Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Chương 8




_______

Phong Tỷ Chưa Ăn Cơm.

_______

Một buổi trưa thật mệt mỏi với hàng nghìn chữ biên soạn dàn ý và cốt truyện, Huỳnh Nhã Nhã đóng laptop lại, ghim sạc. Lúc này đã hơn bốn giờ chiều, cô duỗi lưng một cái, xoa xoa mắt rồi đứng dậy khỏi bàn làm việc và ra khỏi phòng.

Đến rót một ly nước lọc, cô uống một chút rồi quyết định lát nữa sẽ xuống lầu mua chút đồ ăn vặt về để nhai cho đỡ buồn chán. Nhìn sang cửa phòng của Quý Lam đang đóng chặt, Huỳnh Nhã Nhã sầu não thở dài một chút.

Thân mình bây giờ thất nghiệp còn lo không xong, lại dắt về thêm một củ nợ phiền phức không biết có âm mưu gì. Thật ra lúc để hắn đi theo mình về nhà, cô cũng rất sợ nhỡ đâu hắn là tên biến thái muốn cướp của giết người gì đó. Sau một đêm quan sát thì cô cảm thấy tên này có phần kiêu ngạo và một chút cáu bẩn nhàn nhạt. Tuy vậy nhưng hắn vẫn rất thức thời, nghĩ xem một phú nhị đại hay ăn chơi như hắn lại chịu ngủ sofa, ở nhà chật, ăn mì gói, rửa bát đũa trong yên lặng như thế có phải rất lạ không?

Ưu điểm... chắc là mặt đẹp đi?!

Nhìn chằm chằm chút nước còn lại trong ly thủy tinh, ý thức bỗng nhiên bay trở về quá khứ lộng lẫy nhưng cũng đầy cảm xúc trải nghiệm.

Kiếp trước do lúc đi quay chương trình và đóng phim thì Huỳnh Nhã Nhã thường phải dựng lều trại trong núi rừng ngay tại trường quay để nghỉ ngơi. Lúc quay những đoạn phim cần quay đêm ở nơi rừng hoang sương muối thì thường phải chịu khó ăn đồ hộp và đồ ăn liền nên Huỳnh Nhã Nhã vẫn cảm thấy tình trạng hiện tại khá ổn. Dù sao cô cũng dọn ra ngoài sống từ năm thứ ba đại học, tuy vẫn nhận được sự che chở từ mẹ nhưng việc cô tự lo cho bản thân mình những ngày sống riêng ấy đã phần nào đó mang lại cho cô những kĩ năng cần thiết để tự lo cho bản thân.

Huỳnh Nhã Nhã rất nhanh chóng thích nghi với môi trường thế giới mới và điều kiện sống mới. Có lẽ một vài lí do nào đó khiến cô không cảm thấy mình cần phải lo lắng cho những mối quan hệ ruột thịt kiếp trước của mình. Cô không chút nào luyến tiếc cha mẹ, không luyến tiếc bạn bè, càng không luyến tiếc chút tình cảm thương nhớ nam nữ trước kia.

Tất cả những thứ đó Huỳnh Nhã Nhã chỉ cảm thấy đó là quá khứ, đối với cô thì tình cảnh hiện tại và bản thân mình mới là quan trọng nhất.



Lúc này tỉnh lại từ trong những suy nghĩ miên mang kia, cô đặt ly nước xuống, vẻ mặt lại thản nhiên như bình thường, xuống lầu đi mua đồ ăn vặt.

_______

Lúc trở về, Huỳnh Nhã Nhã xách trên tay mấy túi đồ. Mùa thu, vừa tạnh mưa xong, trời chiều có chút lạnh, cô lên đến tầng lầu nhà mình thì cửa phòng 304 ở đối diện mở ra. Có chị gái bên trong mặc áo len bông vàng đi ra ngoài. Thấy Huỳnh Nhã Nhã, chị gái nở một nụ cười thân thiện.

"Em Huỳnh đấy à? Hôm nay trông tươi tắn quá này. À em đợi một chút, chị có cái này cho em." Chị gái vội quay ngược vào trong nhà.

Huỳnh Nhã Nhã nghĩ nghĩ, vẫn đứng chờ. Chị gái này họ Trần, là một mẹ đơn thân, đối xử rất tốt với Huỳnh Nhã Nhã khi trước. Vì Huỳnh Nhã Nhã của trước kia cũng có một lần giúp cô ấy tìm được bé trai nhỏ đi lạc nên cô ấy biết ơn.

Chị Trần lại đi ra, trên tay cầm một hộp gì đó đưa cho Huỳnh Nhã Nhã. "Đây là chút sườn chua ngọt, trưa nay chị làm cho tiểu Tịnh vẫn còn một chút, em ăn lấy thảo nhé, chị lấy hộp sau cũng được." Chị Trần lại cười thật tươi, bên má có một lúm đồng tiền xinh xắn. Huỹnh Nhã Nhã cũng cười cảm ơn với chị Trần.

Sau đó chị Trần nhìn đồng hồ đeo tay, chị lại vẫy chào tạm biệt với Huỳnh Nhã Nhã, vội đi ra ngoài.

Huỳnh Nhã Nhã mở cửa vào trong nhà, trên dưới trái phải đều xách một đống đồ ăn. Cô vào bếp đặt tất cả lên bàn ăn, nhìn đồng hồ đã hơn năm giờ. Cô mang vài gói bánh quy và snack ra bàn trà ngồi ăn, bật tivi xem phim truyền hình.

Phim của thế giới này không tệ, diễn viên rất biết cách bộ lộ cảm xúc, chân thật nhưng không thái quá. Bộ phim này là một phim thần tượng, nữ chính của phim có nhan sắc, diễn xuất tốt, hẳn là cũng nổi tiếng. Nhìn một chút về các vai nam trong phim, cũng có thể gọi là khá ổn - diễn xuất không tồi. Thế nhưng vai nam chính kia diễn có hơi không tự nhiên, nói thẳng là khá đơ, có khả năng là dựa vào mối quan hệ lấy được vai diễn.

Mấy kiến thức chuyên môn kiếp trước của cô dư dả để cô nhìn ra những sơ hở khi diễn xuất của mấy diễn viên thông qua một tập phim. Xem một chút mà đã đến giờ cơm chiều. Huỳnh Nhã Nhã bỏ thức ăn vặt xuống đi vào bếp, theo trí nhớ của nguyên chủ nấu một nồi cơm trắng. Mở tủ lạnh ra, cô thấy có bắp cải trắng và súp lơ xanh đã rửa sẵn. Lại nấu một nồi canh cải và luộc súp lơ để chấm nước tương.



Nếm thử canh, cũng không tệ. Kiếp trước cô cũng không hẳn là một tiểu thư vô dụng, vẫn biết học làm vài món đơn giản như luộc, xào, kho. Xem như được hai món đơn giản. Huỳnh Nhã Nhã lấy chén đăm tỏi ớt làm nước chấm. Đăm xong, đổ chút nước tương vào, lại cắt miếng chanh nhỏ vắt vào trong nước tương.

Kiếp trước, bảo mẫu của cô làm mấy món luộc, chén nước tương cay thường cho thêm chút chanh vào, cô ăn thấy rất ngon nên có hỏi bảo mẫu nên cũng biết một chút. Mấy món ăn kia đều là do bảo mẫu chỉ cô làm, nấu thì cô cũng nấu được đấy, nhưng mà cô rất không thích nấu nướng nên là dẹp đi.

Làm xong, Huỳnh Nhã Nhã mang sườn chua ngọt của chị Trần ra, xem bàn ăn cũng được ba món. Không ngờ đến có ngày mình cũng phải tự làm cơm. Lúc này vừa đúng sáu giờ, cô gõ cửa phòng Quý Lam muốn kêu hắn ra ăn chiều.

Quý Lam bước ra, nhìn mấy món trên bàn ăn thì hơi chần chừ một chút nhưng vẫn cầm đũa lên bắt đầu ăn. Sườn chua ngọt quả thật rất ngon, Huỳnh Nhã Nhã cảm thán một chút, chỉ tiếc đồ này là hàng xóm cho, phải chi cô thuê được một bảo mẫu tốt như chị Trần thì hay rồi.

Ăn uống xong, cô giúp Quý Lam dọn bàn ăn. Cô tắm trước, sau đó đến lượt hắn.

Đã sắp vào đông, khu cô sống là một khu đô thị đang phát triển rất tốt. Các loại tiện nghi đều đầy đủ, thành phố này cũng là một thành phố vô cùng phồn hoa. Vài ngày nữa là sang đông rồi, rất nhiều hoạt động diễn ra trong thành phố, tỉ như mấy lễ hội lớn hết sức náo nhiệt.

Trùng hợp hôm nay là một ngày có sự kiện. Gần đây có một hội trường tổ chức sự kiện giao lưu cosplay các nhân vật hoạt hình, cách vài giờ nữa cũng có live show của một nhóm nhạc thần tượng nam nổi tiếng.

Phồn hoa đô thị ở khắp nơi, thế nhưng kiếp trước cô là một người nổi tiếng, đâu dễ dàng gì được trải nghiệm mấy hoạt động này? Có ngày hôm nay xem như một sự giải thoát, có tiêu sạch tiền cô cũng muốn chơi thật đã cho hết đêm nay!

Quý Lam vừa tắm xong, sạch sẽ thông thoáng lại mang chút vẻ lười biếng bước ra ngoài, mấy sợi tóc trên đầu lại hơi ướt làm hắn nổi bậc. Hắn vừa đưa mắt đến đã thấy Huỳnh Nhã Nhã cao hứng chuẩn bị giày và túi.

Thấy Quý Lam đứng đó, cô nở một nụ cười sáng lạn. "Ồ, Quý thiếu, liệu anh có nhã hứng muốn ra ngoài chơi một đêm không?"

_______