Nuông Chiều Em Tới Tận Xương Tủy

Chương 23




Các fan hâm mộ đều đang suy đoán không biết là Thư Tịnh đã xảy ra chuyện gì rồi, trong khi đó thì “hung thủ gây án” Phó Vị Vũ lại có tật giật mình, nhưng cô cũng không thể hỏi thẳng anh nguyên nhân vì sao lại làm như vậy đi. Nếu như vậy chẳng phải sẽ lộ ra là cô để ý tới chuyện này sao? Cô mới không thèm để ý tới chuyện của anh đâu.

Bây giờ, tất cả tinh lực của cô đều tập trung vào việc quay phim a.

Tin tức có hot đến mấy cũng từ từ lắng xuống, chỉ còn mỗi fan hâm mộ của Thư Tịnh là vẫn còn bàn luận, bộ phận người qua đường khác đã sớm chuyển sang tin bát quái của những minh tinh khác rồi.

Nhiệt độ ở trên mạng giảm xuống, nhưng huyết áp của người đại diện Tô Vũ Phi lại không hề ổn định một chút nào cả.

Weibo vừa được đăng lên thì Tô Vũ Phi ngay lập tức tìm đương sự trong cuộc để hỏi chuyện.

Thư Tịnh đương nhiên sẽ không nói thật, chỉ lười biếng nói rằng ban đêm bị mất ngủ nên mới làm như vậy. Tô Vũ Phi vậy mà lại tin là thật, còn định đi tìm thầy trung y để bốc thuốc cho anh.

“Ông chủ! Cậu có bệnh sao? Sao không nói với tôi? Bị bao lâu rồi? Có cần tới bệnh viện không?” Tô Vũ Phi như một người mẹ già tận tụy, ân cần hỏi han Thư Tịnh.

Thư Tịnh lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Anh mới là người có bệnh.”

Tô Vũ Phi ý thức được mình dùng từ có chỗ không thích hợp rồi, nên lập tức đổi giọng: “Mất ngủ đúng không? Chuyện này không thể xem thường đâu...”

Thư Tịnh nhìn túi thuốc Đông y ở trong tay của anh ấy, vô tình ngắt lời: “Không cần xem bệnh cũng có thể bốc thuốc được sao?”

“Tôi có quen một lão trung y, chỉ cần nói triệu chứng với ông ấy là được rồi. Đây đều là thuốc bổ a, uống vào cũng không chết được đâu, có bệnh thì trị, không có bệnh thì coi như là đề phòng.”

Thư Tịnh hừ nhẹ một tiếng, không có bệnh mà còn phải uống thuốc, đây đều là do anh tự tạo nghiệp mà.

Anh tiện tay cầm một túi lên, hỏi: “Uống luôn bây giờ sao?”

“Sáng tối, mỗi buổi một túi, sau khi ăn xong, trước khi uống thì uống một chút nước nóng.” Tô Vũ Phi nói với trợ lý Đường Tề.

Thư Tịnh cũng không phản đối, chỉ nhẹ gật đầu.

“Trước kia cậu cũng từng bị mất ngủ, nhưng đâu có nghiêm trọng như vậy, không lẽ là do ở nước ngoài lâu, không quen với khí hậu ở đây sao?”

Tô Vũ Phi nói đến chính là khoảng thời gian ba năm trước, sau khi chương trình tống nghệ kia kết thúc.

Nhưng anh ấy đâu có biết, chứng bệnh mất ngủ này của Thư Tịnh nào phải chỉ từ ba năm trước.

Thư Tịnh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, rồi đứng dậy chuẩn bị xuống xe: “ Sắp đến cảnh quay của em rồi, cảm ơn thuốc Đông y của anh.”

Chữ cuối cùng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi làm cho Tô Vũ Phi cảm thấy có chút hoảng sợ rồi.

Người vừa đi thì luồng khí lạnh ở sau lưng anh ấy cũng nhanh chóng biến mất.

Những người đại diện khác đa số sẽ ở cùng với nghệ sĩ của mình trong lúc quay phim, nhưng Thư Tịnh thì lại không giống như vậy. Anh vào nghề sớm, làm việc trầm ổn, dù không có người đại diện ở bên cạnh thì anh cũng có thể xử lý được mọi chuyện.

Chính vì vậy mà Tô Vũ Phi cảm thấy rất an tâm, Thư Tịnh nói gì anh ấy cũng đều tin tưởng, không một chút ngoài nghi.

Mà nếu là yêu đương, rồi bị đối phương cắn thì Tô Vũ Phi cũng không nghĩ ra được người đó là ai.

Thư Tịnh đối xử với ai cũng đều thật bình thường, thậm chí còn có chút khó gần đâu. Lúc trước, ngay cả tiểu cô nương Phó Vị Vũ tốt như vậy mà anh cũng thẳng thừng từ chối, những năm sống ở nước ngoài cũng không tìm bạn gái, vẫn luôn chuyên tâm gây dựng sự nghiệp, có thể thấy được là anh không có hứng thú với phụ nữ nha.

*

Cảnh quay này là cảnh nữ chính Lương Uyển Nghi gặp Hoàng Tích Quân ở trong sân nhà.

Hoàng Tích Quân phụng mệnh đến bắt giữ loạn đảng, mà loạn đảng kia lại là bạn thân của Lương Uyển Nghi. Hai người đã cùng nhau xuất ngoại, thay đổi cách tuyên truyền, cứu nước cứu dân.

Sau khi mọi chuyện bị bại lộ, người bạn thân này đã lấy thân phận loạn đảng để trốn truy nã, Lương Uyển Nghi cũng cùng phối hợp, dùng kế dương đông kích tây, còn cố ý tung tin giả để dẫn Hoàng Tích Quân tới đây.

Nhìn thấy đám người Hoàng Tích Quân đến, tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng sợ, chỉ có mấy người Lương Uyển Nghi là vẫn còn bình tĩnh, tự nhiên.

Hiện tại, cách sự kiện kia đã ba tháng rồi.

Ngày đó, Hoàng Tích Quân buông tha cho cô, về sau cũng không còn tìm đến cô nữa. Không ngờ ba tháng sau, cô lại chủ động tới trước mặt hắn, hắn ngoại trừ bất ngờ ra thì còn ẩn ẩn một chút vui mừng đâu.

Hoàng Tích Quân nhận được tin tình báo rằng loạn đảng đang ở đây, thế là hắn liền dẫn theo thuộc hạ tới rồi. Hắn rất nhanh liền ra lệnh cho người lục soát, còn mình thì chậm rãi đi tới trước mặt của Lương Uyển Nghi, chăm chú nhìn cô thật kỹ.

Lương Uyển Nghi vẫn như cũ, không kiêu ngạo cũng không tự ti, ngẩng đầu lên cười nói: “Hoàng trưởng quan, từ khi chia tay đến giờ vẫn không có chuyện gì chứ?”

“Sao nàng lại ở chỗ này?” Hoàng Tích Quân sắc mặt âm trầm, ngữ khí không tốt.

“Tôi đến đây để đọc sách, nói chuyện với bạn.” Lương Uyển Nghi cử chỉ hào phóng, ăn nói thỏa đáng.

Cô ở chung chỗ với những người cùng chí hướng, vì để tranh thủ được càng nhiều lực lượng ủng hộ thì càng tốt a.

Hoàng Tích quân nheo lông mày, cố nén lửa giận, nói: “ Đây không phải là chỗ mà nàng nên tới.”

Ở đây đại đa số đều là đàn ông, chỉ có một mình cô là con gái nên rất dễ khiến cho người ta chú ý tới.

Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng việc cô ở cùng với những người đàn ông khác thôi là hắn đã cảm thấy không vui rồi.

“Tôi làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của Hoàng trưởng quan đây sao?” Lương Uyển Nghi cảm thấy buồn cười.

Hoàng Tích Quân đang định nói gì đó thì thuộc hạ của hắn trở về, nói cho hắn biết là họ không tìm thấy loạn đảng.

“Không phải là Hoàng trưởng quan muốn đi tìm loạn đảng sao? Ngài cảm thấy chỗ này sẽ có loạn đảng sao?” Lương Uyển Nghi nhìn bốn phía xung quanh, còn nói thêm một câu: “Hay là ngài cảm thấy, tôi giống với loạn đảng?”

Nghe vậy, con ngươi của Hoàng Tích Quân đột nhiên co lại, hắn xích lại gần cô, hơi thở ấm ấp ngay lập tức phả lên mặt cô, khiến cho cô cảm thấy có chút ngứa.

Phó Vị Vũ biết đây là đang quay phim, nên chỉ có thể cố gắng ổn định lại tinh thần.

Thư Tịnh thu hết những biểu tình này của cô vào mắt, khóe miệng hơi cong lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói: “Những lời này không thể nói lung tung đâu.”

Lương Uyển Nghi mỉm cười: “Tôi chỉ nói đùa thôi.”

Hoàng Tích Quân ngồi dậy, liếc cô một cái rồi rời đi, khi ra đến cửa thì hắn xoay người lại, ngón tay chỉ vào Lương Uyển Nghi, ra lệnh cho người bên cạnh: “Dẫn theo nàng ấy.”

Vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên cả đám người cũng không ai dám ra mặt giúp đỡ, cho nên cô chủ động đi lên, nói: “Tôi tự đi được.”

Tựa như một tráng sĩ liều chết, dũng cảm tiến lên.

“Tốt! Cảnh này qua! Nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta quay tiếp.”

Từ đạo vừa hô dừng là Phó Vị Vũ lập tức giữ khoảng cách với Thư Tịnh ngay. Thư Tịnh thấy động tác nhỏ này của cô, nhưng cũng không để ý lắm, anh bảo trợ lý đưa nước tới, uống một ngụm, rồi ánh mắt dừng lại ở trên người cô.

Phó Vị Vũ không cao quá, cũng không gầy quá, mặc dù thân thể có phần hơi nhỏ nhắn nhưng lại ẩn giấu một sức mạnh lớn lao. Cô chỉ đứng tới ngang vai anh, lúc nhìn cô, anh có thể thấy được cả đỉnh đầu của cô nữa. Mỗi khi nói chuyện thì anh hay cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Chỉ là sau khi bị từ chối, cô không còn nhìn anh bằng ánh mắt như trước kia nữa rồi.

“Cảnh quay sau cần phải thay đổi vị trí, hai người cứ lên xe nghỉ ngơi trước đi.” Từ đạo nhắc nhở hai người bọn họ.

“Không có việc gì đâu Từ đạo! Đúng lúc cháu cũng muốn thảo luận với chú một chút.” Có một vài chỗ Phó Vị Vũ còn không hiểu lắm, cô muốn hỏi đạo diễn một chút.

“Được! Vậy chúng ta sang bên kia rồi nói.” Từ đạo chỉ về hàng ghế ngồi cách đó không xa.

Gió ở cửa cũng không lớn lắm, nhưng Từ đạo vẫn cố ý nhường ghế ngồi ở bên trong cho Phó Vị Vũ.

“Từ đạo! Cháu cảm thấy kịch bản này chỗ nào cũng tốt, chỉ là có một vài chỗ cháu vẫn chưa hiểu được, chẳng hạn như tuyến tình cảm của Lương Uyển Nghi, tuy chỉ là một yếu tố phụ nhưng chú không cảm thấy là nó vẫn có một chút cẩu huyết sao? Nhân vật phản diện thì cứ là nhân vật phản diện đi, vì sao lại để cho anh ta thâm tình đến như vậy chứ?”

Lúc đầu, kịch bản này cũng đâu có viết nhân vật Hoàng Tích Quân thâm tình đến như vậy chứ, chỉ là sau khi cắt giảm đất diễn của nam chính rồi, thì nhân vật phản diện này liền trở nên thâm tình, tình cảm không rõ ràng như vậy. Mấy ngày nay, càng đọc kịch bản cô lại càng không hiểu a.

Từ đạo nhìn qua Thư Tịnh một chút, đúng là khó trả lời đi. Ông chính là thấy kỹ năng diễn suất của Thư Tịnh thật không tồi, nên mới bảo biên kịch sửa lại kịch bản một chút, tăng thêm đất diễn cho anh, không ngờ lại bị tiểu cô nương này chất vấn a.

“Tiểu Vũ à, mặc dù Hoàng Tích Quân là một người toan tính, độc ác, nhưng cậu ta cũng là một người đáng thương a. Chúng ta là muốn thông qua nhân vật Lương Uyển Nghi kiên cường, độc lập mà hướng cậu ta đi vào chính đạo nha, như vậy sẽ càng làm nổi bật nhân vật nữ chính hơn đâu.”

“Đứng dưới góc độ của nữ chính thì cháu cảm thấy, tuyến tình cảm này không có ý nghĩa gì cả. Tình cảm của Hoàng Tích Quân chỉ là sự chiếm hữu, hai người này chỉ có đối lập với nhau thì Lương Uyển Nghi mới có thể quả cảm phản kháng lại được.”

Đề nghị của Phó Vị Vũ khiến cho Từ đạo rơi vào trầm tư.

Trong không gian yên tĩnh, một giọng nói ôn hòa bất ngờ chậm rãi vang lên: “Lời mà Lương Uyển Nghi nói cũng không phải là không có lý. Từ đạo! Không thì chúng ta cứ theo kịch bản cũ mà quay. Cháu là nhân vật phản diện, vậy thì cứ khai thác nhân vật theo hướng phản diện đi ạ.”

Thư Tịnh gọi cô bằng tên của nhân vật, vừa là tôn trọng kịch bản, vừa là tôn trọng đề nghị của Phó Vị Vũ.

Chỉ là bộ dạng mỉm cười của anh khiến cho Phó Vị Vũ cảm thấy khó chịu.

Từ đạo suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng mở miệng: “Được rồi! Hôm nay chúng ta quay đến đây thôi, phần kịch bản về sau, chúng ta sẽ bàn bạc lại.”

Bộ phim này vốn dĩ là nhấn mạnh quá trình phát triển sự nghiệp của nữ chính, kết thúc là không yêu ai cả, tuyến tình cảm cũng chỉ là thêm phần tô điểm mà thôi, không thể cường điệu hóa được.

Vài ngày sau, kịch bản được bàn bạc lại một lần nữa, cuộc diện giữa Hoàng Tích Quân và Lương Uyển Nghi đã trở nên hoàn toàn đối lập. Lương Uyển Nghi toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp, đánh bại thế lực tàn ác. Ngày nào, cô cũng đều suy nghĩ, phải tìm cách để chiến đấu, đối kháng với Hoàng Tích Quân ra sao, để biến nguy thành an.

Một tháng trôi qua, Ảnh Thị Thành bắt đầu bước vào mùa đông, gió rét căm căm, lạnh đến run người, quá trình quay phim cũng trở nên gian nan, vất vả hơn.

Phó Vị Vũ vốn dĩ sợ lạnh, nhưng lại rất kính nghiệp, quay cảnh mùa hè giữa mùa đông cũng không dùng đến thế thân, chỉ dán miếng giữ nhiệt để chống chọi với cái lạnh mà thôi.

Bất quá, vào ban đêm, nhiệt độ không khí ở vùng ngoại thành thường giảm mạnh so với ban ngày, hơn nữa lại vừa thêm một trận mưa, Phó Vị Vũ cuối cùng cũng không chịu được nữa.

Thân thể không thoải mái, lại không muốn làm ảnh hưởng tới tiến độ của đoàn làm phim, ai cũng không nói, nên khi vừa về tới khách sạn là Phó Vị Vũ liền ngất xỉu ngã xuống đất, dọa cho Triệu Điềm Điềm sợ đến nỗi chạy thẳng xuống lầu tìm Thư Tịnh đâu.