Nuông Chiều Em Đến Nghiện 2

Chương 107




Cố Mặc Đình nhìn cô chăm chú một hồi, giọng nói trầm thấp cực kỳ gợi cảm.

Trái tim của Tiêu Diệp Nhiên chợt lỡ nhịp, hai gò má hơi ửng đỏ.

Cố Mặc Đình nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô: “Em có vui không?”

“Vui chứ.”

Tiêu Diệp Nhiên nghiêm túc nhẹ gật đầu, chỉ cần có anh ở đây, cô cũng không sợ cái gì nữa cả.

Bởi vì có Cố Mặc Đình ở đây, cho nên hành trình hơn ba tiếng đồng hồ cũng không hề buồn chán chút nào, sau khi máy bay hạ cánh, Tiêu Diệp Nhiên và Cố Mặc Đình tách nhau ra đi, hai người bọn họ hẹn gặp nhau ở khách sạn.

Ra khỏi sân bay, Tiêu Diệp Nhiên lại nhìn thấy bọn người Cố Tống Vy lần nữa.

Lần này, biểu cảm của bốn người bọn họ cũng không giống như lúc đầu, Cố Tống Vy một mặt âm trầm, hai người Tiểu Ngải và Tiểu Mỹ xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Diệp Nhiên.

Về phần của Bùi Hạo Tuấn, trong đáy mắt tối màu của anh ta lướt qua một tia âm u, nhưng mà lại không nói cái gì cả.

Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, nhưng mà Tiêu Diệp Nhiên lại rất thoải mái, lấy vali xong cũng không không để ý đến mấy người bọn họ liền nghênh ngang đi ra bên ngoài.

Một lát sau, xe phụ trách đưa đón bọn họ đến, Cố Tống Vy và Bùi Hạo Tuấn bước lên xe trước, Tiểu Ngải và Tiểu Mỹ đi theo sau, đợi đến lúc Tiêu Diệp Nhiên muốn bước lên xe, Cố Tống Vy đột nhiên lại nói: “Diệp Nhiên, cô cũng đã ngồi vào khoang hạng nhất rồi, vậy thì hẳn chắc không thích chen lấn với chúng tôi trong cùng một xe nhỉ, tôi thấy cô vẫn nên ngồi một chiếc tốt hơn đi.”

Nói xong, cũng không đợi Tiêu Diệp Nhiên kịp phản ứng, phịch một tiếng trực tiếp đóng cửa xe lại.

Lông mày của Tiêu Diệp Nhiên không khỏi nhướng lên, cũng không nổi giận, chẳng qua là cô cảm thấy người phụ nữ kia thật sự rất ngây thơ.

Cô lắc đầu, lấy vali tự mình đi đón xe.

Ước chừng sau nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Diệp Nhiên đến khách sạn, đến quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng.

Kết quả nhân viên phục vụ của khách sạn lại nói phòng của cô đã bị trả lại rồi.

Tiêu Diệp Nhiên sửng sờ, cô đoán chắc chắn là do Cố Tống Vy đã làm.

Lúc đi ra khỏi cửa, phòng của bọn họ đã được đặt từ trước, cô chỉ đến trễ có một bước, người phụ nữ kia thế mà lại trực tiếp trả phòng.

“Thật ngoại quá, vậy tôi có thể làm phiền cô đặt giúp tôi một phòng khác nữa được không?”

Cô gái nhân viên phục vụ cực kỳ xin lỗi mà nói: “Thật ngại quá thưa cô, khách sạn của chúng tôi bây giờ đã đầy phòng rồi.”

“Đáng chết.”

Tiêu Diệp Nhiên có chút nổi nóng.

Lúc đang suy nghĩ nên làm cái gì, một nhóm người Cố Tống Vy đã cười lạnh lục đục đi xuống, giả bộ áy náy nói: “Thật xin lỗi nha Diệp Nhiên, lúc nãy tôi không cẩn thận trả phòng của cô rồi, chỉ có thể phải để cô chịu khó mà đi ra ngoài tìm khách sạn khác thôi.”

“Cố Tống Vy, tôi thấy cô là cố ý thì có.”

Tiêu Diệp Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt như đóng băng, có chút dọa người.

“Đúng thì thế nào, cô có thể làm gì được tôi chứ?”

Cố Tống Vy hất cằm không chút sợ hãi, bộ dạng hận không thể khiến cho Tiêu Diệp Nhiên tức chết.

Tiêu Diệp Nhiên híp híp mắt lại, đang muốn nói chuyện thì cô gái nhân viên phục vụ ở sau lưng đột nhiên lại vỗ vỗ vào vai của cô, nói: “Cô Tiêu, thật sự xin lỗi cô, có người đã giúp cô đặt phòng tổng thống của khách sạn chúng tôi rồi, cô có thể làm thủ tục nhận phòng, lúc nãy do sơ suất, xin cô bỏ qua cho.”

“Cái gì chứ?”

Ở phía bên kia, Cố Tống Vy vốn còn đang đắc ý dào dạt, sắc mặt lập tức đen thui.

Khách sạn này chính là khách sạn năm sao nổi tiếng ở thành phố H, phòng tổng thống ở đây càng khó mà đặt được, sở dĩ bọn họ có thể ở khách sạn này còn là bởi vì quan hệ của Bùi Hạo Tuấn.

Nhưng mà phòng tổng thống cũng không phải nói muốn đặt trước là có thể đặt trước được.

Thật không ngờ đến là Tiêu Diệp Nhiên lại có thể ở được.

Tiêu Diệp Nhiên ngược lại không có phản ứng lớn như là Cố Tống Vy, bởi vì cô biết chuyện này nhất định là do Cố Mặc Đình làm.

Cô cười cười với Cố Tống Vy, có chút mùi vị khiến người tức chết không đền mạng: “Cảm ơn ý tốt của con nha, nhưng mà tôi hình như cũng không cần phải đi ra rồi.”

Sắc mặt của Cố Tống Vy co giật hai lần, hai mắt của cô ta trừng nhìn Tiêu Diệp Nhiên, giống như là khoét một lỗ ở trên người của cô vậy.

Tiêu Diệp Nhiên nhìn mà cũng không thèm nhìn, trực tiếp làm thủ tục nhận phòng rồi sau đó kéo vali đi lên lầu.