Nuông Chiều Em Tới Tận Xương Tủy

Chương 25




Ảnh Thị Thành bước vào đợt rét đậm trong năm, từng trận tuyết lần lượt rơi xuống.

Ngày đầu tiên của năm mới, trời trong xanh, không khí cũng dần ấm lên.

Sau khi tham gia tiết mục mừng năm mới vào tối qua, Phó Vị Vũ vừa trở về căn hộ của mình thì liền ngã xuống giường đi ngủ, không ngờ lại ngủ một mạch đến giữa trưa ngày hôm sau.

Từ trong chăn vươn tay ra sờ điện thoại, tất cả đều là tin nhắn chúc mừng năm mới. Cô lướt nhanh một lượt rồi trả lời từng người một, đồng thời đăng ảnh tồn kho ở trong album lên vòng bạn bè, cũng như Weibo.

Rất nhanh sau đó, khung chat hiện ra tin nhắn mới.

Lư Húc Cẩn: “Vũ Vũ! Chúc mừng năm mới! Đừng quên buổi tụ tập tối nay đó!”

Phó Vị Vũ đương nhiên sẽ không quên buổi tụ tập hôm nay. Cô gửi biểu cảm “mong chờ” rồi thoát khỏi Wechat.

Để điện thoại xuống, cô định chợp mắt thêm một lúc nữa, nhưng đại não lại đột nhiên nảy ra một suy nghĩ nào đó làm cô không ngủ được nữa, đành phải bò dậy từ trong chăn.

Rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm, cô nghe thấy một giọng nói.

“Vũ Vũ! Anh nhìn thấy em đăng bài trên vòng bạn bè, hẳn là đã dậy rồi phải không?” Ngày đầu tiên của năm mới vậy mà đã nhìn thấy Phó Nghệ Luân ồn ào này đầu tiên rồi.

Phó Vị Vũ rót một ly nước ấm, nhìn Phó Nghệ Luân mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào phòng bếp.

“Sao nhìn thấy anh trai mà lại có vẻ không vui vậy?” Phó Nghệ Luân treo áo khoác lên móc áo, lộ ra áo len màu xám đậm cổ chữ V ở bên trong.

“Không có, chỉ là nhìn thấy anh mua nhiều đồ như vậy nên có chút sợ a.”

Phó Nghệ Luân nhìn đống “chiến lợi phẩm” của mình, cười ha ha: “Mấy tháng nay em vẫn luôn bận rộn quay phim, không được ăn uống tử tế, chỗ này là nguyên liệu làm lẩu anh mua cho em ăn tối nay đó.”

Liên hoan tối nay cũng là lẩu, vậy mà lại “đụng hàng” rồi.

“Buổi tối em ăn ở ngoài.” Phó Vị Vũ để ly nước xuống, nhìn đống nguyên liệu kia rồi nói: “Những thứ này anh cứ đem về nhà đi, về sau em cũng không có thời gian để nấu ăn ở nhà đâu.”

Phó Nghệ Luân nghe xong như sét đánh ngang tai.

Anh đã rất vui vẻ đi tới siêu thị mua đồ, chỉ vì muốn cùng em gái ăn một nồi lẩu mừng tân niên mỹ mãn a, không ngờ cô lại có hẹn với người khác rồi.

“Em đi ăn với ai? Vì sao lại không nói sớm?” Phó Nghệ Luân phi thường khó chịu hỏi.

“Với mấy người bạn ở trong đoàn “ Ước hẹn ban ngày.””

“Nói như vậy... Lư Húc Cẩn cũng tới sao?” Phó Nghệ Luân bỗng nhiên nhíu mày, sắc mặt nặng nề hỏi.

Phó Vị Vũ đang đun một ấm nước sôi, định làm một tô mì nên cũng không chú ý tới Phó Nghệ Luân, không phát hiện ra địch ý trong mắt anh, rất tự nhiên mà gật đầu.

Phó Nghệ Luân đặt mấy túi nguyên liệu nấu ăn lên bàn, trầm giọng nói: “Không được đi.”

Phó Vị Vũ không biết anh trai mình lại đang phát bệnh gì, nhìn nhìn anh một lúc rồi đi ra ngoài.

“Liên hoan thôi mà, vì sao lại không được đi vậy, người đại diện?”

Phó Nghệ Luân phát hiện Phó Vị Vũ và Lư Húc Cẩn đã yêu đương với nhau được hai tháng rồi, lúc trước anh không nói gì là vì sợ dục tốc bất đạt, nhưng nếu bây giờ còn không thẳng thắn hỏi cô thì e rằng chuyện này sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của anh.

“Em nói thật đi, có phải là em với Lư Húc Cẩn đang yêu nhau không?”

Hoặc là không hỏi, đã hỏi thì phải hỏi thẳng vào vấn đề.

Phó Vị Vũ trở tay không kịp, vừa mới cầm một lọ thủy tinh lên thì xém chút nữa đã làm rơi rồi.

“Anh! Hình như là anh có hiểu lầm gì đó về em đúng không?” Phó Vị Vũ cảm thấy buồn cười, liếc anh một cái.

Phó Nghệ Luân: “Hiểu lầm? Đừng nghĩ là anh không biết chuyện hai đứa gần đây rất thân thiết với nhau, đêm tiệc từ thiện kia hai đứa cũng ở cùng một chỗ với nhau, không lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm sao?”

Hơn nữa, anh còn nhìn lén được một chút thông tin, cộng thêm kinh nghiệm yêu đương nhiều năm của bản thân, anh chắc chắn giữa hai người này có vấn đề!

“Nếu như em nói là hiểu lầm thì sao?”

Phó Nghệ Luân trong tình thế cấp bách, suýt chút nữa đã nói ra chuyện mình nhìn lén Wechat của cô rồi, anh phải thật cẩn thận mới được, nếu không thì cô chắc chắn sẽ rất tức giận a.

“Anh không phải là không cho em yêu đương, nhưng ít nhất thì em cũng phải nói cho anh biết, để anh còn xem đó là loại người gì chứ.”

Nước sôi bốc hơi lên đến miệng nồi, Phó Vị Vũ nhanh chóng đổ thêm một bát nước lạnh vào, nước dần dần bình ổn hơn, lúc này, cô mới nhìn Phó Nghệ Luân, chăm chú nói: “Em chưa quên hiệp ước của chúng ta đâu, không lẽ là anh đã quên rồi sao? Lúc sự nghiệp đang trên đỉnh, em sẽ không nói chuyện yêu đương. Em với Lư Húc Cẩn chỉ là bạn bè của nhau thôi, nếu như hai người bọn em thật sự muốn yêu nhau thì còn phải chờ đến lúc này sao? Anh! Anh cũng là người có kinh nghiệm, không lẽ loại chuyện này mà anh cũng tin sao? Có phải là yêu đương nhiều nên đầu óc của anh bị choáng váng rồi không?”

Phó Nghệ Luân nghe cô nói vậy cũng cảm thấy có đạo lý, nhưng chuyện Wechat trước đó là sao?

“Vẫn không tin sao? Vậy bây giờ em gọi điện thoại cho Lư Húc Cẩn, anh tự mình hỏi anh ấy đi.” Nói xong, Phó Vị Vũ thực sự cầm điện thoại lên mở danh bạ ra.

“Ai nha, được rồi, được rồi, em nói không có chính là không có.” Phó Nghệ Luân khoát khoát tay, từ bỏ chuyện tìm hiểu ngọn nguồn này: “Đi ăn ở bên ngoài thì nhớ về sớm đấy.”

Nói xong, anh lại nhìn đống nguyên liệu mới mua, thở dài, chỉ có thể tự mình giải quyết thôi.

*

Bảy giờ tối, bên trong một nhà hàng lẩu cao cấp.

Chủ nhà hàng này là người quen của Lư Húc Cẩn nên phòng của bọn họ đã được sắp xếp xong xuôi từ sớm.

Bởi vì đây là lịch trình cá nhân, toàn bộ hành trình đều phải giữ bí mật nên Triệu Điềm Điềm chỉ đưa Phó Vị Vũ đến trước cửa, còn bản thân mình thì nhanh chóng rời đi, trên đường cũng không thấy cẩu tử, tư sinh nào đi theo.

“Thư Tịnh! Là cậu nói mời khách đó nha, đến lúc đó đừng có mà đổ lên đầu của anh đây.”

Vừa xuống xe, còn chưa kịp bước vào cửa thì cô đã nghe thấy cái tên quen thuộc này, không biết có phải là do trùng tên, trùng họ hay không.

“Yên tâm đi! Cậu cứ ăn lẩu của cậu đi.”

Nhưng giọng nói lại giống nhau như đúc a.

Phó Vị Vũ xoay người lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thư Tịnh không lộ vẻ bất ngờ, ngược lại là Sở Trạch ở bên cạnh anh, trên mặt hiện rõ sự kinh hãi, nhưng rất nhanh sau đó lại đổi sợ thành vui, không chờ Thư Tịnh lên tiếng, anh ấy đã nhanh nhảu bước tới trước một bước: “Phó...Vị Vũ đúng không? Xin chào, anh là Sở Trạch. Em cũng tới đây ăn lẩu sao? Một mình à?”

Sở Trạch vẫn luôn tự nhiên như thế, sau khi tự giới thiệu xong thì quay đầu lại nhìn Thư Tịnh một chút. Tổ tông này cũng giỏi thật đó, giả bộ mà y như thật.

“Xin chào.” Phó Vị Vũ là fan hâm mộ của ban nhạc, đương nhiên sẽ nhận ra người trước mắt chính là Sở Trạch, là người chủ xướng.

Hóa ra bọn họ quen biết nhau à.

Thấy Phó Vị Vũ gặp mình mà không kích động, Sở Trạch liền biết Thư Tịnh không có gạt anh ấy, mặc dù cô là fan của ban nhạc nhưng nói một cách khác thì cô chỉ là fan của tay trống mà thôi.

Sở Trạch bĩu môi, cố gắng cười để làm dịu bầu không khí: “Món lẩu của nhà hàng này hương vị đúng là không tệ nha, phục vụ cũng rất tốt, quan trọng nhất là thích hợp cho đám đông tụ tập, đúng không Thư Tịnh?”

Thư Tịnh mặc áo khoác quân đội nhưng lại không lộ ra một chút hơi thở nặng nề nào. Anh đút hai tay vào túi áo, nhìn vừa tùy ý, lại vừa nhàn nhã, đã một thời gian không gặp nhau nhưng dường như anh không có gì thay đổi cả. Còn có thể nhẹ nhàng chào hỏi cô: “Nếu đã trùng hợp như vậy, không bằng cùng ngồi một bàn?”

Thư Tịnh cười ôn hòa, cả gương mặt đều toát lên vẻ thiện ý, cho dù đó là ai thì cũng sẽ không đành lòng cự tuyệt.

Phó Vị Vũ thiếu chút nữa đã mắc câu rồi.

“Xin lỗi, tôi có hẹn...”

“Vừa rồi anh nhìn thấy fan hâm mộ của Lư Húc Cẩn, nếu em muốn bị lộ chuyện đang hẹn hò thì cứ đi tìm anh ta đi.” Thư Tịnh vẫn duy trì ý cười như cũ, nhưng giọng điệu lại lạnh đi rất nhiều.

Vì sao anh lại biết cô có hẹn với Lư Húc Cẩn? Hơn nữa, liên hoan với bạn bè là chuyện xấu sao?

Trong lúc suy tư, điện thoại của cô bất ngờ vang lên, là Lư Húc Cẩn gọi tới.

Phó Vị Vũ nhìn Thư Tịnh, anh liền hất cằm ra hiệu bảo cô trả lời.

“Vũ Vũ! Em tới nhà hàng chưa?”

“Em đến rồi, đang ở bên ngoài, Trình Độ và Phỉ Phỉ tới chưa?”

“Anh đang muốn báo cho em đây, hai người bọn họ tạm thời có việc nên không tới được, chỉ có hai chúng ta ăn thôi. Em cứ đứng ở đó chờ anh đi, anh ra ngoài đón em.”

“Không cần đâu! Anh cứ ở trong đó chờ đi, em vào ngay đây.”

“Được! Vậy anh ở trong này chờ em.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Vị Vũ phát hiện ra hai người Thư Tịnh vẫn còn chưa đi, giống như đang hỏi cô.

“Không đi sao?”

Phó Vị Vũ ghét nhất là bộ dạng này của anh, khống chế đại cục rồi lại đùa giỡn với người khác.

Cô với Lư Húc Cẩn căn bản là không có yêu nhau, nhưng trước đó, cô đã nói dối với Thư Tịnh, lấy Lư Húc Cẩn làm bình phong a. Quả thật giống như anh đã nói, nếu như bây giờ cô một mình đi vào thì fan hâm mộ sẽ phát hiện ra, đến lúc đó lại gây ra một đống phiền phức nữa.

Thực sự là không có biện pháp.

*

Cửa bị đẩy ra, biểu cảm của Lư Húc Cẩn liền thay đổi trong nháy mắt.

Nhìn thấy Phó Vị Vũ, gương mặt của anh ta vốn dĩ nên tươi cười rạng rỡ, nhưng ngay sau đó, anh ta lại nhìn thấy hai người đàn ông ở phía sau cô. Nụ cười đã hoàn toàn biến mất, bất quá anh ta là người hiểu lễ phép, cho dù trong lòng có không vui thì cũng sẽ nhanh chóng khôi phục gương mặt tươi cười.

“Vũ Vũ! Sao em lại đi cùng với hai người này?”

“Ngẫu nhiên gặp được ở bên ngoài, vừa vặn chỗ chúng ta còn thiếu hai người, anh không ngại để bọn họ cùng ăn ở đây chứ?”

Lư Húc Cẩn còn chưa kịp mở miệng thì Thư Tịnh đã mỉm cười bước lên: “Xin chào, tôi là Thư Tịnh.”

Lư Húc Cẩn không nghĩ tới Thư Tịnh sẽ chủ động chào hỏi trước như vậy, tư vị phức tạp nhưng vẫn giơ tay lên chào hỏi. Vừa chạm tay một cái là Thư Tịnh đã nhanh chóng rút tay về, đút vào túi áo.

Tay của Lư Húc Cẩn vẫn duy trì ở tư thế cũ, cảm thấy địch ý của đối phương vô cùng rõ ràng.

“Xin chào, tôi là chủ xướng của Đạo Thảo Nhân, Sở Trạch. Thực sự thì chúng tôi không cố ý đâu, chỉ là hôm nay chúng tôi tới đây ăn lẩu, nhưng lại quên hẹn trước, cũng may là gặp được Vũ Vũ nguyện ý thu nhận hai chúng tôi.” Sở Trạch cầm lấy tay của Lư Húc Cẩn, trịnh trọng vỗ vỗ vào tay của anh ta.

Nói nhiều như vậy, Lư Húc Cẩn cũng đã biết được đây là người mà Phó Vị Vũ đưa tới, anh ta cũng không tiện đuổi người đi, nên đành hào phóng giữ bọn họ lại.

Mặc dù là thuê phòng chung nhưng thực sự thì anh ta chỉ mời một mình Phó Vị Vũ tới.

Bây giờ lại có thêm hai vị khách không mời mà đến, kế hoạch của anh ta đã hoàn toàn bị đảo loạn rồi.

“Không có việc gì! Vốn dĩ là phòng chung mà, chỉ là có hai người bạn tạm thời có việc nên không tới được thôi, mọi người đều là bạn bè của Vũ Vũ mà, cứ an tâm vui vẻ ăn uống thôi.”

“Cảm ơn cậu, người anh em!”

Sở Trạch vỗ vỗ bả vai của Lư Húc Cẩn, sau đó liền tự nhiên như ở nhà, không khách khí chút nào mà ngồi xuống.

Lư Húc Cẩn nhìn về phía Phó Vị Vũ, cô giống như không có chuyện gì, chỉ đơn giản là đang cởi áo khoác ngoài ra.

“Đưa cho anh đi.”

“Đưa cho anh đi.”

Thư Tịnh và Lư Húc Cẩn đồng thời đưa tay ra.

Sở Trạch vừa an tọa liền ngồi xem trò hay.

Phó Vị Vũ bị kẹp giữa hai người, nhất thời sững sờ. Cô không chút do dự, quyết định tự mình treo áo khoác lên.

Nhưng giữa hai người đàn ông đã ngập tràn khói lửa rồi, bầu không khí vô cùng căng thẳng a.