Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 340




"Sao thế?" Tống An Kỳ ngẩng đầu nhìn cô, khi ánh mắt chuyển đến ngực thì kinh hãi kêu lên: "Sao quần áo cậu lại ướt thế này?"

"Trên đường đi tớ sẽ giải thích cho cậu”

Tiêu Diệp Nhiên kéo cô ấy lên, đi thẳng về phía thang máy.

"Xin lỗi, giám đốc Lina, chuyện phát sinh quá đột ngột nên chưa kịp xin nghỉ với ngài, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tống An Kỳ quay đầu nhìn về phía Tiêu Diệp Nhiên đang được y tá bôi thuốc trên giường, cô mím môi nghĩ một lát, sau đó nói rõ mọi chuyện cho quản lý Lina.

"Cái cô Lại Tiểu Lan này không muốn tiếp tục làm việc ở công ty nữa sao” Lina nghe xong, thì tức giận đến mức đập mạnh cái bút trong tay xuống bàn.

"Quản lý, vết thương của Tiêu Diệp Nhiên rất nặng, là nước sôi đó, bị đổ vào người không khéo còn lột cả da lên"

Thật ra thì bác sĩ đã kiểm tra rồi, chỉ nói là vết phỏng rất nhỏ, bôi thuốc vài ngày là hết thôi.

Nhưng cô không nói nghiêm trọng như vậy, thì làm sao bắt Lại Tiểu Lan nhận báo ứng được.

"Tôi sẽ phản ánh lại với cấp trên, cô cứ nói với Tiêu Diệp Nhiên, đợi vết thương lành hẳn thì hãng đi làm”

Lina dặn dò một phen rồi mới cúp điện thoại.

"An Kỳ, cậu học hư rồi."

Tiêu Diệp Nhiên đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Lina, nên cất tiếng trêu chọc.

ớ học điều xấu ở chỗ nào?"

Tống An Kỳ bước tới, không hài lòng lườm cô: "Việc này gọi là... Rút củi dưới đáy nồi, khiến cho Lại Tiểu Lan tuyệt đối sẽ không có cơ hội đánh trả"

Tiêu Diệp Nhiên cười: "Rút củi dưới đáy nồi? Cậu học ba mươi sáu kế ở đâu ra thế?"

"Đối phó với kẻ địch, chúng ta tuyệt đối không thể mềm lòng, chỉ cần năm được cơ hội thì phải đả kích khiến cho bọn họ không hề còn sức chống cự nữa”

Tống An Kỳ nhớ tới người đàn ông nào đó đã từng nói với cô, không khỏi hơi thất thần.

Tiêu Diệp Nhiên thấy cô ấy sững sờ thì không biết cô ấy đang nghĩ gì, buồn bực hỏi: "An Kỳ, cậu nghĩ gì mà nghiêm túc thế?"

"A?" Tống An Kỳ lấy lại tinh thần, thấy cô đang hứng thú nhìn mình thì vội vàng giải thích: "Không có gì, tớ chỉ đang nghĩ xem mình học được ba mươi sáu kế từ chỗ nào thôi." Nói xong cô ấy cầm cốc nước trên bàn lên uống để che giấu việc mình đang mất tự nhiên.

"A?" Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày: "Không phải là một người đàn ông dạy cho cậu đấy chứ?"

Nghe thấy thế, cô ấy phun nước ra.

"Khụ khụ... Tống An Kỳ bị sặc nước.

Tiêu Diệp Nhiên không nhịn được cười thành tiếng: "An Kỳ, cậu uống phải nước nóng à? Hay là bị tớ nói trúng

Tống An Kỳ ném cho cô một ánh mắt ai oán, đợi đến khi cô ấy bình tĩnh lại, mới tức giận nói: "Tiêu Diệp Nhiên, cậu có thể đừng nghĩ nhiều như vậy có được không?"