Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 19






Vài ngày sau, trong phòng nghiên cứu ở bệnh viện của Thấm Nhã bỗng xuất hiện thêm một vị "nghiên cứu viên" phụ trách làm việc vặt. Thấm Nhã lấy tay xoa trán, đem ống nghe bỏ vào trong túi áo blouse, chỉ vào Y Nặc Mễ rồi nói với Tề Bộ và Trần Tĩnh: "Hai người xem xem, thấy em ấy có thể làm gì thì sắp xếp cho em ấy làm, việc linh tinh lặt vặt cũng không sao, đừng cho em ấy chạy loạn là được."
"Bác sĩ Tịch yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em gái xinh đẹp này." Tề Bộ cười hì hì dò xét Y Nặc Mễ.
Quỷ hút máu liếm liếm miệng, NGAO, việc vặt là việc gì, hơn nữa nàng không quen bị nhiều đồăn nhìn như vậy, tuy rằng những đồ ăn này thoạt nhìn đều là hàng "lành mạnh".
"Bác sĩ Tịch yên tâm, người chị tiến cử, nhất định là không tồi. Đúng không Tiểu Mễ?" Trần Tĩnh đã gặp Y Nặc Mễ hai lần, cũng không còn xa lạ gì.
Thấm Nhã nghe xong liền thấy đau đầu hơn, càng nghĩ càng thấy điều này giống như mình vừa mắc một sai lầm vậy, cô thật không muốn "tiến cử" Y Nặc Mễ một chút nào. Nhưng Y Nặc Mễ luôn bị ám ảnh về chuyện cô bị tấn công, gần đây lúc nào cũng dính lấy cô 24/24. Không lẽ cứ để tiểu quỷ này cứ lén la lén lút chạy vòng vòng trong bệnh viện, thôi thì tìm cách cho nàng đường đường chính chính ở lại đây vậy, có như thế cô mới có thể để mắt "trông nom" tiểu quỷ này.
Hơn nữa còn một chuyện cũng quan trọng không kém đang khiến cô phải lo lắng, đó chính là gần đây cảnh sát hình sự quốc tế thật sự đang truy nã "sinh vật siêu nhiên nào đó", cũng đã vài lần phái chuyên viên đến liên hệ với cô. Y Nặc Mễ lúc nào cũng ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt chạy loạn, sẽ rất dễ bị để ý tới. Cô không thể lúc nào cũng ở bên cạnh, cũng không thể ngăn cản được việc làm của "Quỷ", vì vậy để che giấu năng lực của nàng, cho nàng ngoan ngoãn ở lại bệnh viện cũng coi như là một phương án tương đối tốt.
Dù sao cô cũng không muốn mỗi lần đang phẫu thuật được một nửa bỗng phát hiện ra tất cả y bác sĩ đột nhiên thừ người ra, sau đó một tên Quỷ hút máu ngu ngốc chạy tới, vẻ mặt mong chờ hỏi cô có thể đem máu người bệnh chảy ra cho nàng uống được không...
Y Nặc Mễ đối với đồ ăn vừa ôn hòa lại xinh đẹp này có ấn tượng không tồi, lập tức lộ răng nanh tủm tỉm cười, trước mắt nhìn đâu cũng thấy đồ ăn ngon: "Chào Trần Tĩnh tiểu muội muội."
"Ha ha ~ Tiểu Mễ thật đáng yêu ~ " Trần Tĩnh che miệng cười.
Là giả bộ đáng yêu đó! Hai người còn mắt đối mắt, Trần Tĩnh nếu biết trong lòng Y Nặc Mễ đầy một bụng xấu xa, chỉ muốn đem cô trở thành đồ ăn nhét đầy bao tử thì xem hai người còn có thể bốn mắt nhìn nhau, chuyện trò vui vẻ như thế này được nữa hay không!. Sắc mặt Tịch nữ vương tối lại, lãnh đạm hạ lệnh với cấp dưới: "Tất cả đi làm việc đi, thêm một người thì nhiệm vụ tháng này phải làm xong sớm hơn. Còn cô nữa, cô đã đồng ý với tôi những chuyện gì?".
Quỷ hút máu vẻ mặt không nghe dạy bảo, NGAO NGAO, nàng cũng không có đồng ý không hút máu của những đồ ăn này nha, nàng chỉ đáp ứng nếu không đói bụng thì sẽkhông hút máu người thôi.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, Thấm Nhã vừa ra khỏi phòng nghiên cứu liền gặp được Lý Cườngtrên hành lang.
"Bác sĩ Tịch, đã lâu không gặp." Lý Cường phát hiện mỗi khi nhìn thấy vị bác sĩ lạnh lùng, xinh đẹp này là hắn liền cảm thấy vui vẻ.
"Lý cảnh quan." Thấm Nhã nhàn nhạt chào một tiếng.
"A, cô thấy đó, tôi đến đây thăm một đồng nghiệp bị thương ở tầng dưới, tiện đường tới chào hỏi cô luôn." Lý Cường sờ sờ mũi cười. Giao thiệp với người như Thấm Nhã thật không dễ dàng chút nào, ngươi chào một câu nàng một câu nàng liền khách sáo đáp lại ngươi một câu, chỉ một câu không hơn, rất dễ làm cho bầu không khí trở nên tẻ nhạt.
"À, anh đến cũng đúng lúc. Bản báo cáo khám nghiệm lúc trước anh có thể mang về." Không đáng yêu nhất còn ở chỗ, hể mở miệng ra là nói về công việc.
Lý Cường huơ huơ tay: "A, báo cáo nào kia à, tôi không vội. Cái tôi hiện tại quan tâm nhất chính là.... haha, cô cũng biết mà."
"Lý cảnh quan, anh chưa từng tiếp xúc qua, vì sao đối với sự việc chính bản thân hoàn toàn không biết gì lại chấp nhất như vậy? Những vụ điều tra xem ra ở trong mắt anh đều liên quan đến việc huyễn hoặc đi, anh thật sự tin có sinh vật siêu nhiên sao?"
"Tôi cũng không biết vì sao mình lại chấp nhất đến như vậy, thậm chí cảm thấy tôi không phải tới bây giờ mới cho rằng Quỷ hút máu có tồn tại, giống như một loại ý niệm đã tồn tại từ lâu trong đầu tôi, để đúng lúc đụng phải liền có thể bừng tỉnh đại ngộ, ah, chính là cái này này. Cô là người có tiếng bên khoa não, cô nói xem chuyện này có khả năng hay không?" Lý Cường liền xấu tính trêu chọc Thấm Nhã. Dùng cái việc "phi khoa học" để đi trêu ghẹo một chuyên gia "khoa học" về khoa não, quả thật rất thú vị.
Nhưng Thấm Nhã cũng không phải hạng người bình thường, đối mặt với sự chế nhạo của Lý Cường vẫn không hề thay đổi thái độ, chỉ cười nhạt một tiếng, nói "Hiện nay người ta cho rằng con người sử dụng chưa tới 1% khả năng thực tế của não.Mà chúng tôi, những người nghiên cứu chức năng của não, còn chưa biết rõ khả năng của 1% đó, nói gì đến 99% còn lại."
Lý Cường cười lớn, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Nếu như trước kia hắn bị tài năng của vị bác sĩ khoa ngoại thần kinh trẻ tuổi này thuyết phục, nay hắn lại đột nhiên "phát hiện" được một cô gái, vừa xinh đẹp, cơ trí lại ngập tràn thành thục mị lực. Lý Cường thích thú nói: "Bác sĩ Tịch, không biết vì sao, tôi có cảm giác, cô thật sự không giống người thường. Không biết cô có thể dành cho tôi một ít thời gian hay không, tôi thật sự muốn nghe thêm một chút vềquan điểm của cô."
Thấm Nhã đã qua thời "thiếu nữ ngây thơ", cô hiểu được câu nói kia hẳn là có ẩn ý khác, ánh mắt của Lý Cường lúc này có phần không đứng đắn. Theo tiêu chuẩn của cô thì Lý Cường rất ra dáng đàn ông, cũng không làm cô có cảm giác chán ghét. Thấm Nhã gật nhẹ đầu, lịch sự nói: "Cảm ơn."
==========
Sau cái cửa thủy tinh trong phòng nghiên cứu có ba cái đầu sáu con mắt nhiều chuyện đang nhìn lén. Bên ngoài hành lang là bác sĩ Nhã xinh đẹp đang đứng đối diện với một chàng cảnh sát phong lưu cao lớn, lúc này bầu không khí có vẻ phi thường hòa hợp, nhìn thế nào cũng thấy đây là một bức tranh trai tài gái sắc.
Trần Tĩnh cảm thán: "Cảnh sát Lý thoạt nhìn có chút lôi thôi, nhưng mà thật sự là rất đẹp trai, phong độ. Không chỉ vẻ ngoài xứng đôi với bác sĩ Tịch mà ngay cả tính chất nghề nghiệp cũng đúng là trời sinh một đôi nha. Anh thấy đúng không?" Nói xong liền quay đầu lại muốn Tề Bộ ủng hộ.
Tề Bộ không cho là đúng nói: "Khó trách cái tên cảnh sát Lý này suốt ngày chạy đến đây, đã thế không có quan tâm đến kết quả báo cáo, thì ra mục đích đến là treo đầu dê bán thịt chó. Tiểu tử này thoạt nhìn chính là một tên ăn chơi, bác sĩ Tịch sao lại có hảo cảm với hắn chứ. Em nói đúng không?" Tề Bộ nói xong quay qua hỏi Y Nặc Mễ.
Y Nặc Mễ nhìn hai người rồi tiếp tục nhìn Thấm Nhã. Tiểu Nhã Nhã tại sao lại cùng cái tên đồ ăn nam kia nói chuyện lâu như vậy? Mà cũng phải nói con người thật thích nói chuyện, con người không chỉ thích tụ cư, mà còn thích tụ tập một chỗ cùng làm việc, hơn nữa còn không ngừng nói chuyện. Trải qua mấy trăm năm nàng phát hiện một điều, đại đa số con người đều dùng cả đời để nói chuyện.
Ngao~ Nàng còn tưởng rằng Tiểu Nhã Nhã cũng không thích nói chuyện giống Quỷ hút máu, không ngờ lại cùng tên đồ ăn nam kia nói lâu như vậy. Ngao, nàng không thích nói chuyện với con người, đặc biệt không cho phép Tiểu Nhã Nhã nói chuyện với đồ ăn khác. Tính cách vừa ích kỷ lại u ám của Quỷ hút máu, tất cả đều thể hiện rất rõ trên người hút máu tiểu quỷ này. Sắc mặt càng ngày càng tối, khí tức phát ra càng ngày càng âm trầm.
Tề Bộ và Trần Tĩnh không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Chậc chậc, đúng là không thể sau lưng người khác nhiều chuyện được, bọn hắn tự nhiên cảm thấy ớn lạnh. Hai người một trái một phải giữ chặt tay Y Nặc Mễ kéo ra ngoài: "Tiểu Mễ, chúng ta đi thôi, làm quen với môi trường trong phòng nghiên cứu một chút."
Trên người Quỷ hút máu từ trước đến giờ đều có một mị lực trí mạng không người nào có thể kháng cự, cái loại khí chất âm trầm cùng bi thương, hơn thế Huyết tộc luôn có dung mạo xinh đẹp dụ hoặc lòng người. Thế nên trăm ngàn năm nay đều được đề cập ghi lại. Y Nặc Mễ vẻ ngoài xinh đẹp, lại có nụ cười xấu xa phối hợp với suy nghĩ "thuần khiết" của nàng, chỉ trong một ngày đã chinh phục được Trần Tĩnh và Tề Bộ.
Hai người dẫn Y Nặc Mễ đi làm quen hoàn cảnh, hiểu rõ công việc nghiên cứu của bọn họ. Cũng rất nhanh biết tạibác sĩ Tịch lúc nào cũng kỹ tính, cẩn thận lại đề cử một cô bé vào bệnh viện, hơn nữa bọn họ còn phát hiện tuy Y Nặc Mễ tuổi còn "nhỏ" nhưng lại là một thiên tài. Không chỉ thông hiểu lý thuyết y học, khả năng tư duy phản biện cũng vô cùng tốt. Những thiết bị phức tạp chỉ cần giới thiệu và thao tác mẫu một lần là nàng đã nắm bắt được.
Y Nặc Mễ cũng rất vui vẻ, đã sớm gạtmục đích ban đầu sang một bên, cả ngày ở trong bệnh viện chơi không biết mệt. Lúc này đang đem một đống dây nhợ chằng chịt gắn lên người mình, sau đó điều chỉnh máy, rồi hăng hái xem mấy đường cong trên màn hình. Việc phát hiện ra rằng nàng có thể tùy ý điều khiển chúng khiến nàng càng trở nên thích thú hơn.
NGAO NGAO ~ nàng muốn không giống nhau, những cái đường cong kia liền trở nên không giống nhau, chơi thật vui. Tâm tình tiểu quỷ vô cùng vui vẻ.
Tề Bộ từ xa xem xét, thiếu chút nữa ức chết. Cái máy đo sóng điện não này là loại tiên tiến nhất trên thế giới, lẽ ra trên cơ bản phải phát ra đúng quy luật sóng não đồ, nhưng hiện tại những đường sóng hết tròn rồi lại vuông, hơn nữa trị số đều hoàn toàn vượt quá giá trị cực đại của sóng não bình thường. Xảy ra tình trạng này chỉ có duy nhất một khả năng --- cái máy bị hư.
Tề Bộ thở dài đi đến: "Tiểu Mễ, đừng nghịch nữa, cái máy này hình như có trục trặc rồi, em bấm cái gì vậy?"
Tiểu quỷ hút máu không có nửa điểm "hổ thẹn", liếm liếm miệng, "NGAO ~ không phải ta làm hỏng."
"Cái gì làm hỏng?" Thấm Nhã chuẩn bị tan ca đem Y Nặc Mễ về.
"Bác sĩ Tịch, cái máy sóng điện não này hình như có chút vấn đề." Tề Bộ chỉ cho Thấm Nhã xem.
Thấm Nhã nhìn cái máy sau đó lại nhìn đống dây nhợ gắn trên người Y Nặc Mễ. Cô vừa xuất hiện, trên mặt quỷ hút máu kia liền xuất hiện một nụ cười tà, sóng điện đồ trên màn hình theo đó cũng giống như vui mừng nhảy lên. Thấm Nhã lập tức có linh cảm, cái máy này không phải bị hư mà là do đại não Quỷ hút máu có khả năng phi thường, thứ máy móc tầm thường của con người này không thể đo ra được.
Đây thật sự là một phát hiện làm cho bất cứ nhà khoa học nào cũng thấy phấn khích đến phát điên, cô sau này nhất định phải tìm cơ hội nghiên cứu kỹ. Nhưng mà cái tên Quỷ hút máu này khoa trương quá rồi, Thấm Nhã bất đắc dĩ thở dài, để văn kiện trong tay xuống rồi đi đến trước mặt Y Nặc Mễ: "Nào, tháo mấy thứ này xuống, chúng ta đi về, lần sau lúc không có tôi cấm cô ở phòng nghiên cứu phá phách máy móc."
Đến bản thân Thấm Nhã cũng không có phát hiện sự cảnh giác của cô đối với Y Nặc Mễ càng ngày càng ít, đến bây giờ có thể xem như hoàn toàn không có, một tay đặt trên vai Y Nặc Mễ, tay kia cẩn thận giúp nàng gỡ xuống mấy sợi dây xanh xanh đỏ đỏ. Y Nặc Mễ ngửi được mùi thơm khiến cho người ta say mê, giống như con người khi uống nhiều rượu quá thấy choáng váng, trái tim kịch liệt nhảy lên. Hương vị máu của Thấm Nhã làm cho nàng điên cuồng, thế nhưng có nhưng lúc cô đến gần nàng, ví dụ nhưng lúc này đây, động tác nhu hòa của Thấm Nhã làm cho nàng không còn khát vọng tới máu nữa... mà là một loại... nàng cũng không biết đó là gì.
"A.... Thấm Nhã, chị thật là thơm..." Y Nặc Mễ ôm lấy thắt lưng Thấm Nhã thuận tiện kéo vào, lời nói chưa kịp nói xong đã biến mất trên đôi môi anh đào của cô.... Lần đầu tiên, giống như đang nâng niu một bông hoa, không tham lam chiếm lấy, chỉ là nhẹ nhàng thưởng thức.
Cái này không chỉ làm Tề Bộ, mà còn có người vừa bước vào phòng còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra như Trần Tĩnh mở trừng mắt, á khẩu không nói được gì... Hai cô gái xinh đẹp đang hôn môi trước mặt bọn họ. Đứa nhỏ xinh đẹp này chắc phải có lá gan lớn lắm, dám ở trước công chúng công khai hôn bác sĩ Tịch!