Nuông Chiều Em Đến Nghiện 2

Chương 95




“Không sai không sai, chị dâu, em kính chị.”

Ba bốn người đàn ông, bưng ly rượu lên lũ lượt kêu gọi.

Tiêu Diệp Nhiên gật gật đầu, cũng không có từ chối.

Tửu lượng của cô không ổn, nhưng uống một ly thì cũng không tới nỗi say xỉn, cho nên cũng sảng khoái mà nâng ly rượu lên đáp lại.

Chẳng mấy chốc, một ly rượu vào bụng, tất cả mọi người đều đang cao hứng, lại kéo Cố Mặc Đình uống rượu, bầu không khí trong nháy mắt đã trở nên nóng lên.

Giữa chừng, Cố Thanh Chiêu đột nhiên đề nghị: “Chúng ta cứ uống như vậy chẳng vui gì hết, chơi trò chơi đi thấy sao? Thua thì phạt ba ly!”

“Được đó, lắc xúc xắc? Hay là đoán tài xỉu?”

“Đoán số đi, chị dâu cũng tham gia nha!”

Cố Thanh Chiêu cười híp mắt nói với Tiêu Diệp Nhiên, dưới đáy mắt lập loè ánh sáng không mang ý tốt, nhìn bộ dạng đó, hiển nhiên là định chuốc say Tiêu Diệp Nhiên rồi.

Anh ta cũng biết, tửu lượng của Tiêu Diệp Nhiên không tốt, một khi say rồi, sẽ thần trí bất minh, đến lúc đó nói không chừng sẽ mượn rượu ý loạn tình mê gì gì đó, gạo nấu thành cơm với lão đại bọn họ a.

Cố Thanh Chiêu tính toán sâu xa, những người khác lòng đã hiểu nhau, cũng dùng quạt thổi lửa ở bên cạnh: “Chị dâu cũng tham gia rồi, Mặc Đình không có đạo lý nào không tham gia đó a?”

Tiêu Diệp Nhiên vừa nhìn là biết bọn họ không mang ý tốt rồi, bất giác cười nói: “Tôi thì sao cũng được, dù sao tôi uống không được thì còn có Mặc Đình thay tôi uống mà.”

“Được a, dù sao tửu lượng của Mặc Đình rất tốt."

Mấy người đàn ông càng lúc càng hưng phấn, đối với bọn họ mà nói, vào những năm còn sống mà có thể chuốc say Cố Mặc Đình, bọn họ cũng đã hài lòng lắm rồi.

Tiêu Diệp Nhiên nhìn hết biểu cảm của bọn họ vào trong mắt, cũng không có vạch trần, đôi con ngươi linh động chớp chớp, sau đó đột nhiên cười nói: “Nhưng mà chỉ đoán điểm số không thôi cũng rất là chán, hay là tăng chút đồ cược đi?”

“Tăng đồ cược?” Đám người sững sờ.

Tiêu Diệp Nhiên cười híp mắt mà gật đầu: “Ừm, người thua nhiều nhất, thì ra ngoài cửa tỏ tình với người đàn ông đầu tiên gặp mặt thì sao??”

“…”

Lời của Tiêu Diệp Nhiên vừa thốt ra, khoé miệng của bốn người đàn ông đồng thời giật giật.

Bốn người bọn họ, toàn bộ đều xuất thân là quý công tử thế gia cao quý, càng là đại nhân vật hô phong hoán vũ trên thương trường, ai nấy đều giàu có đẹp trai, sau đít có vô số cô gái chạy theo như vịt, kêu bọn họ ra ngoài tỏ tình với đàn ông, nếu như bị người ta biết, thì mặt mũi biết để ở đâu đây?

“Cái đề nghị này không tồi, em cũng muốn tham gia.”

Chính vào lúc bốn người đàn ông toàn bộ đều đang yên lặng thì Lăng Nhược Y lại không sợ thiên hạ loạn lạc mà nhảy ra nói.

Bốn người đàn ông đồng thời đưa mắt trừng cô.

Lăng Nhược Y giả vờ như không thấy, chỉ nháy mắt với Tiêu Diệp Nhiên, biểu thị tán đồng chủ ý của cô.

Tiêu Diệp Nhiên chớp chớp mắt, mỉm cười nhìn mấy người Cố Thanh Chiêu: “Thế nào? Có muốn chơi không?”

Cố Thanh Chiêu nhếch nhếch khoé miệng, nở nụ cười khô khan: “Chị dâu, hay là chúng ta đổi cái khác đi? Tỏ tình với đàn ông gì đó sẽ tổn hại uy danh của bổn thiếu gia, cái này mà truyền ra ngoài thì sau này không có phụ nữ nào dám gả cho chúng em nữa đó! Hơn nữa, lỡ như chị thua rồi, chị đi tỏ tình với đàn ông lạ, cũng không tốt lắm a? Lão đại còn ở đây mà!”

Tiêu Diệp Nhiên hoàn toàn không để ý mà xua xua tay: “Không sao, tôi thua thì đến lúc đó lão đại của các người đi tỏ tình thay tôi.”

“!!!”