Thời Hạ nói xong lời này, hai người đều có một khoảnh khắc trầm mặc.
Không khí cũng biến hóa vi diệu.
Lúc này hai người đều biết rõ trong lòng, thân phận giữa bọn họ đã rõ rồi.
Lúc này bọn họ có ký ức chung là chuyện cũ rất nhiều năm trước ở Cẩm Thành.
Chỉ cần là chuyện đã xảy ra tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết, có thể coi như không tồn tại sẽ không thật sự biến mất.
Mùng một năm mới, mới sáng sớm mà người tới nhà Thời Hạ chúc tết đã nối liền không dứt, bạn bè Thời Gia Hoan, công nhân trong công ty, còn có người hợp tác chung như họp chợ vậy, rộn ràng đông vui, nối liền không dứt.
Thời Lạc Văn cũng dẫn Thời Vũ Mông lại đây chúc tết, bề ngoài Thời Gia Hoan chưa nói gì với Thời Lạc Văn, nhưng thoạt nhìn vẫn có chút tức giận, thái độ cũng không thân thiện lắm.
Trải qua chuyện lần đó, Thời Gia Hoan vẫn giao công trình cho Lâm Hải Quân, Thời Lạc Văn không dám nói gì, 40 vạn không phải số nhỏ, Thời Gia Hoan không để ông chịu trách nhiệm đã không tệ rồi, ông nào dám yêu cầu gì nữa.
Chỉ cần tới nhà Thời Hạ chúc tết, mỗi người đều chuẩn bị cho Thời Hạ một bao lì xì, trước kia Thời Hạ hơi xấu hổ, cô luôn trăm phương nghìn kế từ chối, mà hiện tại, Thời Hạ khách sáo hai câu thì nhận hết.
Tóm lại tiền này cũng không phải tự nhiên có, cô thu bao nhiên thì Thời Gia Hoan cũng phải trả lại cho con người ta, cho nên đây chẳng qua là tiền đổi tiền thôi, không có gì là tự nhiên có.
“Chị, nghe nói chị ngồi chung bàn với Thẩm Nhất Thành, sao lần này cậu ấy thi hạng nhất đếm ngược toàn thành phố vậy, chị biết nguyên nhân không?”
Đối với học sinh Nhất Trung mà nói, lực hấp dẫn của bát quái này có thể nói là cực kỳ cao, Thời Vũ Mông cũng không ngoại lệ, cô ta đặc biệt tò mò.
Thời Hạ cầm táo cho cô, nhàn nhạt nói, “Cậu ta thi hạng hai toàn thành phố thì chẳng nổi tiếng, thi hạng nhất đếm ngược thì toàn thành phố đều biết, đây hẳn coi như ra mắt C vị rồi.”
“A?” Thời Vũ Mông ngây ngốc, “Chị, gì gọi là ra mắt C vị?”
Thời Hạ, “Là nổi tiếng chỉ vì một hành động ấy”
Hai người đang nói chuyện, Thẩm Nhất Thành gọi điện thoại tới nói Bồng Dương và Thịnh Thác Lý đều ở nhà cậu, bảo cô qua đó.
Vừa lúc trong nhà ồn ào đông như chợ, Thời Hạ dẫn Thời Vũ Mông đi đối diện.
Lâm Vận sáng sớm đã trở về từ nhà ông ngoại Thẩm Nhất Thành, sau đó lại đi ra ngoài chúc tết nên không ở nhà, vừa lúc chừa ra chỗ trống cho đám người Thẩm Nhất Thành.
Mới cách mấy tiếng lại nhìn thấy Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ không biết nên đối mặt với cậu như thế nào, hai người nhìn nhau thì có loại khó nói nho nhỏ trong đó.
Bồng Dương nửa ngồi nửa nằm trên sô pha, “Cậu thì hay rồi, vợ sống đối diện, muốn gặp thì gặp, đâu giống như tôi, tương tư thành điên”
Thẩm Nhất Thành bưng hai ly nước trái cây đưa cho Thời Hạ và Thời Vũ Mông, đi ngang qua bên cạnh Bồng Dương thì đạp cậu một cái, “Cái này cậu hâm mộ không được.”
Thời Hạ nhận nước trái cây ho nhẹ một tiếng, “Cảm ơn.”
Thẩm Nhất Thành nghe vậy thì nhướng mày, “Đừng khách sáo, tùy tiện ngồi đi”
“Mùng một Tết ktv không mở cửa, sân trượt tuyết cũng không mở cửa, chỗ nào cũng không chơi được, chán ghê.” Thịnh Thác Lý nhàm chán cầm điều khiển từ xa đổi kênh.
“Chị.” Thời Vũ Mông lặng lẽ túm lấy tay áo Thời Hạ, “Chị và Thẩm Nhất Thành thật sự đang hẹn hò sao?” Chuyện của Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành quậy đến toàn trường đều biết, nhưng cũng không có mấy người thật sự đi xác định tính chân thật của chuyện này.
Thời Hạ gật đầu, “Ừm.” Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
Thời Vũ Mông mở to mắt, một lúc lâu mới nói, “Chị, gan chị lớn thật.”
Thời Vũ Mông không khỏi có chút chua xót trong lòng, cảm giác này nói không rõ, tựa như cảm giác khi biết thần tượng nam mình thích có bạn gái vậy.
Biết rõ chính mình không có khả năng với anh ta mà vẫn nhịn không được ghen tỵ một chút cô gái bên cạnh anh ta.
Thẩm Nhất Thành đi tới ngồi cạnh Thời Hạ, thuận tay đặt tay lên vai cô, “Ăn sáng chưa?”
Thời Hạ gật đầu, “Ăn rồi.” Thuận tiện hỏi, “Anh ăn chưa?”
“Chưa.”
Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành nhìn nhau, cả hai có chút trầm mặc.
Một lúc sau, Thời Hạ nói, “Nếu không em làm chút gì cho anh ?”
“Được đó.” Thẩm Nhất Thành không hề do dự.
Thời Hạ, “....”
Nghe tới ăn, Thịnh Thác Lý vội giơ tay, “Tôi cũng dậy sớm chưa ăn gì, tôi cũng ăn.”
Bồng Dương, “Còn tôi nữa, còn tôi nữa”
Thời Hạ nhận mệnh đứng lên đi đến phòng bếp, Thẩm Nhất Thành ở phía sau kêu, “Tủ lạnh có sủi cảo.”
Bồng Dương chậc chậc, “Được đó, Thẩm Nhất Thành, giờ làm chủ nhân trong nhà rồi ha.”
Thẩm Nhất Thành đắc ý nhìn cậu, “Loại khí chất chủ nhân trong nhà này là tự có, cậu không học được.”
Sủi cảo không nhiều nên không đủ ba người ăn, Thời Hạ lại nấu một chén mì gói cho mỗi người, lúc mang tới, bốn người đang chơi đại phú ông.
“Thẩm Nhất Thành, đến bây giờ cậu mới có ba miếng đất, cậu nhìn tôi xem, đây mới là dáng vẻ phú ông nên có, thiên hạ đều trong tay tôi.” Bồng Dương chỉ vào thiên hạ của cậu ta khiêu khích Thẩm Nhất Thành.
Thời Hạ nhìn chiến cuộc, Bồng Dương có nhiều đất nhất, gần như chiếm một nửa, Thịnh Thác Lý và Thời Vũ Mông không khác nhau lắm, Thẩm Nhất Thành có ít nhất, có ba miếng đất, có chút mùi vị kéo dài hơi tàn.
Thẩm Nhất Thành nhận chén, vừa ăn vừa kéo tay Thời Hạ, “Tới đây, ném xúc xắc.”
Thời Hạ ghét bỏ, “Thẩm Nhất Thành, mùng một Tết vận khí của anh cũng tệ quá đi.”
Mắng mỏ đến từ chính bạn gái, cái cậu nhận lấy còn có sự cười nhạo của Thịnh Thác Lý và Bồng Dương.
Quả nhiên chưa đi được bao nhiêu bước, Thẩm Nhất Thành đã phá sản.
Nhưng Bồng Dương cũng không đi được bao nhiêu, sạp bán quá lớn làm cho thu không đủ chi, cuối cùng không thể không bán đất cũng thua luôn, Thịnh Thác Lý và Thời Vũ Mông luôn lặng lẽ thì kiên trì tới cuối cùng.
Thẩm Nhất Thành gắp sủi cảo đến miệng Thời Hạ, “Ăn một cái.”
Thời Hạ lắc đầu từ chối, “Buổi sáng em ăn cơm, ăn không vô.”
Thẩm Nhất Thành lại kiên trì, “Em cắn một miếng, chỉ cắn một miếng.”
Thời Hạ bất đắc dĩ đành phải cắn một miếng sủi cảo trong tay cậu, răng đụng phải một vật cứng, Thời Hạ nhổ nó ra, là một đồng tiền xu.
Thẩm Nhất Thành bỏ nửa miếng sủi cảo còn lại vào miệng, nhai ba cái nuốt xuống mới nói, “Ăn sủi cảo có tiền, năm nay em sẽ gặp vận may, vận may của anh anh tặng cho em, thế nào, cảm động không?”
“Ây da, má ơi, chua chết đi được” Thịnh Thác Lý che miệng, “Có thể đừng khoe ân ái mọi lúc mọi nơi không?”
Động tác của Thịnh Thác Lý quá lớn nên không cẩn thận đụng phải chén trên bàn trà, nước mì gói Thẩm Nhất Thành ăn thừa cứ như vậy đổ xuống bắn lên người cậu.
Mà Thời Hạ ngồi bên cạnh cậu không dính giọt nào.
Bồng Dương trông thấy mọi chuyện xảy ra thì sờ mũi, bắt đầu khuấy sủi cảo trong dĩa, “Bên trong còn tiền xu không?”
Thẩm Nhất Thành bất đắc dĩ đứng lên, “Tôi đi thay quần áo.”
Thẩm Nhất Thành vào toilet phòng ngủ tắm rửa, mọi người không còn hứng thú chơi nữa.
Thời Vũ Mông giúp Thời Hạ dọn nhà, Thịnh Thác Lý và Bồng Dương dọn đống đồ chơi đại phú ông vào hộp đựng giày đựng trước đó.
“Ây, đây là gì?” Thịnh Thác Lý lấy một xấp thư nhỏ dưới tờ hướng dẫn cách chơi trò đại phú ông, vẻ mặt bát quái, “Chắc không phải là thư tình đám nữ sinh viết cho anh Thành chứ?”
“Giấu ở hộp giày?” Bồng Dương cũng thò lại gần, “Ây, đống thư xem hết qua rồi, không phải thằng nhãi Thẩm Nhất Thành này chưa bao giờ xem thư tình sao?”
“Đúng vậy, thư tình của anh Thành từ trước đến nay đều là tôi xem.” Thịnh Thác Lý phát ra tiếng cười ái muội.
Thẩm Nhất Thành từ trước đến nay không có bí mật gì với Thịnh Thác Lý và Bồng Dương, thư tình thu được trước nay chưa từng xem qua, nhưng thật ra Thịnh Thác Lý lần nào cũng mở ra xem, nhưng Thẩm Nhất Thành không ở trước mặt, Thịnh Thác Lý cũng chẳng mở ra xem.
Thời Hạ vừa lau nhà vừa nhăn mũi, nhỏ giọng nói thầm, “Con bướm sặc sỡ khắp nơi gây chuyện thị phi.”
Thịnh Thác Lý lật lá thư, ‘Ây’ một tiếng, “Đây không phải thư tình viết cho anh Thành, đây là viết cho Thời Hạ mà.”
“Tôi?” Thời Hạ không tin, “Thư tình Thẩm Nhất Thành viết cho tôi?” Nếu Thẩm Nhất Thành viết thư tình cho cô thì đã sớm lấy ra trước mặt cô khoe khoang, chẳng lẽ Thẩm Nhất Thành là tên si tình, ngày nào cũng tự xem thư tình của mình rồi rơi lệ đầy mặt?
Thịnh Thác Lý chỉ vào tên trên lá thư, “Cậu xem, Thời Hạ (nhận).”
Thời Hạ đi qua đó, trên những lá thư đó đúng là viết tên Thời Hạ, mỗi kiểu chữ đều không giống nhau, nhưng không có kiểu chữ nào là của Thẩm Nhất Thành.