Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 11




Editor : Tháng trước cáp quang biển đứt, nghĩ lễ nên chậm trễ, mọi người thông cảm :3


===========

Để kế thừa huyết thống có hai cách thức. Cách thứ nhất là kế thừa huyết mạch thuần khiết. Linh huyết chính thống của thủy tổ ngưng kết tạo thành ruột thịt máu xương, lại kết hợp với người vĩ đại chưa từng có để tạo ra một thân thể hoàn toàn mới. Loại người kế thừa này có huyết mạch chính thống thủy tổ từ thời Thượng Cổ, bẩm sinh có linh lực cực mạnh cùng huyết thống cao quý. Nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà loại cách thức kế thừa này rất ít khi xảy ra, số Huyết tộc có linh huyết chính tông của thủy tổ hiện giờ như phượng mao lân giác(*). Bọn họ có địa vị cao quý, được người Huyết tộc vốn sùng bái sức mạnh và huyết thống thần phục.

(*): Phượng mao lân giác: chỉ những thứ quý hiếm.

Cách kế thừa thứ hai của Huyết tộc lại tương đối phổ biến, do vậy cũng bị loài người biết đến, được truyền lại trong nhân thế qua truyền thuyết, kinh văn, điển tịch. Phương thức này chính là: Huyết tộc dùng Huyết Minh cùng con người lập khế ước uống máu, sau khi được con người hiến dâng toàn bộ máu của mình, sẽ dùng máu của bản thân hồi báo, truyền vào cơ thể con người, và bằng một loại phương thức cổ xưa thần bí, ký kết khế ước uống máu.

Phương thức này tuy vô cùng thiêng liêng nhưng cũng rất đau đớn, tuyệt không thể tùy tiện thực hiện như trong truyền thuyết. Nếu đơn giản như vậy thì thế giới này đã sớm bị người Huyết tộc vĩnh sinh bất tử chiếm giữ. Để hoàn thành bước cuối cùng của giao ước giữa Huyết tộc và nhân loại, Huyết tộc cần dùng dao tự đâm vào tim mình, lấy máu có linh lực từ chính trái tim đó mớm cho nhân loại. Sau khi hoàn thành Huyết Minh, nhân loại sẽ "tái sinh" trở thành Huyết tộc đời sau.

Nghi thức này khiến một phần linh huyết của Huyết tộc vĩnh viễn bị tách rời, bản thân người Huyết tộc cũng phải chịu dày vò, đau đớn, thậm chí còn có thể bị Mặt Trăng và tổ tiên đại thần trừng phạt. Vì vậy khi cùng nhân loại ký kết Huyết Minh, Huyết tộc sẽ lấy đi vật quý giá (trân quý) nhất của nhân loại. Những truyền thuyết như thế này chúng ta nghe được cũng không ít, trong lịch sử của loài người không phải thường ghi lại có vài người "dâng hiến linh hồn cho ác ma", hoặc "rơi vào ma đạo", hay : "trở thành đầy tớ của ma quỷ để đối lấy sức mạnh" sao. Những ghi chép thật thật giả giả này, ít nhiều cũng cho thấy Huyết tộc, thông qua Huyết Minh, đã khiến những người này trở thành người thừa kế họ.

Số lượng Huyết tộc dùng Huyết Minh làm phương thức kế thừa khá nhiều, năng lực và địa vị của họ không thể so sánh với người thừa kế chính thống, nhưng trong số đó vẫn có những kẻ trải qua hàng nghìn năm tôi luyện, năng lực càng ngày càng mạnh, do đó cũng được nhiều người kính trọng. Như "Mật đảng", một tổ chức phân tán trên phạm vi toàn cầu do Huyết tộc thành lập, thực chất chính là do những người trở thành Huyết tộc nhờ Huyết Minh sáng lập ra nhằm trói buộc tất cả Quỷ hút máu cùng gia tộc đứng sau lưng họ. Những người có địa vị cao quý trong Mật đảng như Thân vương, Trưởng lão, Lãnh chúa, Công tước chính là người thừa kế Huyết Minh, mang năng lực cực mạnh.

Về phía những người thừa kế chính thống huyết mạch tổ tiên, khởi nguồn Huyết tộc phương Tây là con cháu của Cain. Bọn họ hết sức thần bí, trong lịch sử nhân loại không có bất cứ ghi chép nào có liên quan đến họ, ngay cả trong tộc Quỷ hút máu cũng vô cùng được kính sợ, là một trong những chữ cấm kỵ, không thể tùy tiện nhắc đến.

Nhưng một dòng tộc còn cổ xưa hơn cả, thần bí hơn cả, và cường đại hơn Huyết tộc phương Tây, chính là Huyết tộc phương Đông. Bọn họ vô cùng bí ẩn, chưa từng lưu lại một chút dấu vết nào trong ghi chép của loài người, thậm chí với Huyết tộc cũng chỉ tồn tại như một ý niệm cố hữu —vĩnh viễn là một câu đố, một thánh tích sống.

Y Nặc Mễ không cố ý che giấu khí tức của mình. Khi nàng vừa lại gần khu vực này, những Quỷ hút máu khác đều ngay lập tức cảm nhận được. Chúng sợ sự cường đại của nàng, nhưng không khống chế được tính hiếu chiến khát máu bẩm sinh của Huyết tộc nên muốn cùng phân một trận cao thấp, muốn chiến thắng cường giả đang tiến vào khu vực của chúng kia.

Y Nặc Mễ từ trên ngọn cây cao lao đi rất nhanh, tựa như vừa từ Mặt Trăng giáng lâm xuống. Toàn thân nàng bao phủ trong một làn sương mù, mang trạng thái cảnh giác cao độ, khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ lạnh lùng, con ngươi màu đỏ máu phát ra u quang sắc bén. Cuối cùng, Huyết tộc trong phạm vi mấy trăm dặm đều đã xuất hiện. Bình thường nàng vẫn giấu kín hành tung nhưng không thể che giấu được khí tức như một dạng ấn ký, bao phủ lên một vùng lãnh thổ rộng lớn; đáng lẽ những Huyết tộc khác không được phép xâm phạm. Tuy nhiên, phương pháp "ta không phạm ngươi, ngươi không pham ta" của nàng thật sự đã quá ôn hòa.

Dù sao cũng không có vấn đề gì, nàng sẽ thu phục từng tên một!

Nếu có bất kỳ sinh vật nào có thể "Nhất cá cân đẩu thập vạn bát thiên lý(*)" thì đó nhất định là Quỷ hút máu. Y Nặc Mễ mất trọn ba ngày ba đêm lùa tất cả Huyết tộc trong phạm vi có thể đến nơi này, quyết định cùng họ tranh đấu một trận.

(*): Một lần lộn nhào băng qua 18 nghìn dặm.

Đột nhiên từ trên ngọn cây xuất hiện vài bóng đen dùng tốc độ kinh người lao về phía nàng. Với nhịp độ không hề thay đổi, khoảnh khắc bóng đen đó lao tới, Y Nặc Mễ hơi nghiêng người một chút rồi nhảy vọt lên cao, thân ảnh in bóng lên mặt trăng, tung đôi cánh giữa không trung, như hắc thiên sứ của đêm tối khiến vạn vật đều kinh hãi.

Y Nặc Mễ vừa nhảy lên thì lập tức nơi ấy rung chuyển bởi một tiếng nổ lớn, những cây đại thụ gần đó bị nghiền nát thành bột. Giữa khu rừng rậm rạp lộ ra một hố sâu đen ngòm, giống như miệng ác ma đang há rộng. Bóng đen khác thấy Y Nặc Mễ nhảy lên không trung, lại tiếp tục lao lên. Song chúng còn chưa kịp phát lực, thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy thân ảnh Y Nặc Mễ đã biến hóa thế nào; chỉ thấy Y Nặc Mễ như ma quỷ, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt chúng. Những bóng đen kia từng tên một kêu lên thảm thiết, từ từ rơi xuống rừng cây bên dưới. Mặc dù khoảng cách giữa chúng thậm chí có khi là vài km, nhưng lại gần như cùng lúc bị đánh trọng thương. Năng lực thật khiến người khác kính phục!

Cùng lúc với loạt bóng đen rơi xuống kia, những bóng đen khác từ bên dưới vẫn không sợ hãi mà tiếp tục lao lên. Không khí bị khuấy đảo, gió lớn nổi lên như thể muốn thổi bay mọi vật xung quanh. Tiếp đến, một luồng khí cường đại như sao băng phóng tới chỗ Y Nặc Mễ. Ầm! Tiếng nổ vang trời. Dưới ánh trăng, khu rừng vốn đã nổi từng đợt sóng, nay lại bị oanh tạc, liên tiếp xuất hiện từng cái hố lớn sâu hoắm.

Song những lực lượng này không thể xâm phạm tới vương giả chân chính của đêm tối. Mỗi đòn toàn lực mà Huyết tộc đánh ra dường như ngay lập tức bị Y Nặc Mễ phản kích, sau đó lập tức ngã xuống rừng sâu.

Cuối cùng âm thanh từ từ lắng xuống, không khí cũng dần khôi phục vẻ quỷ dị yêu dã, chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt đỏ như máu, bằng chứng cho một cuộc chiến thảm khốc vừa nổ ra. Trong bóng tối, một cô gái chậm rãi bước tới, khuôn mặt trắng ngần, xinh đẹp, mái tóc dài cùng hắc bào viền vàng tung bay trong gió, con ngươi màu đỏ trong bóng đêm trở nên sáng chói lạ thường.

"Tại sao không tuân thủ phép tắc. Chỗ của ta, ai cho phép các ngươi tùy ý qua lại!" Y Nặc Mễ chậm rãi đảo mắt nhìn mấy tên Huyết tộc đang nằm ngổn ngang trong rừng.

"Chỗ này cách xa như vậy, đã không còn là chỗ của ngươi!" một tên Quỷ hút máu nhe nanh. Lãnh chúa này đuổi theo bọn hắn đã được vài ngày, với tốc độ của họ, hẳn đã sớm ở bên ngoài phạm vi hoạt động bình thường của nàng.

"Ồ ~" Y Nặc Mễ cười đầy nham hiểm, hời hợt nói:"Một khi ta đã đặt chân tới thì nơi đây chính là lãnh địa của ta. Các ngươi có thể thần phục ta, hoặc cũng có thể rời đi."

"Chúng ta là người thừa kế chi thứ thị tộc Thần Nông, ngươi thì có thân phận gì!" Huyết tộc chỉ thần phục sức mạnh tuyệt đối và huyết thống cao quý.

"Có mắt mà không thấy Thái Sơn." Một con mèo lông màu cam đỏ nhảy lên trên ngọn cây đại thụ, thong thả bước đến bên cạnh Y Nặc Mễ, duỗi móng nhẹ nhàng cào xước da mắt cá chân.

Vết thương nhỏ xíu phút chốc khép miệng, nhưng cũng đủ để khiến cho các Huyết tộc khác khiếp hồn. Bọn họ ngay lập tức tụ tập lại, quỳ rạp trước mặt Y Nặc Mễ: "Điện hạ."

Đây chính là huyết mạch chính thống mà Hoàng đế - người đứng đầu thời Thượng Cổ đã lưu lại.

Y Nặc Mễ lúc này mới để lộ răng nanh, tựa tiếu phi tiếu, vừa thong thả bước vừa nheo mắt lại hỏi: "Các ngươi tại sao lại tiến vào lãnh địa đã có chủ?"

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, đáp: "Bởi vì chúng tôi cảm giác được có ngoại tộc tiến vào khu vực này, mà chủ nhân lãnh địa cũng không ngăn cản. Chúng tôi liền cho rằng đây là nơi có thể tranh đoạt, cho nên..."

Orange nghe xong, chỉ hận không thể lấy chân che mắt mà quên đi. Cái này có thể trách ai, đều do tiểu Mễ bình thường chỉ chú ý trêu trọc đồ ăn, bị ngoại tộc xâm phạm thì lại có thái độ "ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi".

Y Nặc Mễ cũng không nói gì, cuối cùng đành phải hỏi: "Trên lãnh địa của ta có người bị Huyết tộc giết chết, có phải do các ngươi gây nên không?"

Kỳ thực trong lòng nàng đã sớm có đáp án, những Quỷ hút máu thuộc chi hệ Thần Nông năng lực rất mạnh, sẽ không có chuyện không khống chế được mà phải giết người. Huống chi nàng nhớ đã từng gặp người bị Quỷ hút máu cấp thấp không có khả năng khép kín vết thương tấn công. Chẳng lẽ những việc kia là do người ngoại tộc gây nên, hay là có thế lực thứ ba tồn tại?

"Không phải do chúng tôi làm. Điện hạ, trên lãnh địa của ngài có hai huyết thống ngoại tộc."

"Không, đó là hai người huyết thống phương Đông."

"Không, là huyết thống ngoại tộc!"

 Mấy tên Quỷ hút máu nhao nhao tranh nhau nói, tiếng cãi cọ bắt đầu nổi lên.

Hút máu tiểu quỷ khong nhịn được, đập cánh một cái, "Gào! Đừng cãi nữa. Lãnh thổ của bản điện không chào mừng Huyết tộc khác, các ngươi đi xa chỗ này một chút cho ta. Còn nữa,..."
                                               
Nàng đột nhiên đanh giọng, giang rộng cánh, thi triển linh lực hùng hậu, "Nếu có bất kỳ kẻ nào biết được hành tung của ta..."

"Người tộc tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ tung tích điện hạ."

"Ừm hừm." Hút máu tiểu quỷ hất cầm, vỗ vỗ đôi cánh, "Orange, chúng ta đi!"

"Ừm hừm." Orange tiểu miêu cũng hất cầm, nhấc chân.

Lời còn chưa dứt, một người một thú đã biến mất không thấy bóng dáng.

Những Huyết tộc còn lại cũng đồng thời tản ra. Trời ban cho Huyết tộc sinh mạng vĩnh hằng, cùng lúc cũng cho họ sự cô độc. Với dòng máu cô ngạo của họ, chắc chắn muốn đi con đường riêng của mình.

Ở một nơi rất xa, trên đỉnh một vách đá, hai bóng đen đứng trước gió.

Một cô gái mặt mũi lạnh lùng nói ngắn gọn: "Cô ta là dòng dõi chính thống thủy tổ phương Đông, chúng ta không phải là đối thủ."

Người đứng bên cạnh lại nở nụ cười lạnh, ra điều không quan tâm — lại là cô gái tóc dài tới mắt cá chân, mặt mũi diễm lệ, yêu mị dị thường.

"Ta biết ngươi không phải đối thủ của cô ta, cho nên ta mới tới đây, giúp ngươi đánh bại cô ta, dù có phải dùng mạng của ngươi." Nàng cười cười nâng cằm người kia lên, "Ngươi cứ nói đi."

Cô gái kia mặt mũi vẫn lạnh lùng, chỉ đến khi thân thể bị đụng chạm, trong mắt mới chợt lóe lên chút cảm xúc mơ hồ. Dưới ánh trăng, trên khuôn mặt nàng hiện rõ một vết sẹo như bị một lưỡi dao sắc bén chém lướt qua ngang mặt, đôi đồng tử màu đỏ đột nhiên co rút lại.