị Vũ lại tham gia thêm vài gameshows khác. Bởi vì vụ hot search ngày hôm qua nên hôm nay là ngày đầu tiên ghi hình, nhưng cô không thể đến hiện trường được.

Phó Nghệ Luân đã xin nghỉ bệnh giúp cô, sau đó đơn phương độc mã ứng đối với phía truyền thông.

Ở trong giới giải trí này, anh ấy cũng được xem là một người có uy tín và danh dự. Bên phía truyền thông sẽ bán nhân tình cho anh ấy, đăng mấy bài làm sáng tỏ quan hệ lên trên mạng. Chuyện này cứ thế trôi qua, cũng không tạo nên sóng to gió lớn gì.

Nhưng thật ra bên phía Thư Tịnh lại gửi lời cảnh cáo đến người khởi xướng ra chuyện này.

Thư Tịnh bảo Tô Vũ Phi quăng tài liệu đã điều tra được đến trước mặt Quan Miện, cho gã một đòn cảnh cáo.

Trong tay bọn họ có ảnh chụp liên quan đến chuyện Quan Miện lén lút gặp mặt nữ ngôi sao tuyến mười tám, có vài tấm hình vô cùng sốt dẻo, nếu gửi cho paparazzi hoặc là gửi cho vợ của gã thì hậu quả sẽ rất kinh khủng.

Quan Miện bó tay không còn cách nào, chỉ có thể đứng ra thừa nhận video trên mạng chính là gã đăng lên, chỉ là gã không ngờ Thư Tịnh lại khó chọc như vậy.

Kể từ đó, Quan Miện thật sự không dám làm trò gì nữa.

Tai tiếng qua đi, Phó Vị Vũ cũng hết ‘Bệnh’, cô lại tham gia ghi hình kỳ thứ nhất cho một gameshow kiểu cạnh tranh khiêu chiến.

Phó Nghệ Luân tự mình đưa cô đến đài truyền hình.

“Anh, sổ hộ khẩu của em ở chỗ anh đúng không?” Trên đường đi, Phó Vị Vũ vờ như lơ đãng nhắc đến chuyện sổ hộ khẩu.

Phó Nghệ Luân gật đầu nói: “Đúng vậy, lần trước em nhớ anh làm lại hộ chiếu thì vẫn luôn để ở bên anh. Em cần à? Định lấy làm gì thế?”

“Có lẽ là định mua nhà?” Thật ra Phó Vị Vũ cũng không biết Thư Tịnh cần sổ hộ khẩu của cô để làm gì.

“Em định mua nhà sao?” Phó Nghệ Luân nhíu mày, vội truy hỏi: “Em mua nhà làm gì? Chỗ ở hiện tại không phải đang rất tốt sao?”

Phó Vị Vũ: “Làm nhà kết hôn đó.”

Cô chỉ có thể suy nghĩ đến mức này thôi.

Phó Nghệ Luân siết chặt tay lái, đạp mạnh vào chân ga: “Là bản thân em muốn mua sao? Hay đây là ý của cậu ta?”

“Là bản thân em muốn mua. Ngày mai anh đưa cho em đi.”

Nếu cô và Thư Tịnh đã đính hôn rồi thì chuyện mua nhà kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho dù anh không nhắc đến thì cô cũng sẽ mua.

Phó Nghệ Luân gật đầu: “Anh biết rồi, ngày mai anh sẽ đưa cho em.”

“Cảm ơn anh.” Phó Vị Vụ mỉm cười thật ngọt ngào.

Phó Nghệ Luân: “Cảm ơn gì chứ, đều là người thân với nhau mà. Em thích khu nào vậy? Có cần anh tìm kiếm giúp không? Anh có quen mấy người bạn làm bên bất động sản này, để anh giới thiệu cho em nhé.”

Đừng nói là giới thiệu, bảo anh ấy mua một căn cho cô cũng được nữa là.

“Không cần đâu anh, em tự mình đi xem là được rồi.”

Phó Vị Vũ lễ phép từ chối. Nếu lại để anh ấy nhúng tay vào thì cô sợ Thư Tịnh sẽ cảm thấy không thoải mái. Chuyện của bọn họ vẫn nên để bọn họ tự mình quyết định đi.