Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 44





Editor: Mấy bạn còn nhớ Mị hông ? =(( 
À sẵn chúc luôn,  "Chúc các bạn Giáng Sinh an lành nhé ! <3"
P/s : Sắp có xôi thịt ăn rồi các bạn ạ. . . 
==========
Lúc Thấm Nhã lái xe về tới nhà thì trời đã đã khuya lắm rồi. Ngày nào cũng phải làm việc với cường độ cao rồi dường như còn bị bệnh cưỡng ép phải dành ra mấy tiếng đồng hồ lái xe đến nơi ở của Y Nặc Mễ, chẳng khác nào cô đang bị tiểu quỷ này tra tấn cả. Bởi tính chất công việc cho nên nơi Thấm Nhã ở là một cao ốc được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, thế nhưng từ khi cô biết đến Huyết tộc, thì nhà của cô chẳng khác nào chốn công cộng, ai thích ra thích vào cứ tùy ý vậy.

Đặc biệt chính là cái tên Y Nặc Mễ ở ké không cần chìa khóa kia.
Vừa mới bước vào nhà cô đã cảm thấy có điều khác thường - một loại khí tức tà ác bất chính, trong phòng hình như có tiếng xột xoạt. Thấm Nhã với Y Nặc Mễ giống như có một loại tương ứng gì đó, cho nên cô có thể dễ dàng biết được tiểu quỷ có ở gần đây hay không. Như thế này chắc chắn là tiểu quỷ đã về rồi.
Thấm Nhã bật đèn phòng khách, hỏi dò: "Tiểu Mễ, là em sao?"
Cả căn phòng sáng lên, nhưng đáp lại cô lại là một không gian vắng lặng lạ thường.
Cơ mà cửa phòng ngủ của cô lại bị mở ra, ngoại trừ cái tên Quỷ hút máu kia, còn kẻ nào có gan xông vào nhà của cô như thế nữa chứ?!! Thấm Nhã nhíu mày, tiện thể đặt cái túi xách lên ghế salon, bước tới phòng ngủ bật đèn: "Tiểu Mễ ~"
Đèn sáng rồi, nhưng trong phòng bóng quỷ cũng chẳng thấy đâu.
Giống như là không có ai ở đây vậy.
Thấm Nhã trước khi đi vào, nhàn nhạt mở miệng gọi: "Tiểu Mễ."
Không một tiếng trả lời.
Thấm Nhã đứng bên mép giường hướng tủ quần áo nhìn, nâng cao giọng: "Đại Mễ!"
Không ai đáp lại.
Ngay lúc đó ở khe cửa bỗng xuất hiện một góc của cái cánh nhỏ màu đen, sau đó góc cánh đó lén lút hướng vào trong mất hút.
Tịch nữ vưỡng nện gót giày xuống sàn bước tới tủ đồ, dùng giọng nữ vương hạ lệnh: "Lão Mễ!"
"NGAO ~"
Cửa quần áo cọt kẹt một tiếng mở ra, một tên tiểu quỷ trên người quấn một đống đồ lót đủ màu sắc lăn từ trong ra ngoài. Y Nặc Mễ nằm chỏng gọng trên mặt đất, trên tay còn đang cầm một cái quần lót bằng tơ màu tím nhạt, trên cánh thì bị một cái áo ngủ quấn lấy, vỗ vỗ vài cái vẫn không ra, hơn thế nữa, trên cổ còn treo theo một cái áo ngực viền ren màu đen.
Y Nặc Mễ nhìn lên, vừa vặn đối mắt với nữ vương đại nhân đang trên cao nhìn xuống, nhanh chóng bày ra cái biểu lộ "ưu nhã bình tĩnh" quý tộc: "NGAO, hi ~"
Hi cái đầu ngươi. Thấm Nhã dùng một chân đạp lên ngực Y Nặc Mễ, hai tay khoanh trước ngực, ngữ điệu lãnh đạm: "Ngươi tốt nhất nên dùng lý do hợp lý một chút, giải thích cho ta vì sao lại trốn trong này?"
"Ta, NGAO, ha ha ~" Y Nặc Mễ một bên bày ra khuôn mặt tươi cười, một bên lén lút muốn "chuyển dời" cái chân xinh đẹp của nữ vương đại nhân ra, "Ta từ một nơi khác bay tới, cái kia. . . cổng không gian mở ra đúng lúc ở trong này, vì vậy...cho nên... vì thế... hắc hắc ~"
Quỷ hút máu trước giờ vốn đầu óc không có chút trong sáng, tới lý do bây giờ cũng bịa đại một cái vô cùng vô lý.
Mũi chân liền dùng sức một chút, nhanh chóng dẹp tan cái ý đồ "phản kháng" của Quỷ hút máu, "Cái lý do của người hay thật nha, ngươi ------"
Thấm Nhã nói được một nửa liền dừng lại, vì phát hiện Y Nặc Mễ căn bản không có nghe cô nói. Quỷ hút máu lúc này đang mở to đôi mắt say mê nhìn ngược từ dưới chân Thấm Nhã lên, cái cảnh bên dưới váy thật là...
"Cô tại sao lại quay về!" Thấm Nhã bực bội, thái độ càng lạnh hơn, vừa nói chuyện vừa xoay người đi.
"NGAO, sao chị lại không quan tâm ta!" Y Nặc Mễ lăn lốc đứng lên, trong giọng nói có chút ủy khuất.
Thấm Nhã nghe xong những lời này liền động lòng, dừng bước lại. Y Nặc Mễ một câu như vậy, không hiểu sao lại làm cô có một cảm giác kỳ lạ, loại cảm giác này giống như từ sau gặp Y Nặc Mễ mà liên tục xuất hiện. Tuy tiểu quỷ này thoạt nhìn vô tâm vô phếnhưng Thấm Nhã phát hiện lúc nào cũng vậy, trái tim của mình chỉ vì một chút không vui của nàng mà lại trở nên thổn thức.
Sau một hồi im lặng, Thấm Nhã khẽ thở dài, lần đầu tiên đối với người khác giải thích tình cảm của mình: "Tôi không có không quan tâm em. . ."
"Chị vứt Nặc Mễ chi răng của ta, NGAO, chảy máu." Tiểu quỷ hút máu cũng không có thuận theo, vọt đến trước mặt Thấm Nhã, há miệng chỉ chỉ vào cái răng nanh, nhe răng lên án "việc xấu" của Thấm Nhã.
Thấm Nhã không nói gì. Lúc đó chẳng qua chỉ là xúc động nhất thời, đến bản thân cô cũng không tin mình có thể có những hành động bộc phát giận dỗi trẻ con đến vậy.
Sự im lặng của Thấm Nhã càng làm tiểu quỷ thêm buồn. Ngay từ ban đầu, Thấm Nhã cũng đã nói là chị ấy không thích nàng. "Ta biết chị không thích ta, ta cũng biết chị luôn không tin chuyện ta thích chị. Ta cứ nghĩ rồi chị cũng sẽ dần dần thích ta, thế nhưng có phải chị chưa bao giờ có cảm giác đó phải không?"
Lời Y Nặc Mễ nói bỗng dưng khiến Thấm Nhã bình tĩnh hơn. Tịch nữ vương này a, từ trước đến giờ không cho phép bản thân làm kẻ bị động, bất kể chuyện gì nắm trong tay cũng phải xử lý thỏa đáng. Y Nặc Mễ là điều duy nhất mà trong sinh hoạt cô không khống chế được, có đôi khi cái cảm giác không tự chủ được mình đã khiến cô mất đi sự bình tĩnh vốn có. Cô nhìn Y Nặc Mễ một lần nữa, cuối cùng cũng lấy lại khí thế trước nay của mình.
"E hèm, em lại đây." Tịch nữ vương chớp mắt phượng, một ngón tay hướng Y Nặc Mễ ngoắc ngoắc.
"NGAO ~" Y Nặc Mễ giương mắt nhìn, miễn cưỡng không đến gần Thấm Nhã, từ chối người khác điều khiển. Nếu như Thấm Nhã thật sự không thích nàng, cũng không thích nàng ở gần, vậy nàng cũng không thèm thích chị ấy!
Thấm Nhã không để ý nhiều như vậy, chỉ dùng một loại ngữ điệu nhẹ nhàng nhu hòa nói: "Tiểu Mễ, em biết rõ trước giờ tôi chưa bao giờ chán ghét em. Em thân cận tôi, tôi cũng chưa bao giờ cự tuyệt. Tôi không phải là người dễ gần gũi, những điều em làm với tôi mà nói hoàn toàn đều là lần đầu tiên. . . Tiểu Mễ em đã hiểu chưa, kể cả tình cảm của em . . ."
Không thể phủ nhận, cũng không có làm cách nào lơ đi tình cảm trong lòng mình, cảm giác của cô với Y Nặc Mễ đã vượt qua giới hạn. Chỉ là Y Nặc Mễ là cô gái, chỉ là Quỷ hút máu không hiểu được tính người sẽ không hiểu rõ tình yêu, cho nên cô cố gắng đè nén tình cảm của mình biểu hiện ra ngoài, bởi vì cô biết cho dù có nói ra, thì Y Nặc Mễ sẽ làm cho cô đau buồn.
Tịch nữ vương a, sao có thể để cho người khác làm mình bối rối tới thế, sao có thể để cho người khác dùng tình cảm không đúng đối xử với tình ý của mình như vậy? Có lẽ từ sâu trong tiềm thức cô đã đợi cho tên tiểu quỷ này hiểu được thế nào là tình yêu, đợi Y Nặc Mễ xác định được bản thân nàng yêu cô, mà không phải đem cô thành một nhân loại đặc biệt không bị thôi miên.
"Dù sao chị cũng không có ý tiếp nhận." Đôi mắt đỏ và răng nanh đều lộ ra hết. Ai cũng nói Quỷ hút máu là ác ma, bởi vì bọn họ trời sinh ích kỷ, chỉ cần không hợp ý một tý là ý xấu bắt đầu phát tác, chỉ một phút trước vẫn còn là bạn bè thân thiết, thì một phút sau liền lấy mạng người ta.
Đáng tiếc Thấm Nhã căn bản không đem nàng gộp chung một loại, thả lỏng người tìm một tư thế thoải mái ngồi lên giường, nhàn nhã nói: "Em muốn tôi dùng thân phận gì đón nhận em, em lại muốn dùng thân phận gì bảo tôi đón nhận? Tôi không làm những chuyện mà mình không nắm chắc, em trước không thích tôi, thì tôi sao có thể thích em?"
Cái kiêu ngạo của Tịch nữ vương cao như núi, cho dù giấu kín, nhưng cũng không chịu buông. Nếu như người kia không nói lời yêu mình, thì cho dù có chịu bao nhiêu đau khổ đi chăng nữa, cô cũng sẽ không biểu hiện nửa phần.
"GÀO...! Cái người này thật sự là vừa nhỏ mọn lại sợ bị thiệt, khó nịnh bợ, khó hầu hạ lại rất thích so đo ----- chị thích ta?" Y Nặc Mễ chỉ vào Thấm Nhã mắng mỏ, sau đó lại chỉ vào mũi mình.
"Uh." – Thấm Nhã chỉ đơn giản là hời hợt đáp lại.
"Chị thích ta NGAO ~" Y Nặc Mễ ngây ngẩn lẩm bẩm.
"Còn không qua đây." Lúc này mặt Thấm Nhã tràn đầy ý cười, một nụ cười ôn nhu và quyến rũ, cố ý nháy mắt vài cái với Y Nặc Mễ rồi ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
"Này, Y Nặc Mễ ~ ha ha, đừng, đừng có liếm." Hậu quả của việc câu dẫn Quỷ hút máu chính là, Thấm Nhã hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị liền bất ngờ bị Y Nặc Mễ từ trên không tập kích ngã sấp lên giường, chưa kịp định thần, đã bị đầu lưỡi Y Nặc Mễ liếm tứ phía.
Y Nặc Mễ không thèm để ý Thấm Nhã ngăn cản, dùng sức ở cổ Thấm Nhã liếm toàn bộ, lúc này mới nở một nụ cười cực tà mị, hơi thở nhẹ nhàng phả từ cổ đến bên tai Thấm Nhã. Âm thanh cười khẽ của Y Nặc Mễ mang theo chút ý xấu: "Chị thích ta, ân? Ta nên sớm biết. . ."
Y Nặc Mễ vừa nói, một bên cố ý dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vào vành tai của Thấm Nhã ---- lỗ tai Thấm Nhã đỏ lên. . . Nàng trước kia tại sao không phát hiện, cái cô gái khó tính lại là một người dễ thẹn thùng.
"Tiểu Nhã Nhã ~ ta thích chị. . . Mặc dù ta trước giờ không hiểu cái này có ý nghĩa gì, nhưng ta rất tin tưởng chị là do tổ tiên đại thần đặc biệt vì ta mà an bài, là tổ tiên chiếu cố thần tích của ta. Trên thế giới chưa có bất luận cái gì làm ta để ý như vậy. Những thứ Huyết tộc muốn cho dù dùng hết sức mạnh cũng phải lấy cho bằng được, nếu như chị không thích ta, ta sẽ làm cho chị một ngày nào đó thích ta ~" Y Nặc Mễ dùng giọng khàn khàn lại mang theo tà mi ở bên tai Thấm Nhã thổi hơi. Người ta nói âm thanh của ác ma là đáng sợ nhất... bởi vì lời nói của ác ma giống như thuốc phiện hại người, muốn khống chế bản thân nhưng lại không thể cưỡng lại được.
Thấm Nhã thật sự xấu hổ. Cái tên tiểu ác ma này thật sự biết cách khống chế cảm xúc của con người, cố tình câu dẫn người, làm cho người ta khó thể cự tuyệt, cô cũng không phải lần đầu tiên nếm thử. Thấm Nhã đỏ mặt đưa tay đẩy người Y Nặc Mễ ra: "Không, không biết xấu hổ. Vừa rồi sao em lại không nói những lời này. Mau đứng lên... Đây là cái gì?"
Thấm Nhã đụng phải một cái miếng vải mềm mại bên trong áo choàng đen của Y Nặc Mễ, kéo ra nhìn thử, không ngờ chính là nội y màu tím nhạt!
NGAO, bị phát hiện rồi, vốn còn muốn giữ lại làm của cất riêng. Y Nặc Mễ bị Thấm Nhã trừng mắt, nhanh chóng bày ra vẻ mặt vô tội. Thấm Nhã liền đẩy nàng ra, tức giận: "Tên ngốc nghếch này, em tốt nhất giải thích rõ đây là cái gì."
Tiểu quỷ hút máu không cho là đúng, liếm liếm miệng: "NGAO ~ người ta chỉ là muốn nhìn một chút, cái này có gì đâu. Bất quá," Y Nặc Mễ tủm tỉm cười: "Trong tủ quần áo của chị có rất nhiều những thứ này, gào, thật đẹp, ta sao chưa bao giờ thấy chị mặc. Ta vừa rồi lấy ra xem, luôn có một suy nghĩ nếu như những thứ này mặc trên người chị nhất định sẽ giống những người trên TV kia... NGAO NGAO ~ bằng không chị bây giờ mặc đi ~ hí hí ~"
Thấm Nhã xoa xoa trán, tên tiểu quỷ này chưa bao giờ che giấu suy nghĩ xấu xa trong đầu mình, rõ ràng không biết xấu hổ đem những thứ cá nhân này mặt mày hớn hở nói với mình. Hoang tưởng. Nhưng kỳ lạ hơn là, cô sao phải ở đây ngoan ngoãn nằm ở chỗ này nghe!
Thấm Nhã không nói hai lời, đưa chân một đạp, đem cái tên quỷ hút máu đang nhìn vào người cô mà chảy nước miếng đạp qua một bên. Vô cùng ưu nhã từ trên giường ngồi dậy, phủi thẳng nếp nhăn trên mép váy, cúi người, đầu ngón tay đụng vào trên chóp mũi Y Nặc Mễ cười khẽ: "Em muốn tôi mặc?"
"Ngao ngao ah ~" Hai mắt Y Nặc Mễ sáng lên, phóng kim quang.