Học xong tiết tự học buổi tối, Thời Hạ về đến nhà thì gặp Tưởng Lan và Hoa Huy đang chờ trong nhà.
Tưởng Lan nhìn thấy Thời Hạ thì không do dự gì, “Hôm nay dì dẫn Tiểu Huy tới xin lỗi con.”
“Tiểu Huy, xin lỗi Thời Hạ đi.” Thái độ của Tưởng Lan rất tốt, nhưng sắc mặt của Hoa Huy thì không tốt lắm, môi mỏng gắt gao mím lại, trong con ngươi của cậu rõ ràng là không cam lòng và nhục nhã.
Từ ‘nhục nhã’ này có lẽ quá mức nghiêm trọng, nhưng Thời Hạ phảng phất thấy bản thân cô trong mắt cậu.
Thời Hạ cũng bị Thời Gia Hoan nuông chiều từ nhỏ đến lớn, chưa từng chịu khổ cực gì, cũng chưa từng chịu thiệt thòi gì, chưa từng cúi đầu trước ai cả.
Nhưng những năm đó Thời Hạ không thể không cúi đầu, ngay cả khom lưng uốn gối mà nói cũng không phải nói quá.
Thời Hạ vĩnh viễn không quên cảm giác lần đầu tiên mình cúi đầu, chính là hai chữ ‘nhục nhã’.
Có lần đầu tiên, lại sau đó nữa, chuyện cúi đầu trở thành chuyện thường ngày, cho nên càng ngày càng quen, quen đến mức không có bất cứ cảm giác gì nữa.
Bàn tay Hoa Huy rũ bên cạnh nắm chặt, miệng mím lại rốt cuộc chậm rãi mở ra, muốn nói ra ba chữ làm cậu cảm thấy gian nan kia.
Nhưng có người cắt ngang cậu.
“Không cần xin lỗi.” Thời Hạ buông cặp cầm ly rót nước, “Chuyện này dừng ở đây đi.”
Thời Gia Hoan sửng sốt, Tưởng Lan và Hoa Huy cũng không ngờ tới, ba người không khỏi nhìn Thời Hạ.
Thời Hạ ngồi dậy bưng ly nước nhìn Hoa Huy, trên mặt là ý cười nhạt nhẽo, “Ngày đó vẫn nên cảm ơn cậu thủ hạ lưu tình.”
Trên mặt Hoa Huy hiện lên vẻ không được tự nhiên, tim Tưởng Lan đập có chút nhanh, “Con thật sự không truy cứu nữa?”
Thời Hạ uống mấy ngụm nước mới gật đầu, “Đúng vậy, không truy cứu nữa, bên luật sư tôi sẽ để ba tôi thông báo ông ấy.”
Tưởng Lan cũng không truy hỏi vì sao Thời Hạ không truy cứu, trong lòng bà biết vì sao.
Bà trở về nhà họ Thẩm gặp ông cụ Thẩm, bà đau khổ cầu xin, ông cụ Thẩm rốt cuộc bỏ qua, nói chỉ cần bà dẫn Tiểu Huy tới xin lỗi thì chuyện này bỏ qua.
Chẳng qua Thời Hạ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Mặc dù biết nguyên nhân, nhưng Tưởng Lan từ trước đến nay đều khéo đưa đẩy, nếu đã ra quyết định này, vậy phải làm đến mức tốt nhất, cho nên bà mỉm cười thân thiết, không chỉ xin lỗi Thời Gia Hoan mà còn không ngớt khen ngợi.
Vốn chỉ cần bọn Tưởng Lan thành tâm xin lỗi, Thời Gia Hoan sẽ không bàn chuyện pháp luật, hơn nữa con người ông vốn mềm lòng, lại thấy Tưởng Lan tự mình mang Hoa Huy tới cửa xin lỗi thì lửa giận cũng bớt đi bảy phần.
Nhưng tóm lại về chuyện khuê nữ nhà mình, Thời Gia Hoan vẫn không nhịn được nói Hoa Huy thêm vài câu.
Hoa Huy luôn cúi đầu không nói gì, lúc gần đi lại quay đầu nhìn Thời Hạ.
Thời Hạ đứng trên ban công nhìn Tưởng Lan và Hoa Huy rời đi, ngón tay gõ gõ ở cửa sổ, cô không chú ý chuyện ở đồn công an cho lắm, nhưng cũng có thể đoán được vì sao hôm nay Tưởng Lan dẫn Hoa Huy tới xin lỗi, hẳn là có liên quan đến vị luật sư Thẩm Nhất Thành tìm.
Liên tưởng đến lời nói hôm nay của Hứa Văn Văn, Thời Hạ suy đoán có lẽ Tưởng Lan thật sự sợ hãi, cho nên mới lui một bước.
Chỉ là cách nói ‘cưỡng gian’ này tuyệt đối không phải Thẩm Nhất Thành nói ra, luật sư kia cũng không dám tự chủ trương, cho nên là ai ở sau lưng quạt gió thêm củi, là muốn giúp cô hay muốn lợi dụng cô đây?
Nếu giúp cô, tuyệt đối không dùng cớ ‘cưỡng gian’ như vậy để thưa kiện, nếu lợi dụng cô, cô lại có giá trị gì để lợi dụng? Cuối cùng lại vì sao không giải quyết được gì?
Trong lòng Thời Hạ đã có suy đoán đại khái.
Thời Hạ cầm chổi trên ban công, mở cửa sổ đi ra ngoài, sau đó dẫm lên ghế thò người ra gõ vào tấm kính trên ban công đối diện.
Gõ vài cái, tấm kính trên ban công đối diện có một người xuất hiện.
Chắc Thẩm Nhất Thành vừa tắm xong, cậu đắp khăn lông trên cổ mặc quần đùi, tóc còn ướt.
Thẩm Nhất Thành mở cửa sổ nhíu mày nhìn cô, “Cậu làm gì vậy? Cầm chổi làm Harry Potter?”
Thời Hạ thu chổi lại đứng trên ghế vươn người nói với cậu, “Vừa rồi Hoa Huy còn có mẹ cậu ta đến nhà tôi xin lỗi, tôi tiếp nhận rồi.”
Thẩm Nhất Thành cũng không ngoài ý muốn, tuy cậu ngăn cản ông cụ và luật sư Ngụy, nhưng cũng không nói chuyện này với Tưởng Lan, Tưởng Lan còn luôn cho rằng ông cụ Thẩm quyết tâm muốn nhúng tay.
Cho nên nếu bà còn muốn sống tiếp ở nhà họ Thẩm thì cần nhượng bộ.
Sự việc bị ông cụ chặn ngang một chân nên phức tạp rất nhiều, nếu Thời Hạ không muốn truy cứu, vậy cứ như vậy đi.
Thẩm Nhất Thành xoa tóc hơi rũ mắt, dù sao thì tương lai còn dài, cách giải quyết cũng không phải chỉ có cách này.
Con người cậu không có ưu điểm gì, ưu điểm lớn nhất chính là ghi thù.
“Thẩm Nhất Thành, thật ra Hoa Huy hôm ấy cũng coi như thủ hạ lưu tình rồi.”
Nhưng Thời Hạ có lợi hại hơn nữa chẳng qua là con gái mà thôi, một người đối mặt với ba thân hình nam sinh cao lớn học cấp 3, còn có hai nữ sinh Hứa Văn Văn, cô căn bản không nắm phần thắng bao nhiêu.
Khởi điểm là Hứa Văn Văn giơ tay muốn đánh cô nên bị cô chiếm trước tiên cơ cho nên mới đánh lên, thật ra Hoa Huy rất thu liễm trong trận này, khi hai nam sinh còn lại không ngừng tay được thì Hoa Huy còn chắn hai cái cho cô.
Đây cũng là nguyên nhân Thời Hạ không bị thương cọng tóc nào.
Nhưng thật ra Thời Hạ phát hiện mấy người họ bó tay bó chân thì xuống tay tàn nhẫn.
Mấy ngày nay, Thời Hạ liên hệ quan hệ giữa cô và Thẩm Nhất Thành, nghĩ kỹ lại cũng là lẽ đương nhiên.
Người Hoa Huy muốn đối phó chưa bao giờ là cô, sở dĩ nhằm vào cô, đơn giản vì cô là người Thẩm Nhất Thành bảo vệ.
Nghe Thời Hạ nói xong, Thẩm Nhất Thành lạnh lùng nhìn cô, “Cậu cũng thiện lương phết, chi bằng đi làm diễn viên diễn nữ chính ngốc bạch ngọt là được.”
Thời Hạ mắt trợn khuyên cậu, “Thẩm Nhất Thành, làm người phải rộng lượng một tí, đặc biệt là đàn ông phải khoan dung độ lượng với mọi việc, không thể bụng dạ hẹp hòi được.”
Thẩm Nhất Thành ngoắc tay gọi cô, “Thời Hạ, cậu lại đây.”
Thời Hạ khiêu khích nhìn cậu, “Có bản lĩnh thì cậu lại đây đi.”
Thẩm Nhất Thành không chút do dự ném khăn lông trong tay, một tay chống ở cửa sổ sắp nhảy ra khỏi ban công.
Thời Hạ hoảng sợ vội đóng cửa sổ phòng trộm lại, sau đó làm mặt quỷ với Thẩm Nhất Thành rồi vào phòng.
Thời Hạ tắt đèn nằm trên giường, đôi tay gối dưới đầu nhìn trần nhà trong bóng đêm.
Tưởng Lan làm một người phụ nữ thật ra rất thành công, thông minh lanh lợi, xử sự khéo đưa đẩy, nhưng làm một người mẹ, bà lại thất bại.
Bà tự cho rằng bản thân cho con trai một hoàn cảnh sinh hoạt tốt, lại trước nay không biết con trai bà muốn gì.
Trong hoàn cảnh sinh hoạt ở nhà họ Thẩm như vậy, ngày nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác để sống, lại có kình địch là Thẩm Nhất Thành, ai có thể chân chính lòng không hề gợn sóng mà sống bình thản chứ?
Xin lỗi cô tương đương cúi thấp đầu với Thẩm Nhất Thành, nếu hôm nay nói ba chữ ‘rất xin lỗi’, vậy có phải đó là vết thương cả đời cũng không có cách nào khép miệng không?
Lúc ấy sao cô lại không phải như thế chứ?
Bởi vì tâm lý tuổi dậy thì không đủ vững vàng đã làm cô và Thẩm Nhất Thành giữa bỏ qua vô số thời gian, sau đó dùng khoảng thời gian còn lại để hối hận và ảo não.
Nhưng trời cao cho cô một cơ hội nữa.
Cô cũng không thiện lương, chỉ là muốn cho người khác một cái cơ hội mà thôi.
Thời niên thiếu ai lại không phạm sai lầm chứ, chỉ là khi cậu sai thì có người cho cậu một cơ hội nữa hay không?
Mẫn cảm và kiêu ngạo, tự phụ của thời niên thiếu năm ấy, đã có ai cho chúng nó một không gian nho nhỏ để chúng nó yên tĩnh sinh trưởng, trở thành thành thục và vững vàng sau này không phải tự ti và nhục nhã không có cách nào quên đi không.
Trong bóng tối, di động hơi sáng lên.
Tin nhắn đến từ ‘chú cô sinh’,
Thời Hạ cười cười nhắn lại cậu một chữ,
Rất nhanh, màn hình lại sáng lên,
Đôi mắt của Thời Hạ không khỏi sáng lên, suy tư một lát, đánh mấy chữ lên đó.
Thật lâu sau đó, màn hình di động lại lần nữa sáng lên, Thẩm Nhất Thành nói,
Bởi vì một chữ này của Thẩm Nhất Thành mà Thời Hạ mất ngủ, cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ được.
Tin nhắn kia, Thời Hạ hỏi cậu,
Thẩm Nhất Thành nói ‘Ừm’ là biết thật sao?