54Trải qua tắm nước lạnh một lúc cộng thêm một lúc vận động vui vẻ tràn mồ hôi, Thẩm Nhất Thành thành công bị bệnh.
Ho khan nghẹt mũi cộng thêm cổ họng sưng đau, nhưng không phát sốt.
Thẩm Nhất Thành đeo khẩu trang bọc áo phao, ôm túi chườm nóng ngồi sau quầy thu ngân, vẻ mặt u oán nhìn Dương Tấn phụ đạo cho Thời Hạ.
Chờ Dương Tấn đi, Thẩm Nhất Thành nhịn không được hừ một tiếng.
Giọng Thẩm Nhất Thành cực kỳ khàn, gần như nói không được.
Thời Hạ duỗi tay tháo khẩu trang của cậu nhét một viên kẹo vào miệng cậu.
Nhìn đôi mắt nhỏ của Thẩm Nhất Thành đáng thương trông mong nhìn cô, Thời Hạ mềm lòng an ủi cậu, “Thẩm Nhất Thành, biết cái gì gọi là cùng là người nhưng mạng khác nhau không? Anh xem, anh chính là ví dụ tốt nhất.”
Thời Hạ đau lòng cậu bị bệnh, nhưng trong lòng đột nhiên có cảm giác hưng phấn vì tên thiên tài tâm thần này ngã khỏi đỉnh cao.
Thẩm Nhất Thành há miệng không phát ra tiếng.
Thời Hạ dựa vào quầy thu ngân nhìn cậu, trên mặt cười tủm tỉm, “Bảo Bảo, có muốn em giúp anh phụ đạo không? Lại kêu tiếng chị Hạ nghe chút.”
Thẩm Nhất Thành nghe vậy thì nhịn không được nhướng mày, ngoắc ngoắc tay với cô ý bảo cô thò lại gần.
Thời Hạ không sợ hãi tới gần cậu.
Thẩm Nhất Thành đeo khẩu trang chỉ lộ ra hai con mắt, cặp mắt kia vừa đen vừa sáng, mang theo thanh thuần chỉ có thiếu niên có.
“Lên giường đi, anh kêu em chị Hạ, em muốn nghe không?”
Bởi vì cảm cúm, giọng nói của Thẩm Nhất Thành đặc biệt khàn khàn mang theo giọng mũi dày đặc, âm cuối hơi nâng cao như thói quen của cậu, lại vì khàn giọng nên che giấu đi lười biếng của ngày thường, ngược lại thêm một phần ái muội, đôi mắt trong trẻo của cậu vờ như vô tội, tim của Thời Hạ như bị cọng lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc, vừa ngứa vừa khó chịu.
Da mặt của Thời Hạ không dày như Thẩm Nhất Thành, bên tai đỏ ửng, sau đó chạy trối chết
Thẩm Nhất Thành bị bệnh hơn mười ngày, lặp đi lặp lại không đỡ hơn, truyền dịch mấy ngày không đỡ hơn, Thẩm Nhất Thành thấy phiền nên không đi phòng khám nữa.
Khai giảng cấp 3 sớm hơn bình thường mấy ngày, cho nên 13 tháng Giêng mọi người bắt đầu đi học.
Đi vào trường học, Thẩm Nhất Thành bị gọi vào văn phòng bắt đầu một đại hội tẩy não mới.
Thẩm Nhất Thành chưa hết cảm cúm, cậu rất đau đầu nghe giáo viên các môn lần lượt lải nhải nửa ngày, cả người đều bực bội.
Thừa dịp giáo viên chủ nhiệm có việc ra khỏi văn phòng, Thẩm Nhất Thành móc hai cái ghế dựa vào nhau nằm trên ghế ngủ.
Giáo viên chủ nhiệm trở về không thấy Thẩm Nhất Thành thì cho rằng cậu tự ý rời đi, lại đi phòng học tìm cậu cũng không gặp ai, lại đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm khối tìm cậu cũng không gặp ai.
Giáo viên chủ nhiệm khối đi tìm với giáo viên chủ nhiệm, tìm một tiết cuối cùng tìm được Thẩm Nhất Thành đang ngủ đến mức không biết trời mây trong văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm khối dùng tay đỡ trán thì thào nói, “Thôi vậy, học sinh này tôi không quản được, lại quản nữa e là tôi phải vào viện dưỡng lão mất.”
Giáo viên chủ nhiệm qua đó đánh thức Thẩm Nhất Thành, đặc biệt bình thản nói với cậu, “Em về phòng học đi.”
Thẩm Nhất Thành, “Vậy là xong rồi?”
Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày, “Em còn muốn sao nữa?”
Thẩm Nhất Thành có chút không nỡ, “Thật ra đợi ở chỗ này cũng khá tốt.” Văn phòng nhỏ hơn phòng học, ấm áp hơn.
Giáo viên chủ nhiệm, “....” đúng là mời thần tiên dễ mà tiễn thần tiên khó.
Thẩm Nhất Thành trở lại phòng học đã là tan học tiết thứ ba, Thẩm Nhất Thành đi ngang qua Thời Hạ thì dừng bước, cậu khom lưng nhìn cô, khàn giọng hỏi cô, “Thế nào, có phải rất lo không?”
Thời Hạ nhét một quả táo và một ly nước ấm vào tay cậu, gật đầu, “Đặc biệt lo lắng, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên chủ nhiệm khối có khỏe không? Có bị anh tức điên hư sức khỏe không?”
Thẩm Nhất Thành thở dài, “Thời Hạ, em làm anh đau lòng quá.” Sau đó lắc đầu bỏ đi.
Tiết thứ tư là tiết Ngữ văn, tổ Ngữ văn in cho mỗi học sinh trong trường bài văn kỳ thi cuối kỳ của Thẩm Nhất Thành để mọi người cùng ‘chiêm ngưỡng’ đại tác phẩm đạt điểm tối đa của Thẩm Nhất Thành.
Giáo viên Ngữ văn cầm bài văn đứng trên bục giảng nhìn Thẩm Nhất Thành, nghẹn nửa ngày vẫn không nhịn được, “Thẩm Nhất Thành à, thầy phải cảm ơn em, em đều nộp giấy trắng mấy bài thi kia, chỉ có môn Ngữ văn mới làm văn, xem ra đã rất nể mặt thầy.”
Thẩm Nhất Thành vội đứng lên xua tay, “Thầy à thầy không cần khách sáo, đây là em nên làm.”
Giáo viên Ngữ văn, “....”
Cả lớp vang lên tiếng cười nho nhỏ.
“Dù sao văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, là truyền nhân của rồng, người nối nghiệp tương lai của tổ quốc, chúng ta hẳn phải có tâm huyết của một người Trung Quốc”
Biểu cảm trên mặt giáo viên Ngữ văn một lời khó nói hết, “Tâm huyết làm người Trung Quốc của em chính là viết văn sao?”
Cả lớp rốt cuộc nhịn không được cười ầm lên.
Anh Thành của cậu có thể tới trễ, nhưng nhất định không thể không đến.
Thẩm Nhất Thành gật đầu thật mạnh, “Thầy à, thầy nhớ lại Lỗ Tấn, nhớ lại Quách Mạt Nhược, nhớ lại Mao Thuẫn xem”
“Em câm miệng.” Giáo viên Ngữ văn có chút đau đầu, “Em đúng là biết dát vàng lên mặt mình, ngồi xuống, ngồi xuống đi.”
Giáo viên Ngữ văn tức giận dời mắt, “Tới đây, mọi người xem Thẩm Nhất Thành viết bài văn này đi, xem xong rồi thầy lại giảng giải cho mọi người một chút, nhìn xem người nối nghiệp thời đại mới này viết văn như thế nào.”
“Ha ha ha ha ha”
Giáo viên Ngữ văn từ trước đến nay đều nghiêm túc, hiếm khi nói đùa một lần, mọi người đập bàn giậm chân, cười đến chảy cả nước mắt.
Thời Hạ nhìn bài văn đạt điểm tối đa này thật sự không thể không bội phục Thẩm Nhất Thành.
Làm chuyện gì đều là kinh thiên động địa, đây cũng là một loại kỹ năng hack chứ?
Này nếu đặt trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình chính là ánh hào quanh của nam chính đó!
So với Thẩm Nhất Thành, loại người như cô này định sẵn là không làm được nữ chính, kỹ năng này cũng quá yếu.
Giữa trưa tan học, ở cửa trường học, Thời Hạ gặp Bồng Dương mặc đồng phục Nhất Trung.
Sửng sốt một chút, Thời Hạ nhanh chóng hiểu ra, Bồng Dương thật sự về trường học đi học.
Bồng Dương chào hỏi với Thời Hạ, nhưng Thẩm Nhất Thành nhíu mày, “Sao cậu ở chỗ này?”
Bồng Dương, “Vì sao tôi không ở chỗ này? Không phải cậu tìm ông nội cậu giúp tôi khơi thông quan hệ sao? Cậu còn hỏi vì sao tôi ở chỗ này? Thẩm Nhất Thành, có phải cậu chảy hỏng đầu óc không?”
Thẩm Nhất Thành bóp bóp mũi, “Tôi biết.” Chuyện này là chuyện cậu tìm ông cụ Thẩm làm trong kỳ nghỉ đông, tất nhiên biết rồi, “Chỉ là, hôm nay cậu tới trường học, sao tôi không gặp cậu trong lớp?” Học sinh ngày đầu tiên tới trường học để xếp lớp, giáo viên chủ nhiệm hẳn dẫn cậu làm quen với mọi người chứ.
Hơn nữa, hôm nay cậu cũng không gặp Bồng Dương trong lớp mà? Chẳng lẽ là bị bệnh không phát sốt, mà mắt bị thương.
Bồng Dương ‘À’ một tiếng, “Đúng rồi, quên nói với cậu, ngày đó tới trường, tôi đứng trước mặt hiệu trưởng làm bài thi, sau đó vào lớp chuyên.”
Thời Hạ mở to hai mắt, “Cậu tùy tùy tiện tiện mà vào lớp chuyên?”
Bồng Dương nhướng mày cười gian, “Lúc trước tôi thế nào cũng là hạc trong bầy gà ở Nhất Trung mà, đừng coi thường tôi quá.”
Thời Hạ trợn mắt há mồm, Bồng Dương cũng lấy kịch bản nam chính à.
Thẩm Nhất Thành cúi đầu cười một chút.
Lúc trước Bồng Dương cũng vào lớp Sáu, chẳng qua khi đó vào lớp 12 Bồng Dương mới trở về đi học, nhưng lần này sớm hơn nửa năm.
Trước kia Bồng Dương học tập không kém, ngược lại rất tốt, chỉ kém hơn cậu một chút
Lớp 10 lớp 11, chỉ cần cậu thi tốt sẽ có cơ hội vào lớp chuyên, nhưng sau lớp 12, vì chuẩn bị chiến tranh thi đại học, học sinh lớp chuyên không cho phép ra vào nữa, cho nên lúc ấy Bồng Dương về đi học lúc học lớp 12 đã không còn cơ hội vào lớp chuyên.
Thẩm Nhất Thành thu nụ cười, ngẩng đầu, vẻ mặt khinh thường, “Lớp chuyên có gì tốt.”
Bồng Dương, “Ông đây tới đi học, không phải tới chơi.” Tuy cậu cũng muốn chung lớp với Lý Hoàn, nhưng nghĩ trước nghĩ sau vẫn quyết định vào lớp chuyên, cậu tuyệt đối không học tên não tàn nào đó.
Thời Hạ lặng lẽ đưa ngón tay cái với Bồng Dương, nói hay lắm.
Thẩm Nhất Thành đúng là không phải tới đi học mà là tới chơi, muốn nói ai hiểu biết cậu như vậy, thật đúng là nằm trong anh em tốt của cậu.
Cộng thêm Bồng Dương, tiểu đội tan học của bọn họ biến thành bốn người.
Mấy người vừa đạp xe vừa nói chuyện, Bồng Dương nhịn không được mắng Thẩm Nhất Thành viết văn, “Thẩm Nhất Thành, hôm nay tôi vừa tới trường đã bị bài văn của cậu chọc mù mắt, cậu thật mẹ nó là một nhân tài!”
Thời Hạ chạy xe máy điện, Thẩm Nhất Thành lười biếng, tay phải trực tiếp bắt lấy cánh tay Thời Hạ, mượn lực của Thời Hạ dẫn cậu đi về phía trước mà không cần đạp xe.
“Cảm ơn khích lệ, cảnh giới anh Thành của cậu, cả đời cậu cũng không học nổi.” Thẩm Nhất Thành lười biếng trả lời.
Ngày thường Bồng Dương và Thẩm Nhất Thành quen trêu chọc nhau, “Tôi vẫn không hiểu, vì sao cậu chỉ viết Ngữ văn, bài thi khác đều nộp giấy trắng, đây không phải phong cách của cậu!”
Thời Hạ yên lặng gật đầu, đúng, dựa vào phong cách của anh Thành, đề thi chung toàn thành phố lần này, cậu ấy tất nhiên muốn giành hạng nhất, nhưng
Anh Thành của cậu sảy chân rồi
Nhìn một người luôn luôn đứng ở đỉnh ngã xuống mặt đất, loại cảm giác này thật sự rất sảng khoái.
“Bởi vì tôi yêu nước!” Thẩm Nhất Thành dõng dạc.
“Đậu mè, thật con mẹ nó yêu nước, vậy cậu nhiều lần thi tiếng Anh điểm tối đa, cậu không phải bán nước cầu vinh hả?”
“Tôi đó là biết địch biết ta, gậy ông đập lưng ông, đạo lý này cũng không hiểu, thật đáng thương.” Thẩm Nhất Thành đặc biệt tiếc nuối.
Bồng Dương, “....”
Bồng Dương chạy như bay đi về, Thời Hạ thở dài một tiếng, ánh hào quanh của vai chính đúng là đao thương bất nhập!
55
Thẩm Nhất Thành không muốn đi phòng khám truyền nước, nhưng Thời Hạ không để mặc cậu, thừa dịp cơm trưa, Thời Hạ dùng vũ lực cưỡng ép, Thẩm Nhất Thành vẫn không tình nguyện đi.
Bác sĩ nhìn thấy Thẩm Nhất Thành cũng rất bất đắc dĩ, uống thuốc không thấy đỡ, chích cũng không thấy đỡ, đi bệnh viện kiểm tra cũng không có bệnh gì, chỉ là cảm cúm bình thường.
Lúc truyền nước vào ban đêm, Thẩm Nhất Thành phát sốt.
Cậu thấy khó chịu nên tỉnh giấc, cả người nóng hầm hập, đầu choáng váng, cổ họng sưng đau.
Thẩm Nhất Thành cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể, mơ mơ màng màng đợi năm phút, chống mí mắt nhìn nhìn, 39 độ 5, lại sốt nữa có lẽ xảy ra mạng người.
Thẩm Nhất Thành chỉ chần chờ ba giây liền vui vẻ quyết định ngã đầu xuống ngủ.
Thẩm Nhất Thành ôm giấc mơ sáng sớm hôm sau tỉnh lại sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện đi vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau Thẩm Nhất Thành tỉnh lại như Thời Hạ ở bệnh viện lần trước.
Nhìn thấy hoàn cảnh trắng tinh kia có chút quen thuộc, ngửi được mùi nước sát trùng cay cay, Thẩm Nhất Thành vui vẻ trong lòng, nhưng giây tiếp theo, trong lòng lại trầm xuống.
Thẩm Nhất Thành mở to mắt lại nhắm mắt lại, ước chừng đợi nửa tiếng, ký ức rõ ràng nhất trong đầu chẳng qua là sau khi tan học tiết tự học buổi tối qua, cậu kéo Thời Hạ vào hẻm vừa li3m vừa gặm hôn mười phút trên cổ cô.
Thẩm Nhất Thành lại mở to mắt, Lâm Vận phát hiện thì thở nhẹ nhõm một hơi, “Nhất Thành, con hù chết mẹ.”
Thẩm Nhất Thành an ủi Lâm Vận một chút, nhìn đồng hồ, 10 giờ rưỡi sáng. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lâm Vận múc cháo nóng vào trong chén, múc một muỗng đưa tới miệng Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành nhận lấy, “Mẹ, con tự ăn cho.”
Phát sốt cũng không phải chuyện gì lớn, bình thường vốn không cần vào bệnh viện, nhưng phát sốt đến hôn mê bất tỉnh, Lâm Vận thực sự bị cậu dọa sợ.
Nghĩ đến lần trước Thời Hạ cũng nửa đêm phát sốt đến hôn mê bất tỉnh đưa tới bệnh viện, Lâm Vận thở dài nghĩ có phải mấy căn phòng Thời Gia Hoan mua có phong thuỷ không tốt không, để hôm nào tìm đại sư lại đây xem thử.
Y tá lại đây đo nhiệt độ cơ thể cho Thẩm Nhất Thành, độ ấm đã giảm xuống, không có gì trở ngại.
Y tá rời đi lại có một người đến, một tay ôm một bó hoa tươi, một tay xách một cái rổ.
Tây trang giày da, mang kính gọng vàng, hào hoa phong nhã.
“Nhất Thành đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, sao anh lại đến đây? Còn mang nhiều đồ như vậy làm gì?”
Lâm Vận có chút bất ngờ nhận đồ trong tay ông.
Ngụy Tranh Húc cười cười, “Tôi còn không yên tâm lắm, lại đây nhìn một cái.”
Thẩm Nhất Thành ngồi trên giường bệnh, mí mắt khẽ nâng nhìn lướt qua Ngụy Tranh Húc.
Lâm Vận nhận thấy cái gì đó, sắc mặt hơi trắng bệch, bà theo bản năng nghiêng người chặn tầm mắt Thẩm Nhất Thành nhìn Ngụy Tranh Húc.
Thẩm Nhất Thành rũ mắt.
“Sáng sớm hôm nay mẹ gọi con rời giường thì phát hiện con hôn mê bất tỉnh, mẹ đi tìm ba Thời Hạ nhưng ông ấy không ở nhà, một mình mẹ… Không có cách, cho nên tìm chú Ngụy của con…” Lâm Vận khô cằn giải thích.
Thẩm Nhất Thành ngẩng đầu lộ ra một nụ cười hiền lành với Ngụy Tranh Húc, “Cảm ơn chú Ngụy.”
Ngụy Tranh Húc là cố vấn pháp luật của nhà họ Thẩm, người có sản nghiệp làm ăn lớn từ trước đến nay không thể thiếu luật sư, cho nên Ngụy Tranh Húc cũng thường xuyên lui tới nhà họ Thẩm.
Thẩm Nam Bình có ngoại tình, ca hát vui chơi trong tiệc, say rượu làm loạn là chuyện bình thường.
Chẳng qua lần đó ông gặp Tưởng Lan không phải đèn cạn dầu.
Vốn dĩ chỉ là chuyện phong lưu một đêm, thong thả kéo dài thành đối tượng kết giao.
Thẩm Nam Bình là quan, cờ đỏ năm ngôi sao treo cao trên đỉnh đầu, có một số việc không được bàn ngoài sáng.
Nhưng Tưởng Lan kia lại là người quen dùng thủ đoạn, lấy lui làm tiến, hơn nữa phụ nữ có công phu giỏi trên giường, vừa đấm vừa xoa, Thẩm Nam Bình liền động tâm.
Con người Lâm Vận trước giờ tâm cao khí ngạo, trong mắt không chấp nhận một hạt cát, muốn bà chiếm thân phận làm một phu nhân nhà quan của Thẩm Nam Bình nhìn như ‘có danh dự’ của chính thê, vậy chi bằng giết bà đi.
Chuyện ly hôn này, ông cụ nhà họ Thẩm phát giận chết sống không cho hai người ly hôn.
Ông cụ vào Nam ra Bắc, sóng gió gì chưa thấy qua, không vì thanh danh, chỉ vì Thẩm Nhất Thành.
Nhưng một khi tâm tư ly hôn nảy mầm thì không ngăn chặn được, vừa kéo là hai năm. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hai năm đó cũng coi như nhà cửa không yên, Thẩm Nam Bình không cho Lâm Vận sắc mặt tốt, Lâm Vận càng nhìn Thẩm Nam Bình không vừa mắt.
Hai người ngày thường lạnh như băng, nhưng Lâm Vận ngẫu nhiên cũng sẽ không áp được nội tâm thất bại châm chọc mỉa mai Thẩm Nam Bình vài câu.
Tuy Thẩm Nam Bình là thư sinh hào hoa phong nhã có địa vị cao, thời gian dài cũng nhịn không được hồ ngôn loạn ngữ phản bác vài câu.
Lâm Vận vĩnh viễn không quên lúc Thẩm Nam Bình nói “Cô đừng cho là tôi không biết chuyện hay ho giữa cô và Ngụy Tranh Húc” và ánh mắt của Thẩm Nhất Thành khi đó.
Lâm Vận trong giây phút đó tức thì tay chân lạnh ngắt.
Lâm Vận là một người phụ nữ bình thường, sau khi bà và Thẩm Nam Bình không có duyên phận vợ chồng đúng là có nảy sinh chút tâm tư khác với Ngụy Tranh Húc, nhưng bà và Ngụy Tranh Húc vẫn trong sáng không hề vượt rào.
Nhưng lời này của Thẩm Nam Bình như phơi bày tâm tư của bà khắp thiên hạ, còn là trước mặt con trai chính mình, Lâm Vận trong giây phút đó cảm thấy chính mình và Thẩm Nam Bình giống nhau dơ bẩn đầy người, làm bẩn đôi mắt của Thẩm Nhất Thành.
Sau này, là Thẩm Nhất Thành tìm ông cụ nhà họ Thẩm nói một câu, cậu nói, “Ông nội, bất cứ sau này như thế nào, máu chảy trong xương cốt con đều là máu nhà họ Thẩm, con đi đến chỗ nào cũng là người nhà họ Thẩm.”
Ông cụ Thẩm lúc ấy đỏ mắt, rốt cuộc gật đầu đồng ý ly hôn.
Lâm Vận tự do, lại từ chối Ngụy Tranh Húc, đơn giản là bà không muốn con trai chính mình nhận phải tin đồn vớ vẩn cha mẹ hai bên đều ngoại tình.
Thẩm Nhất Thành vẫy tay với Ngụy Tranh Húc, “Chú Ngụy, đã lâu không gặp, ngồi đi!”
Ngụy Tranh Húc nhìn Lâm Vận, ông đi đến bên giường bệnh của Thẩm Nhất Thành rồi ngồi xuống.
Con người Thẩm Nhất Thành là kiểu người người không phạm tôi thì tôi không phạm người, có tính cách có thù tất báo.
Năm đó Thẩm Nam Bình ngoại tình, tuy người trong nhà gạt cậu, nhưng chính cậu hiểu rõ mồn một trong lòng.
Trong đầu cậu có ý tưởng rất kỳ lạ, nếu Thẩm Nam Bình ngoại tình, vì sao mẹ cậu không thể ngoại tình, như vậy mới công bằng, không phải sao?
Cho nên khi cậu nghe Thẩm Nam Bình nói những lời khó nghe đó bôi nhọ Lâm Vận và Ngụy Tranh Húc, cậu biết rõ là giả, nhưng lại hy vọng nó biến thành sự thật, cậu khát vọng nhìn thấy trên mặt Thẩm Nam Bình xuất hiện loại sắc mặt đủ mọi màu sắc như ăn phải Hoàng liên.
Nhưng cậu nhìn Lâm Vận và Ngụy Tranh Húc càng đi càng xa, cuối cùng còn xa cách hơn bạn bè bình thường một chút.
Rất nhiều năm sau, cậu lại lần nữa gặp Ngụy Tranh Húc là vì chuyện Thời Hạ thiếu nợ, cậu muốn Bồng Dương giới thiệu một luật sư đáng tin cậy, sau đó lại gặp ông.
Khi đó cậu mới biết mấy năm nay ông luôn tìm Bồng Dương hỏi thăm tin tức cậu.
Chuyện của Thời Hạ cậu không muốn để cô biết, chỉ muốn giúp cô xử lý sau lưng, còn có người phụ nữ năm đó lừa Thời Gia Hoan, xử lý những việc này, có luật sư rất quan trọng.
Trong trí nhớ của Thẩm Nhất Thành khi nhìn thấy Ngụy Tranh Húc khi ở đại trạch nhà họ Thẩm, có đôi khi cậu về nhà, có đôi khi cậu ra cửa, Ngụy Tranh Húc đều ngồi trên sô pha ở phòng khách cầm văn kiện của ông cụ Thẩm xem.
Ông sẽ gật đầu với Thẩm Nhất Thành, cho cậu một nụ cười nhàn nhạt. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Còn có lần ở bệnh viện, cậu đi từ nhà xác ra nhìn thấy ông mặc tây trang màu đen đứng dưới ánh nắng nóng rực, vẻ mặt vô cảm.
Ngụy Tranh Húc là luật sư, ông quen thu liễm biểu cảm của chính mình khi đối mặt với khách hàng, như vậy sẽ làm ông có một loại cảm giác an toàn nắm chắc thắng lợi.
Nhưng đối mặt với Thẩm Nhất Thành, bề ngoài Ngụy Tranh Húc không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại sóng cuộn biển gầm, cậu làm người khác càng không dám sơ suất so với thẩm phán trên toà án.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, mấy năm nay Thẩm Nhất Thành cũng không phải chơi đùa qua loa, mặc dù Ngụy Tranh Húc che giấu rất tốt, cậu vẫn thấy ông đang thấp thỏm.
Thẩm Nhất Thành ăn cháo xong thì đặt chén lên bàn, “Mẹ, mẹ về đi, để chú Ngụy đưa mẹ về, trong siêu thị không ai thì không tiện lắm.”
Ngụy Tranh Húc ngẩn ra, Lâm Vận cũng ngẩn ra.
Thẩm Nhất Thành dường như không hề phát giác cầm di động nhìn thoáng qua, “Chờ truyền xong nước, con tự bắt xe về nhà, mẹ về nấu cơm trước đi.”
Lâm Vận có chút không yên tâm, “Mẹ nên ở chỗ này với con…”
“Không cần.” Thẩm Nhất Thành ngẩng đầu nhìn bà, nhẹ nhàng cười, “Con đã hạ sốt, buổi chiều con muốn đi học, mẹ về nấu cơm trước đi, con muốn ăn cá nấu dưa chua, còn có sườn xào chua ngọt.”
Không biết vì sao, mặc dù Lâm Vận mới là mẹ của Thẩm Nhất Thành, nhưng ở trước mặt Thẩm Nhất Thành, Lâm Vận từ trước đến nay tương đối nghe con trai mình nói.
“Chú Ngụy, giữa trưa ở lại ăn cơm chung đi.”
Ngụy Tranh Húc, “…Được.”
Lâm Vận và Ngụy Tranh Húc rời đi, Thẩm Nhất Thành gối một tay dưới đầu, mắt nhìn trần nhà như suy tư gì đó.
Thời Hạ nói lúc ấy cô sốt xong, ký ức lúc trước từng chút từng chút dần dần rõ ràng, bài đã học, từ đơn đã học, cô đều nhớ lại rõ ràng.
Tuy ký ức không phải một lần là xong, nhưng Thẩm Nhất Thành không hề có loại cảm giác này, cậu vẫn là cậu, dấu hiệu cậu nhớ lại gì đó đều không có.
Thời Hạ vào bệnh viện lúc 11 giờ 50.
Sáng sớm hôm nay, Thời Gia Hoan đã gọi cô dẫn cô đến ga xe lửa tiễn người, một ông cụ bà con xa ở Đài Loan, lần này về Cẩm Thành, e là lần cuối cùng trong đời này.
Ông cụ già rồi nên trọng tình cảm, bởi vì Thời Hạ đi học nên chưa gặp cô, ông rất tiếc nuối nên sáng sớm Thời Gia Hoan dẫn Thời Hạ đi nhà ga tiễn ông.
Chờ khi Thời Hạ tới trường học mới phát hiện Thẩm Nhất Thành không đi học, gửi tin nhắn cho Thẩm Nhất Thành, đến tiết thứ ba, Thẩm Nhất Thành mới nhắn lại cho cô nói cậu phát sốt vào bệnh viện.
Thẩm Nhất Thành đã truyền xong nước, cậu lại nằm trên giường bệnh không rời đi, nhìn thấy Thời Hạ đi vào, cậu không hề bất ngờ, “Em đến rồi.”
Thời Hạ đưa tay sờ trán cậu trước, cảm thấy không chắc lắm, cô lại cúi đầu dùng trán mình cọ vào trán cậu, độ ấm cũng được, nghĩ đến sốt đã giảm bớt rồi.
Thẩm Nhất Thành cong môi cười, nghiêng đầu trộm hôn giữa môi cô.
Thời Hạ mặc kệ cậu, ngoài miệng lại nhịn không được nhắc, “Thẩm Nhất Thành chúng ta có thể đừng làm màu không? Năng lực thừa nhận của tim em thấp, thật sự chịu không nổi anh lúc hét lúc la.”
Cảm cúm sắp nửa tháng không thấy tốt, lúc này lại phát sốt, cô thật sự thua cậu.
Thẩm Nhất Thành thở dài, “Đáng tiếc, vẫn không thể thành công.”
“Không thành công?”
Thẩm Nhất Thành gật đầu.
Thời Hạ trầm mặc trong chốc lát, không biết nên lên tiếng như thế nào, cô không biết nên khuyên Thẩm Nhất Thành từ bỏ hay nên cổ vũ cậu.
Thẩm Nhất Thành đột nhiên dùng đầu gối chạm chân Thời Hạ, “Hạ Hạ, anh cảm thấy anh tìm được điểm mấu chốt của vấn đề.”
“Cái gì?” Thời Hạ nhíu mày, lại nghĩ tới gì nữa đây?
Thẩm Nhất Thành ngồi dậy xoa xoa tóc cô, “Em nhìn anh xem.”
Thời Hạ nhìn Thẩm Nhất Thành, tim nhảy thình thịch hai cái.
Thẩm Nhất Thành dù hiện tại mang gương mặt của một thiếu niên mười tám tuổi, nhưng trong xương cốt là đàn ông già dặn kinh nghiệm, cặp mắt sáng ngời trong trẻo kia luôn mang theo tính xâm chiếm không chút che giấu.
Đặc biệt là sau khi hai người xảy ra quan hệ, loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
Đối mặt với Thẩm Nhất Thành như vậy, Thời Hạ thật là
Tâm ngứa khó nhịn. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Thời Hạ vội tự mình phỉ nhổ trong lòng.
Thẩm Nhất Thành nhỏ giọng nói, “Anh nhớ tới một buổi tối trước khi anh trở về xảy ra chuyện gì.”
Thời Hạ nháy mắt hiểu ý Thẩm Nhất Thành muốn biểu đạt.
Tuy cô vì phát sốt một lần cho nên ký ức trước kia mới trở nên rõ ràng, như vậy chẳng lẽ Thẩm Nhất Thành nhất định sẽ giống cô cần phát sốt mới có thể nhớ ra tất cả mọi chuyện sao?
Có lẽ nói không chừng cơ hội của hai người không giống nhau.
Thời Hạ, “Vậy trước đó xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Nhất Thành ho khan một tiếng, hắng giọng nói, sau đó để sát vào lỗ tai cô, cố tình đè thấp giọng nói, “Buổi tối hôm đó, anh mộng xuân.”