Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 54




Các bạn năm mới vui vẻ :3
=====

Người ta tỏa ra đầy ngữ khí quở trách rồi biểu lộ lãnh đạm cơ mà Y Nặc Mễ lại nhìn không chớp mắt. Tiểu Nhã Nhã giống như là đang giận, thế nhưng tại sao nàng lại cảm thấy vui như vậy nhỉ ~

Suy nghĩ kỹ một chút đến thái độ của Thấm Nhã đối với Phương Tiêu Quân gần đây, nhớ lại ngày đó Thấm Nhã tự nhiên tức giận rồi cùng Lý Cường rời đi. Y Nặc Mễ cười đến gian tà, toét miệng nhe răng mèo nhìn Thấm Nhã: "Tiểu Nhã Nhã cảm thấy ta đối xử tốt với Phương Tiêu Quân nên tức giận, chị đang ghen!"
Thấm Nhã không thừa nhận cũng không phủ nhận, biểu lộ nhàn nhạt không chút gợn sóng: "Hừm, em hiểu ghen là gì sao."
Tiểu quỷ này vừa thấy Lý Cường liền xù lông, cũng không biết lúc đó nàng đang ghen.
Haaaa! Không ăn qua thịt heo thì cũng đã xem heo chạy bộ a, huống chi nàng đã ăn qua rồi. Y Nặc Mễ không chút khách khí mà 'nói thật ra' -----
"NGAO ~ ai nói ta không hiểu, Tiểu Nhã Nhã chị ghen tỵ!"
Con người kiêu cạo lại theo chủ nghĩa hoàn mĩ làm sao thừa nhận mình lại làm cái chuyện "tầm thường" này, Thấm Nhã thầm đè nén lại nhiệt năng trên mặt, khí thế cũng yếu đi hai phần: "Ai ghen chứ. . . là phản ứng bình thường của con người thôi."
Y Nặc Mễ dẫn ra một nụ cười như không cười tà ác, tới gần Thấm Nhã cố ý đem hơi thở thổi qua bên lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp trêu chọc: "Chị chính là ghen a ~"
Nàng ôm Thấm Nhã vào trong ngực, đầu lưỡi chậm rãi liếm lấy lỗ tai của cô: "Chậc chậc, không nghĩ tới Thấm Nhã cũng sẽ ghen, chị phủ nhận, chị tiếp tục phủ nhận đi ~ chị càng phủ nhận, ta càng cảm thấy đáng yêu ~" Ác ma tà ác lại nở một nụ cười mị hoặc nhân tâm, tiếng cười bên tai Thấm Nhã không ngừng vang lên.
Cũng giống như phương thức săn mồi của Quỷ hút máu. . . càng giãy dụa, lại càng làm cho Quỷ hút máu huyết dịch sôi trào.
Hai lỗ tai của Thấm Nhã đỏ lên, từng cơn nhiệt khí theo cổ áo chui ra, "Em, em ôm sát như thế làm gì, tôi nói rồi ở văn phòng của tôi không cho phép A. . .Ân. . ."
Một quy luật khác đó chính là không bao giờ được nói "không được" với tiểu ác ma. . . chuyện càng ngăn cấm lại càng khiến quỷ hút máu điên cuồng.
"NGAO ~" Quỷ hút máu không ý tốt cười: "Món trứng ốp la hồi sáng đã bị Orange cướp mất. . ."
"Chị phải bồi thường cho ta!"
"Em muốn ăn trứng ốp la thì còn ngồi đây làm gì?" Thấm Nhã cố gắng tránh thoát cái ôm của người kia.
"Chính là muốn ăn ở đây, ta đã chuẩn bị tốt. . ." Càng vui vẻ càng phát ra tà ác.
"Cái gì?"
"Trứng ốp la!" Y Nặc Mễ trực tiếp hành động đem Thấm Nhã áp vào mặt bàn lớn, hạnh phúc chôn mặt ở trước ngực Thấm Nhã, vân vê, cọ cọ.
"Đồ ngốc!" Thấm Nhã đỏ mặt mắng. Cô lấy đâu ra trứng ốp la!
Không nghĩ tới tâm tư lúc này của Thấm Nhã có thể tư thông với Y Nặc Mễ. Cười híp mắt cách một lớp áo hôn hai cái, "Như vậy không giống, cho ta nếm thử sẽ biết, ăn ăn một lần NGAO ~"
Thấm Nhã nhẹ nhàng đẩy nàng ra, lại không ngờ bị hôn lên thật sâu. Tim Thấm Nhã đột nhiên đập mạnh,Y Nặc Mễ cũng nghe được, từ ngực của cô dâng lên một trận kích thích. Y Nặc Mễ càng hôn càng sâu, đầu lưỡi quấn lấy Thấm Nhã, quấn quanh, chơi đùa, giống như muốn đem người ta nuốt mất.
Trên người Thấm Nhã vẫn còn đang mặc áo blouse trắng, lúc thường luôn lãnh ngạo, xa cách, một bách sĩ Tịch luôn luôn chuyên nghiệp, nhưng lúc này bị ôm trong vòng tay Y Nặc Mễ, tóc dài xõa tung trên đầu vai, môi đỏ tươi, đôi mắt sáng lên, long lanh nước.
Đồ đi làm thật hấp dẫn a. . . Y Nặc Mễ nuốt nuốt nước miếng, dòng máu lạnh buốt của Quỷ hút máu lúc này như muốn sôi trào, hơn nữa tấp cả đều hưởng trên đầu xông lên. Nếu như nói vừa nãy chỉ là vô ý trêu chọc cái người thường ngày luôn lí trí, đến ghen cũng kiêu ngạo, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng hấp dẫn như vầy của Thấm Nhã, quỷ hút máu như muốn đắm chìm trong dục niệm hưởng lạc.
Tay của nàng chạm lên bắp đùi thon dài mịn màn của Thấm Nhã, cái váy ngắn dưới lớp áo blouse lộ ra, rồi lại bị xốc lên một chút.
Thấm Nhã xấu hổ muốn chết luôn rồi, cả người nóng bừng, toàn thân đều có cảm giác khô nóng mê muội. Bản thân động tình, muốn tránh đi cái tiếp xúc nóng bỏng của mình với tiểu quỷ, lúc phục hồi tinh thần lại thì liền phát hiện Y Nặc Mễ hành vi xấu tay đã chui vào vạt áo của cô, hơn nữa còn muốn tiến thêm một bước cởi bỏ nút áo.
Y Nặc Mễ vẻ mặt xấu xa cười, nhẹ nhành ở bên tai Thấm Nhã khiêu khích cô: "Mặc nhiều quần áo. . . rất nóng a. . . nóng như vậy thì để ta giúp chị cỡi ~"
"Không, Tiểu Mễ ----- A. . .~" Thấm Nhã muốn cự tuyệt, nhưng Quỷ hút máu động tác nhanh nhẹn đã nhanh chóng phong bế môi cô lại. Nhiệt tình hôn lấy, càng nhiệt tình giúp cởi nút áo ra, áo ngoài, áo sơ mi lụa, váy ngắn, tựa như cánh hoa rơi quanh hai người, một chút rơi xuống mặt bàn.
Thân thể Thấm Nhã là cảnh đẹp hiếm có trong thiên hạ, không chỗ nào không hoàn mỹ, cái cổ ưu nhã, xương quai xanh mảnh khảnh, bộ ngực no đủ ưỡn cao, trên cái bụng bằng phẳng có cái rốn xinh đẹp, chỉ có hô hấp thôi mà cũng lộ ra vô vàn hấp dẫn khiêu khích. Hạt đậu vừa phải, cầm vừa một tay, như một ngọn núi tuyết trong sương mai, da mịn như gấm. (Editor: câu này tự bịa hoàn toàn, đọc QT không hiểu :v) – Beta: Thôi để nguyên ;__;
"Quả nhiên cũng ngon như trứng ốp la. . ." Y Nặc Mễ không chút khách khí há mồm đem cái thứ nõn nà bạch ngọc kia ngậm vào, môi ngậm lấy hạt đậu hồng như trái dâu, nhẹ nhàng gặm lấy, tham lam mút vào.
"Đừng. . .Tiểu Mễ, chúng ta trở về. . . nơi này là văn phòng, sẽ có người. . .ah, ách ~" Thấm Nhã ôm lấy đầu Y Nặc Mễ, thậm chí không biết đẩy ra, hay là đang ưỡn người lên trước. Cái này quá sức chấp nhận. . . văn phòng là nơi nghiêm túc cỡ nào. . . cô sao có thể. . .
"Không. Ta muốn! Tại đây, ngay lúc này!" Y Nặc Mễ giữ chặt lấy cổ Thấm Nhã, tay ôm lấy eo cô đem cô đặt lên bàn làm việc.
Thân thể Thấm Nhã bị áp lên làm người cong lên tạo thành một vòng cung xinh đẹp. Y Nặc Mễ thuận thế liền tức thì chạm lên cái đùi bóng loáng, năm ngón tay hướng lên trên vuốt ve, cuối cùng dừng lại ở nơi tư mật dưới chân, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay chuyển, biến mất trong nơi sâu kín.
"Tiểu Mễ. . ." Thấm Nhã thở dốc nhẹ nhành lên tiếng. Thấn thể bị động tác khiêu khích làm cho mẫn cảm đến cực điểm, hết lần này đến lần khác cái tên quỷ hút máu này không ngừng làm chuyện xấu, dùng đầu ngón tay và má bàn tay đè lại, sau đó dùng một loạt động tác mờ ám xoay tròn, lướt qua.
"Chị muốn ta. . . phải không ~" Y Nặc Mễ nhẹ nhàng mút lấy môi dưới của Thấm Nhã, khí tức phân loạn.
Nàng biết Thấm Nhã động tình, nàng có thể cảm giác được. Toàn thân cô đang bởi kích tình mà run rẩy, mỗi một tấc thần kinh vì thế mà hưng phấn. Đầu ngón taylà nơi mềm mại nhất, không có tính xâm lược, không cần tiến vào, ngược lại chạm nhẹ ma sát. Đầu ngón tay chặt chẽ quấn trên mặt cánh hoa mỏng manh, nhẹ nhàng ấn vào, vuốt ve, cảm giác được nó vô cùng mềm mại và trắng nõn, dịch mật ấm nóng quấn quanh. Giống như một chất keo dính mềm mại nhất, mê muội nhất. . . đem hai người chặt chẽ dính cùng một chỗ. . .
"Ân ách ~" Y Nặc Mễ chỉ dùng một chút sức đã làm cho Thấm Nhã một trận run rẩy, cỗ mãnh liệt ấy từ thân dưới đột nhiên chui lên lưng, xẹt qua toàn thân, giống như tia chớp. Cô cơ hồ có thể cảm nhận được cơ thể mình ở đầu ngón tay Y Nặc Mễ động đậy, có chút run rẩy. . . Cô sắp không khống chế được rồi. . . chuyện này thấy quá xấu hổ rồi. . .
Từ sâu trong tâm Thấm Nhã thực chất là một cô gái truyền thống ah. . . đỏ mặt, dùng giọng nói uyển chuyển tựa như rên rỉ: "Tiểu Mễ. . . chúng ta về nhà, không nên ở nơi này. . .tôi Ân ~"
Không ? Y Nặc Mễ cười đến tà ác, đúng là cô gái thích khẩu thị tâm phi, nên bị trừng phạt. Giọng nói của tiểu ác ma tràn ngập hấp dẫn: "Tiểu Nhã Nhã. . .chị muốn ~ ta biết rõ ~ chị vì sao lại không chịu thừa nhận chứ? A ~ đừng sợ, chị nếm thử một chút . . . chị sẽ cảm thấy rất thú vị, rất khoái lạc. . ."
"Ai ~ tài liệu của tôi sẽ bị đè lên mất." Y Nặc Mễ lập tức buông tay làm cho trọng tâm Thấm Nhã bất ổn, hai tay trượt trên bàn, mấy giấy tờ và đồ dùng trên bàn đều bị rơi xuống đất.
Chị còn lo đám giấy tờ kia! Mỗ ác ma cười đến tà ác, ngay lúc Thấm Nhã chưa kịp phản ứng liền giữ chặt người cô, cui xuống -----
Dùng môi ngậm lấy cánh hoa yếu ớt đang mẫn cảm đến cực điểm, tìm đến nơi nhụy hoa bị dấu kín đang xung huyết hồng thấu, triền miên hôn lên, dùng đầu lưỡi kịch liệt khiêu khích, có chút ra sức mút vào ----
"Ah ----" Một tiếng rên rỉ tuyệt nhất, tựa như một khúc xướng dễ nghe, Thấm Nhã bị ôm chặt không thế động đậy, chỉ có thể cong người dựa trên cái bàn làm việc, ngón tay vô thức nắm chặt, những trang giấy trắng trong tay cũng bị vo thành một nắm.
Thân thể giống như không phải của mình nữa rồi. . . Đầu óc bây giờ chỉ còn một mảnh mờ mịt, những rung động không cách nào khống chế được, hô hấp thật lâu vẫn chưa trở lại bình thường. . . Giống như tất cả cái nóng bức lúc nãy đều theo ngọn sóng kia nhanh chóng tuôn rahết. . .
Thấm Nhã dường như không còn khí lực, cánh tay mảnh khảnh rốt cuộc không thể nắm vững nữa, từ trên bàn trượt xuống, ngã vào lòng Y Nặc Mễ.
===========
Ngoài cửa sổ mây dần chuyển đỏ, sắc trời dần dần tối xuống. Cái văn phòng lúc nào cũng luôn sạch sẽ lúc này có chút lộn xộn. Thấm Nhã từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, mỗ Quỷ hút máu ôm lấy mỹ nhân trong ngực, dùng chăn lông bao lấy. Trên mặt Y Nặc Mễ tràn đầy thích ý, cười đến tươi rói, cái biểu lộ muốn bao nhiêu vô sỉ liền có bấy nhiêu vô sỉ.
Lúc này cửa văn phòng bị gõ mấy tiếng: "Bác sĩ Tịch? Tịch? Chị đã về chưa?"
Thấm Nhã bị dọa đến thiếu chút nữa tim chậm một nhịp, tay nắm chặt lấy cái chăn lông trước ngực. Y Nặc Mễ cũng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ôm chặt Thấm Nhã nhìn xung quanh, sao vậy sao vậy, có gì nguy hiểm?
Lúc này bên ngoài lại truyền tới tiếng nói: "Không có ai ở bên trong. Bác sĩ Tịch đã tan tầm rồi, Tề Bộ chúng ta đi thôi a."
Cửa lại bị gõ thêm hai cái. Qua mấy giây sau mới nghe được tiếng bước chân và tiếng nói: "Không thể ah, từ lúc Tịch trở vào văn phòng tới giờ tôi chưa thấy chị ấy đi ra. . ."
Thẳng đến âm thanh đi xa, Thấm Nhã mới thở phào nhẹ nhõm, ôm chăn đi tới trước cửa văn phòng "crack" một tiếng đem cửa văn phòng khóa lại. Thấm Nhã thở dài, dựa trên cửa rồi trượt dài xuống trên mặt sàn, chân vốn đã nhũn ra, thêm một màn chấn động tâm kinh thế này, càng làm cho toàn thân bủn rủn.
Y Nặc Mễ lười biếng tới gần, ngồi bên cạnh Thấm Nhã, dựa đầu trên bụng Thấm Nhã: "NGAO ~ làm sao vậy ~"
Làm sao vậy? Còn dám hỏi! Vừa nghĩ tới lúc nãy hai trợ thủ của mình chỉ cách mình một lớp cửa làm cho cô tim đập muốn rớt ra, nếu Tề Bộ và Trần Tĩnh không bỏ về, mà mở cửa đi vào thì làm sao. Hơn nữa lúc nãy cửa văn phòng cũng chưa có khóa! Để người khác nhìn văn phòng lúc này lộn xộn, còn cô bộ dạng này nằm trên ghế salon. . . Thấm Nhã xoa xoa trán. Chuyện này không thể tưởng tượng nổi.
Tên ranh con này còn dám hỏi cô làm sao vậy? Trời ơi, cũng nhờ phước của nàng, cô đã biến một nữ nhân động dục ở văn phòng. Tịch nữ vương nổi giận, cũng thật bất đắc dĩ, liền hung hăn cúi xuống cắn lên bả vai Y Nặc Mễ, oán hận: "Đều tại em ~"
"Ngao ngao ah ~" Mỗ quỷ hút máu bị cắn "hưng phấn" đến mắt sáng lên. NGAO ~ tại sao nàng luôn cảm thấy, mỗi khi Tiểu Nhã Nhã tức giận đều đáng yêu đến như vậy?