Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 604




Nhưng cô cũng không nói gì nữa, mà quay đầu hỏi Cố Mặc Đình: “Mặc Đình, Thanh Chiêu và Tử Dục không đến sao?” “Không đến, nói là đi uống rượu.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu đều thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại.

Nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi đó vẫn bị Tiêu Diệp Nhiên bất được.

Ý cười mang theo một tia thâm ý, cô nói: “Hay là tớ gọi điện bảo bọn họ đến đây”

“Không cần!”

“Không cần!”

Hai người đều đồng thanh phủ định lời đề nghị của cô.

Tiêu Diệp Nhiên không khỏi bật cười: “Tớ chỉ đùa thôi, hai cậu căng thẳng như vậy làm gì?”

Chỉ là đùa?!

Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu nhìn nhau, lại nhìn Tiêu Diệp Nhiên cười đắc ý, các cô lúc này mới phản ứng lại, bản thân bị chơi rồi.

“Tiêu Diệp Nhiên!” Hai người đều đứng dậy, muốn nhào tới. Vào lúc này, Cố Mặc Đình đưa tay kéo Tiêu Diệp Nhiên vào. lòng, ngước mắt nhìn sang hai người đang muốn nhào tới. “Diệp Nhiên mới xuất viện, không cho các cô dày vò cô ấy” Thật ra vốn dĩ Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu cũng không thật sự muốn làm gì Diệp Nhiên cả, anh nói ra lời này, trong nháy mắt liền thấy xấu hổ.

Tống An Kỳ cười khan: “Lục tổng, chúng tôi biết rồi: Đương nhiên chỉ có hai người xấu hổ, Cố Mặc Đình lại điềm nhiên như không đỡ Tiêu Diệp Nhiên đựng lên: “Đi, chúng ta đi ăn cơm”

Tiêu Diệp Nhiên nhìn sang Tống An Kỳ bị bỏ lại, sau đó cùng Cố Mặc Đình đi vào phòng ăn.

Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu nhìn nhau, đồng thời thở dài. Được rồi, bây giờ Diệp Nhiên có núi dựa rồi, các cô cũng không thể giống như trước đây vô tâm vô tư đùa như thế được nữa.

Trong phòng ăn, bầu không khí náo nhiệt.

“Diệp Nhiên, cậu lần này làm phẫu thuật tổn hại nguyên khí, phải ăn nhiều vào”

Nói rồi Tống An Kỳ gắp một chiếc đùi gà vào trong bát của cô.

“Đúng đấy, Diệp Nhiên, cậu phải ăn nhiều vào”

Một cái cánh gà để vào trong bát, là Ứng Tiêu Tiêu gắp. Tiêu Diệp Nhiên liếc nhìn bọn họ, mí mắt giật giật: “Không có việc mà tìm đến, không gian thì là tặc!”

“Diệp Nhiên, cậu sao có thể nghĩ bọn tớ như thế”

Sau đó, Tống An Kỳ phụ họa: “Đúng thế, cậu sao có thể xem sự quan tâm của bọn họ thành những thứ dung tục đó chứ?”