Nuông Chiều Em Đến Nghiện 2

Chương 78




Tiêu Diệp Nhiên cũng có chút khó chịu vì giọng điệu đó của anh ta, cô không khách khí lạnh lùng nói.

Bùi Hạo Tuấn phẫn nộ, từng bước từng bước đi về phía cô: “Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Hai người sao lại quen nhau? Em và anh ta có quan hệ như thế nào?”

“Tôi đã nói rồi, không liên quan đến anh, cút ra ngoài.”

Tiêu Diệp Nhiên chán ghét trừng mắt nhìn anh ta.

Bùi Hạo Tuấn bị ánh mắt này của cô kích thích đến mức vô cùng tức giận.

Anh ta hít sâu một hơi, nhìn cô nói: “Tiêu Diệp Nhiên mà anh quen biết, vẫn luôn yêu thương tôi, cô ấy là một cô gái rất dịu dàng, không giống với dáng vẻ tuyệt tình, lạnh lùng của em lúc này.”

Tiêu Diệp Nhiên cười lạnh: “Vậy thì sao chứ? Khi tôi yêu một người, có thể cho anh ấy cả thế giới, nhưng khi không còn yêu nữa, trong mắt tôi anh ta còn chẳng bằng không khí. Bùi Hạo Tuấn, anh trong mắt tôi, đã không còn là gì từ lâu rồi.”

Khi nói ra những lời này, Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Đúng vậy!

Người đàn ông tệ bạc này đã bị đuổi ra khỏi trái tim cô từ lâu, trong lòng cô, sớm đã không còn vị trí cho anh ta nữa rồi!

Gương mặt Bùi Hạo Tuấn cuối cùng cũng trở nên dữ tợn.

Anh bước nhanh về phía Tiêu Diệp Nhiên, dường như phát điên giữ lấy vai cô, muốn hôn cô.

“Bùi Hạo Tuấn, anh làm gì vậy?”

Tiêu Diệp Nhiên bị bộ dạng của anh ta dọa cho sợ vỡ mật vì thế cô liều mạng giãy giụa.

Bùi Hạo Tuấn sừng sộ, trừng mắt nhìn cô, thoạt trông cực kỳ đáng sợ: “Tiêu Diệp Nhiên, anh không cho phép em ở cùng với người đàn ông khác.”

Tiêu Diệp Nhiên cũng bị chọc giận nên dùng hết sức lực toàn thân, vùng thoát khỏi sự khống chế của Bùi Hạo Tuấn đồng thời bộp anh ta một bạt tai: “Bùi Hạo Tuấn, anh nghĩ anh là ai? Cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Dấu bàn tay in rõ mồn một trên mặt Bùi Hạo Tuấn, sự đau rát rốt cục cũng khiến anh ta tỉnh tảo hơn.

Anh ta há miệng định nói gì đó nhưng chưa kịp cất lời đã nghe thấy Tiêu Diệp Nhiên nói với mình: “Bùi Hạo Tuấn, khoảng thời gian mà tôi từng yêu anh trong quá khứ là do tôi bị mù, tình cảm của anh còn không đáng một xu, anh thật sự khiến tôi muốn buồn nôn.”

Nói xong, Tiêu Diệp Nhiên đẩy anh ta ra rồi chạy thẳng ra khỏi phòng.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại, toàn thân Tiêu Diệp Nhiên rốt cuộc không thể kềm chế được nữa, bắt đầu run lẩy bẩy, đáy mắt xuất hiện sự sợ hãi không cách nào xóa tan.

Nếu như không phải vừa rồi cô đã dùng hết sức bình sinh tát Bùi Hạo Tuấn một cái thật mạnh thì chỉ lo là gã đàn ông đó đã làm ra chuyện đáng sợ rồi.

Tiêu Diệp Nhiên thầm nghĩ lại mà sợ, vào giờ khắc này, cô rất muốn gặp Cố Mặc Đình.

Tiêu Diệp Nhiên lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi cho Cố Mặc Đình và nói vớ anh rằng: “Mặc Đình, em muốn gặp anh.”

Trong điện thoại, Cố Mặc Đình im lặng trong giây lát rồi dịu dàng nói: “Anh sẽ tới đó nhanh thôi, ngoan ngoãn đợi anh.”

Vừa nghe được giọng nói của anh thì cơ thể vốn đang run rẩy của cô cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại một cách kỳ tích.

“Vâng, em đợi anh.”

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Diệp Nhiên quả nhiên rất nghe lời, đi xuống lầu chờ anh.

Trên đường, cô tình cờ bắt gặp Cố Tống Vy đang tìm Bùi Hạo Tuấn, người phụ nữ ấy vừa thấy cô liền mặt lạnh chất vấn: “Tiêu Diệp Nhiên, có phải cô đã gọi Hạo Tuấn đến chỗ nào đó rồi không?”

“Cô bị bệnh à?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tiêu Diệp Nhiên căm tức mắng, không muốn để ý tới cô ta nữa, cô trực tiếp đi tới trước mặt Tiêu Tùng nói: “Ba, con phải đi rồi.”

Tiêu Tùng ngây ra một lúc rồi nhíu nhíu mày: “Con vừa mới quay về chưa được bao lâu đã lại muốn đi nữa sao?”

“Con không muốn thấy một vài bộ mặt đáng ghét nên hiển nhiên là nhắm mắt làm ngơ rồi, dù sao con cũng đã về đây, tiệc mừng thọ của ba con cũng đã tham dự nên con không cần phải ở lại làm gì. Cái này tặng cho ba…” Nói xong, Tiêu Diệp Nhiên nhét quà mừng thọ mà cô đã chuẩn bị từ trước vào tay Tiêu Tùng.

Tiêu Tùng giật mình, ông ta dường như rất kinh ngạc khi nhìn vào mắt của cô nhưng Tiêu Diệp Nhiên không để ý đến ánh mắt của ông mà chỉ quay lưng bước ra khỏi cửa.

“Cô Tiêu muốn về sao, có cần tôi đưa cô về không?” Ngay khi Tiêu Diệp Nhiên bước ra tới cửa thì Lâm Nghị đột nhiên từ đằng sau cửa đuổi tới, chặn đường Tiêu Diệp Nhiên.

Tiêu Diệp Nhiên lập tức nhíu mày: “Không phiền anh nữa, cậu Lâm, tôi có người đón rồi.”

“Ồ? Vậy sao, nhưng tôi thấy cô Tiêu chỉ có một mình mà!”

Lâm Nghị chưa từ bỏ ý định, cặp mắt gian tà nhìn chằm chằm Tiêu Diệp Nhiên, dòm ngó cơ thể cô một cách trắng trợn.