Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 226






Chương 226

“Tớ cũng không ngờ nữa, nhưng mà nhận phải kích thích lớn như vậy, có thể hiểu được.”

Tiêu Diệp Nhiên nhếch miệng, chỉnh sửa lại quần áo bị lôi kéo lộn xộn của mình, thản nhiên nói.

Tống An Kỳ nghe vậy, không khỏi bật cười một tiếng: “Vậy thì đúng rồi, nhưng mà nhìn bộ dạng của cô ta cũng không biết sợ hãi, mà cậu phải cẩn thận một chút đó, người phụ nữ này với Cố Tống Vy độc ác có trí thông minh bằng không giống nhau lắm đó.”

“Vậy thì tớ cũng không sợ.”

Cho đến ngày nay, cô đối mặt với kẻ thù chẳng lẽ còn ít hay sao?

Nếu như trước đây không bị hãm hại thì cô cũng sẽ không trở nên chật vật như vậy.

Bàn về trí thông minh, so ra thì cô cũng không thấp hơn người ta đâu!

Nghĩ đến chuyện này, Tiêu Diệp Nhiên cũng cảm thấy bất lực.

Không hiểu sao lại lại có nhiều kẻ thù như vậy, ngày nào cũng phải đối phó với bọn họ, cô cũng sắp biết được thuật phân thân rồi.

Im lặng một hồi, Tiêu Diệp Nhiên đột nhiên nhớ lại cái gì đó: “À mà nè, không phải là lúc trước cậu đã nói Tiêu Tiêu muốn trở về à, sao bây giờ cũng đã trôi qua nửa tháng rồi, tại sao lại không thấy được bóng dáng người đâu vậy?”

“Ai biết đâu, nói không chừng là đang trên đường trở về, chắc là lại đi đến nơi hoang dã nào khác rồi.”

Tống An Kỳ trợn mắt một cái, đối với cô gái ranh ma kia, hiển nhiên cũng không có cách nào.

Hai người đang nói chuyện, kết quả điện thoại của Tiêu Diệp Nhiên lại vang lên vào lúc này.

Cô lấy điện thoại ra nhìn thử, cái tên trên màn hình điện thoại khiến cho cô mỉm cười một tiếng: “Thật đúng là, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới liền.”

“Cậu nhanh chóng hỏi xem cậu ấy đang ở đâu đi.”

Tống An Kỳ không chờ đợi kịp mà thúc giục.

Tiêu Diệp Nhiên gật đầu ấn nghe, còn chưa kịp mở miệng thì một âm thanh rất có lực lấn át lấy tiếng nói nhẹ nhàng của cô truyền đến ở đầu dây bên kia: “Diệp Nhiên, cậu đang ở đâu vậy, mau đến cục cảnh sát cứu tớ đi, tớ bị bắt rồi…” Còn chưa dứt lời thì đã vang lên một tiếng bíp, điện thoại đã bị dập máy.

Tiêu Diệp Nhiên ngây ngốc một lát, gương mặt mang theo vẻ bất lực mà bỏ điện thoại xuống.

“Tình huống như thế nào vậy?”

Tống An Kỳ nhìn biểu cảm kỳ lạ của cô, không khỏi nghi ngờ một chút: “Tiêu Tiêu nói cậu ấy đang ở đâu vậy?”

“Cục cảnh sát.” Tiêu Diệp Nhiên nhẹ nhàng phun ra ba chữ.

Tống An Kỳ trợn mắt há hốc mồm: “Không phải là cậu ấy vừa mới về nước ư? Tại sao lại bị bắt vậy?”

“Tớ cũng không biết nữa, đáng tiếc là còn chưa kịp hỏi.”

Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ đỡ trán, thở dài: “Chúng ta vẫn nên đi thôi, trước tiên xem tình huống như thế nào đã, nếu như đến trễ thì đoán chừng cục cảnh sát cũng bị cậu ấy phá hủy mất.”

Sau khi Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ rời khỏi tổ làm phim, bọn họ lập tức chạy đến đồn công an.

Vào lúc này, trong đồn công an ở thành phố Bắc Ninh, bầu không khí hết sức ồn ào, không ít cảnh sát mặc đồng phục đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại liếc nhìn một vài tội phạm phạm lỗi nhỏ, đang ngồi nghe dạy dỗ, tất thảy đều trông có vẻ rất trật tự nề nếp.

Có điều, sau khi có một giọng nói yêu kiều vang lên, bầu không khí ở nơi này đã bị phá tan sạch sẽ.

“Tôi không quan tâm, nếu như anh không bắt thằng khốn đó vào đây giam giữ hai ngày, tôi sẽ không đi đâu!”