Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng

Chương 40






 
Khi Thời Hạ đi học có lưu hành một bài mọi người mở miệng ra hát là nhớ, gọi là ‘Mặt trời nhô cao chiếu rọi, hoa mỉm cười với tôi, chim nhỏ nói chào buổi sáng sao cậu cõng thuốc nổ thế? ’
 
‘Tôi muốn nổ tung trường học, giáo viên sẽ không biết, vừa châm ngòi tôi sẽ chạy, đùng một tiếng trường học không thấy đâu nữa. ’
 
Nhất Trung vào thứ Hai thật sự bị nổ, không phải bởi vì thuốc nổ mà vì thành tích kỳ thi cuối tháng.
 
Vốn dĩ không phải kỳ thi cực kỳ quan trọng gì lại tạo ra tiếng động xưa nay chưa từng có.
 
Buổi sáng thứ Hai là ngày Thẩm Nhất Thành chở Thời Hạ đến trường học, vừa đến cổng trường đã gặp giáo viên chủ nhiệm.
 
Giáo viên chủ nhiệm từ trước đến nay đều ôn hòa, nhưng không biết vì sao mới thứ Hai mà sắc mặt không tốt lắm, trực tiếp ở cổng trường cản lại Thẩm Nhất Thành muốn cậu đến văn phòng một chuyến.
 
Thẩm Nhất Thành đi văn phòng còn chăm chỉ hơn đến lớp của mình, cậu chưa cảm thấy gì cả, vì thế cứ đi theo chủ nhiệm.
 
Thời Hạ đi vào phòng học, vừa ngồi xuống đã gặp Vương Nhất Tiêu xách cặp chạy ùa vào phòng học chạy lên bục giảng hô to, “Tin tức lớn, tin tức lớn, tin tức lớn động trời”
 
Lúc đi học, trong lớp nào cũng có một hai học sinh đặc biệt hiểu rõ mấy tin tức như vậy, cậu sẽ không biết tin tức của bọn họ từ đâu tới, nhưng lần nào cũng biết sớm hơn cậu.
 
Người trong phòng học đã quen thứ Hai tới sớm tìm người rồi múa bút thành văn chép bài tập, chẳng có mấy ai tò mò chuyện ‘tin tức lớn động trời’ trong miệng Vương Nhất Tiêu.
 
Vương Nhất Tiêu vô cùng đau đớn, “Chẳng lẽ các cậu không muốn biết thành tích kỳ thi cuối tháng lần này sao?”
 

Thịnh Thác Lý đang bận rộn trăm việc ném một quyển sách lên, “Cút xuống đây đi, cậu biết kỳ thi cuối tháng của toàn lớp? Cậu trộm phiếu điểm? Bớt ở đó loè thiên hạ với tôi.” Chủ yếu là sắp đến kỳ thi cuối kỳ, trường học không mấy coi trọng kỳ thi lần này, học sinh cũng chẳng lo lắng gì cả.
 
Vẻ mặt Vương Nhất Tiêu thần bí, “Các cậu có thành tích nát như vậy có thể có ‘tin động trời’ gì? Tôi muốn nói là thành tích kỳ thi cuối tháng của anh Thành.”
 
Nghe hai chữ ‘anh Thành’, người đang nâng đầu dự định nghe một chút cũng cúi đầu hết, trong chuyện thành tích, Thẩm Nhất Thành vĩnh viễn là người không thú vị nhất.
 
Mặc dù là Thẩm Nhất Thành từ hạng hai toàn thành phố trở thành hạng nhất toàn thành phố cũng không có gì đáng để khiếp sợ, huống chi kỳ thi cuối tháng lần này vốn không xếp hạng toàn thành phố.
 
Vương Nhất Tiêu thấy không có ai chú ý cậu thì đập bàn một cái, “Các cậu biết lần này anh Thành thi cuối tháng được hạng mấy không?”
 
Không ai phản ứng cậu. Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
Vương Nhất Tiêu, “Hạng hơn 500.”
 
“Cậu mau cút xuống dưới đi đừng chậm trễ thời gian của mọi người” lần này không chỉ có Thịnh Thác Lý chửi cậu, ngay cả những người khác trong lớp cũng bắt đầu chửi cậu.
 
Lời nói của Vương Nhất Tiêu căn bản không ai tin tưởng, cậu nói Thẩm Nhất Thành thi được hạng hai cuối năm cũng chẳng có ai tin, huống hồ thi được hạng hơn 500, đầu óc của Vương Nhất Tiêu e là bị lừa đá rồi.
 
Lớp 11 trong trường Nhất Trung cũng chỉ có hơn 1200 người, Thẩm Nhất Thành thi được hạng hơn 500, cũng không biết Vương Nhất Tiêu nghĩ như thế nào nữa.
 
Khởi điểm Thời Hạ vẫn chưa tin , nhưng buổi sáng trôi qua, lại càng ngày càng cảm thấy không thích hợp.
 
Thẩm Nhất Thành cả buổi sáng cũng chưa về phòng học, bài thi lục tục phát xuống, nhưng chỉ có bài thi của Thẩm Nhất Thành là không có.
 
Nghĩ đến sáng sớm giáo viên chủ nhiệm chặn Thẩm Nhất Thành ở cổng trường, tựa hồ muốn ở riêng chỗ nào đó chờ cậu.
 
Thời Hạ không tin những gì Vương Nhất Tiêu nói, nhưng lại cảm thấy chuyện sẽ vô căn cứ không có tin đồn.
 
Vì thế đến tiết thứ ba, Thời Hạ thật sự nhịn không được nữa, cô dự định đi văn phòng nhìn xem sao Thẩm Nhất Thành còn chưa về phòng học.
 
Thời Hạ mới ra phòng học đã gặp Thẩm Nhất Thành ngoài cửa.
 
Bởi vì Thời Hạ quá vội vàng, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Nhất Thành thì suýt chút nữa không kịp dừng chân, Thẩm Nhất Thành bắt lấy cánh tay cô, “Em đi đâu đó?”
 
Thời Hạ nhìn mặt cậu trước, cô muốn thông qua biểu cảm trên gương mặt cậu phát hiện ra chuyện gì đó.
 
Nhưng biểu cảm trên gương mặt Thẩm Nhất Thành rất bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa.
 
“Giáo viên chủ nhiệm tìm anh làm gì?”
 
“Không làm gì cả, nói chuyện thành tích.” Thẩm Nhất Thành vừa nói vừa túm cánh tay Thời Hạ một chút, ý bảo cô về phòng học.
 
Trong lòng Thời Hạ lộp bộp một cái, cô nháy mắt nhận định lời Vương Nhất Tiêu nói là đúng.
 
Ba tiết đầu giáo viên giảng bài, nói về thành tích cũng không nhắc đến chuyện của Thẩm Nhất Thành, tiết cuối cùng là tiết của giáo viên chủ nhiệm.
 
Nét mặt của giáo viên chủ nhiệm rất nghiêm trọng, anh trực tiếp bắt đầu đọc thứ tự, hạng nhất cũng không phải Thẩm Nhất Thành.

 
Người trong lớp đều bất ngờ há to miệng.
 
Tên trong mười người đầu cũng không có Thẩm Nhất Thành.
 
Hạng thứ hai mươi là Thời Hạ, Thời Hạ tiến bộ rất nhiều.
 
Mà Thẩm Nhất Thành xếp hạng hai mươi lăm.
 
Giáo viên chủ nhiệm đọc xong thành tích thì cả lớp yên tĩnh, mọi người nhịn không được quay đầu nhìn Thẩm Nhất Thành, ai nấy đều cho rằng chính mình nghe nhầm.
 
Thẩm Nhất Thành vẫn là dáng vẻ lười biếng như ngày thường, cậu dựa vào bàn, rũ mắt lật sách giáo khoa trước mặt, dường như không hề phát giác ra chuyện gì.
 
Thật ra giáo viên chủ nhiệm không nói thêm chuyện gì với Thẩm Nhất Thành, chỉ dặn dò mọi người còn hai tuần là kỳ thi cuối kỳ, anh bảo mọi người ôn tập cho tốt.
 
Thời Hạ lật bài thi của mình, đề kỳ thi lần này cũng không phải rất khó, rất nhiều đề đều là đề thường hay luyện trong sách, dựa theo trình độ của Thẩm Nhất Thành tuyệt đối sẽ không giảm nhiều như vậy.
 
Thời Hạ duỗi tay lấy bài thi trên bàn Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành lại duỗi tay đè lại bài thi, “Sao vậy?”
 
“Em xem một cái, có phải anh không làm rất nhiều đề không?” Đây là nguyên nhân duy nhất Thời Hạ có thể nghĩ đến.
 
Một người có thể sụt hạng trong việc học, nhưng không thể sụt hạng nghiêm trọng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mấy đề này đối với Thẩm Nhất Thành mà nói tuyệt đối không khó.
 
Thẩm Nhất Thành do dự hai giây, vẫn nâng tay để Thời Hạ cầm bài thi.
 
Quả nhiên không ngoài những gì Thời Hạ đoán, trên bài thi đa phần là chỗ trống.
 
“Quá đơn giản, lười viết.” Thẩm Nhất Thành giải thích.
 
Thời Hạ gật đầu cười cười với cậu, nhưng chẳng nói gì cả.
 
Kỳ thi trước kia cũng là như vậy, những đề đó đối với Thẩm Nhất Thành mà nói cũng rất đơn giản, nhưng Thẩm Nhất Thành chưa từng có lần nào ‘lười viết’.
 
Thẩm Nhất Thành rũ mắt lặng lẽ nghĩ, nếu viết đáp án sai lên e là càng làm người khác chú ý, vậy chi bằng trực tiếp để trống thì giải thích được hơn.
 
Thành tích lần này của Thẩm Nhất Thành làm tất cả giáo viên hoảng sợ, buổi sáng ngồi nửa ngày trong văn phòng giáo viên chủ nhiệm khối, buổi chiều giáo viên các môn lần lượt đến tìm cậu.
 
Thẩm Nhất Thành không đen mặt vì thành tích, mà vì đám giáo viên lần lượt ra trận, cậu hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
 
Thịnh Thác Lý nhìn Thẩm Nhất Thành bài thi thì không nghi ngờ gì nói, “Anh Thành của tôi chỉ lười không muốn viết thôi? Đám giáo viên này đúng là có bệnh, đề này tôi biết làm là được, sao phải nhất định viết ra chứ, đây là cách thức giáo dục cực đoan.”
 
Thời Hạ cho rằng chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc, nhưng thật ra không đơn giản như cô nghĩ.
 
Tiết tự học buổi tối, Thời Hạ bị giáo viên chủ nhiệm khối kêu vào văn phòng.
 
“Em là Thời Hạ?” Giáo viên chủ nhiệm khối quản lý toàn bộ lớp 11, không phải học sinh nào cũng quen biết, ấn tượng sâu nhất của ông hoặc là học giỏi hoặc là nghịch ngợm gây sự.
 

Cho nên mặc dù Thời Hạ từng tới văn phòng viết kiểm điểm với Thẩm Nhất Thành, ông vẫn không nhớ cô.
 
Thời Hạ gật đầu, cảm thấy có chút không thể hiểu được, nếu như có chuyện gì cũng nên là giáo viên chủ nhiệm tìm cô, sao giáo viên chủ nhiệm khối muốn tìm cô nói chuyện chứ?
 
Giáo viên chủ nhiệm khối đầu tiên nói chuyện học tập một chút, khen ngợi Thời Hạ tiến bộ nhanh như bay, từ hạng hơn ba mươi đi vào hạng hai mươi, nói cô đã cố gắng học tập trong khoảng thời gian này, đáng để khen ngợi.
 
Thời Hạ không cảm thấy giáo viên chủ nhiệm khối tìm cô là vì khen chuyện học tập của một học sinh học hành chẳng ra gì.
 
Quả nhiên, giáo viên chủ nhiệm khối cũng không nói nhiều trong chuyện học tập, ông rất nhanh đã đi vào chủ đề, “Tôi nhận được tin nặc danh nói em và Thẩm Nhất Thành đang hẹn hò, chuyện này là thật sao?”
 
Tay Thời Hạ đang rũ bên cạnh hơi nắm chặt, thì ra là thế!
 
Đôi mắt của giáo viên chủ nhiệm khối dưới cặp kính không chớp mắt nhìn Thời Hạ, tựa hồ muốn thông qua biểu cảm trên mặt Thời Hạ nhìn ra trò mèo gì đó.
 
Nếu Thời Hạ mười tám tuổi có lẽ sẽ hoảng sợ thất thố hoặc là sợ hãi trong khoảnh khắc đó.
 
Nhưng Thời Hạ hiện tại lăn lộn trong xa hoa truỵ lạc nhiều năm như vậy, đối mặt với một giáo viên hàng năm dạy học trong trường học đúng là không có cảm xúc gì nhiều.
 
Giáo viên chủ nhiệm khối nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra một tia biến hóa trên mặt Thời Hạ, ông không khỏi nhíu mày, “Chỗ tôi”
 
“Đúng, chủ nhiệm, em và Thẩm Nhất Thành đúng là đang hẹn hò.”
 
Câu nói ‘chỗ tôi có chứng cứ’ của giáo viên chủ nhiệm bị Thời Hạ chặn lại.
 
Ông làm giáo viên làm hơn hai mươi năm, bắt gọn học sinh yêu sớm đã bắt hơn hai mươi năm lại chưa gặp ai như Thời Hạ.
 
Không phải không có học sinh nhận mình yêu sớm, nhưng một người không cần ông nói đạo lý lớn lao, không cần ông dẫn đường như vậy, thậm chí có một chút đe dọa, Thời Hạ là người đầu tiên.
 
Cô cứ bằng phẳng như vậy, dưới tình huống ông còn chưa nói xong một câu đã bình thản không sợ gì thừa nhận, mà vẻ mặt còn bình tĩnh.
 
Trong vài phút ngắn ngủn vừa nãy, Thời Hạ không phải không muốn giảo biện liều chết không thừa nhận.
 
Nhưng dựa theo tính tình của Thẩm Nhất Thành, nếu giáo viên chủ nhiệm khối hỏi cậu cùng một vấn đề này, cậu nhất định không chút do dự chém đinh chặt sắt trả lời đúng vậy.
 
Nếu đáp án của cô và cậu tương phản.
 
Thẩm Nhất Thành nhất định sẽ thất vọng.