Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 636




Thì ra là nói đùa.

Tiêu Diệp Nhiên bất đắc dĩ thở dài, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

"Cậu giúp tôi tìm người theo dõi ông Trần, tôi muốn biết thời gian hoạt động của ông ta”

Hôm nay là lần đầu tiên cô tới tìm Ông Trần, nên bị đóng cửa không tiếp cũng là chuyện bình thường.

Dù giao tình giữa nhà họ Tiêu và ông Trần không ít, nhưng người ta cũng không có nghĩa vụ nhất định phải giúp cô, nên cô vẫn phải thay đổi dùng sự chân thành cảm động ông ấy, như vậy có lẽ còn có tác dụng.

Nhìn Tiêu Diệp Nhiên và người đàn ông họ Lục rời đi, Bùi Hạo Tuấn híp mắt lại, ánh mắt có vẻ ảm đạm.

ệp Nhiên, cứ để cô tiếp tục đắc ý mấy ngày nữa, mấy ngày sau tôi muốn giãm cô xuống đất, vĩnh viễn không thể xoay người." Nhìn theo bóng lưng Tiêu Diệp Nhiên rời đi, Cố Tống Vy nhếch môi nở nụ cười ác độc.

Bùi Hạo Tuấn liếc cô ta: "Em nắm chắc phần thắng không?” "Tất nhiên là có." Cố Tống Vy chắc chắn khẳng định, ở Tiêu thị, cô ta đang lâm vào tình thế bắt buộc.

"Vậy thì tốt rồi” Bùi Hạo Tuấn thu tâm mắt lại, tiện thể giấu đi ánh mắt âm trầm.

Chỉ cần cô ta có thể giành được Tiêu thị, thì Bùi thị sẽ bước. vào một giai đoạn mới.

Cố Tống Vy cũng không biết anh ta có ý đồ khác, nên vẫn luôn bày tỏ sự chân thành đối với anh ta.

"Hạo Tuấn, anh hãy tin tưởng em, em đã đồng ý với anh thì em có thể làm được”

"Anh tất nhiên tin tưởng em” Bùi Hạo Tuấn đưa tay khẽ vuốt gương mặt cô ta, mỉm cười dịu dàng như ngọc.

"Hạo Tuấn..." Sự tín nhiệm của anh ta khiến Cố Tống Vy rất cảm động, trong lòng càng sốt ruột muốn lấy được Tiêu thị, như vậy cô ta có thể danh chính ngôn thuận trở thành vợ Bùi Hạo Tuấn, mợ chủ của nhà họ Bùi.

"Chúng ta hãy mau đi lên tầng, con trai và con dâu ông Trần đều đang đợi chúng ta." Cố Tống Vy dẫn đầu đi vào cầu thang trong tòa nhà.

Bùi Hạo Tuấn đứng lặng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng cô ta đi lên tầng, ánh mắt thăm thắm, dường như mang theo vẻ chán ghét.

"Hạo Tuấn, đến đây nhanh lên." Cố Tống Vy đứng trên bậc thang thúc giục anh ta.

Ánh mắt anh ta lóe lên, nhấc chân đi tới.

"Tình hình thế nào?"

Ứng Tiêu Tiêu đặt đ ĩa thức ăn lên bàn, sau đó ngồi xuống đối diện, nghi hoặc nhìn Tiêu Diệp Nhiên đang chậm rãi uống canh.

"Còn có thể" Tiêu Diệp Nhiên vẫn không ngẩng đầu đáp, giọng điệu hờ hững nghe không rõ là vui hay buồn.

"Còn có thể là có ý gì?" Trả lời lập lờ nước đôi như thế chẳng bằng đừng trả lời.

"Chính là tình hình có vẻ khá lạc quan” Tiêu Diệp Nhiên đặt thìa xuống, ngẩng đầu nhìn cô: "Những cổ đông đó đều là bạn cũ của ba tôi, không cần tôi mở miệng, bọn họ đều sẽ giúp tôi."

"Thật sao? Vậy có phải chúng ta chắc thắng đúng không?" Ứng Tiêu Tiêu nhìn cô vẻ mong đợi. "Không phải"