Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 91: Chương 91




“Rốt cuộc có chuyện gì ở đây!”

Một giọng nói tức giận vang lên.

Tất cả đồng loạt nhìn ra.

Phòng giáo viên.

“Sao các trò có thể đánh nhau đến độ như vậy được hả?”

Giọng nói bất lực xen lẫn tức giận của tổng quản vang lên trong phòng. Ban nãy ông định đi khảo sát tình hình khuôn viên một vòng. Thế mà giữa chừng bắt gặp một đám học sinh đang đánh nhau, mắt ông ta khi đó trợn to, như không tin chuyện xảy ra trước mắt.

Hồng Cử là một nơi như thế nào chứ. Sao lại có thể để loại chuyện như này xảy ra, chưa kể trong đó còn toàn con nhà danh giá, thế quái nào còn có cả một đứa con gái tham gia.

Khi đó sắc mặt ông ta trắng bệch, quát cho bọn chúng dừng lại rồi giận dữ lôi cả bọn lên phòng giáo vụ gọi giáo viên chủ nhiệm của cả đám tới. Nói là lôi cả đám nhưng cuối cùng vẫn chỉ có ba người còn minh mẫn đi được, đám còn lại nằm bất tỉnh nhân sự hết, phải kêu thêm học sinh tới khiêng bọn chúng đến phòng y tế.

Liễu Nguyệt, Tiêu Dã, còn có cả Diệp Chi Lăng chả chút liên quan gì tới chuyện này cũng bị kéo vào.

Khả Dĩnh lên tới nơi gặp bọn cô, ánh mắt nhất thời có chút sửng sốt, y hỏi: “Mấy đứa có làm sao không?”

“Câu đó phải để tôi nói mới đúng chứ!” Giáo viên chủ nhiệm của Liên Tử Phục sau khi nhìn thấy học trò của mình bị đánh thành ra cái dạng này tức giận nói.

“Khả Dĩnh tiên sinh, anh nhìn học trò của tôi với học trò của anh xem. Mấy đứa bên tôi đứa nào cũng bầm tím xây xước hết cả. Nhìn bên anh đi, có mỗi thằng nhóc đứng giữa may ra có chút vết thương trên mặt.”

Thằng nhóc đứng giữa nàng ta đang chỉ về phía Tiêu Dã.

“Chắc chắn là học sinh của anh không được dạy dỗ tốt, muốn kiếm chuyện với học sinh của tôi rồi!”

Khả Dĩnh: “...”

“Không được dạy dỗ tốt có mà là người của tiên sinh đây mới đúng.” Liễu Nguyệt nói.

“Muội muội của Liên Tử Phục đi tỏ tình người ta không được xong về khóc lóc với ca ca. Ca ca thương em gái quá độ, rồi tụ tập đàn em đi đánh người của ta để trả thù. Cái này là ai động ai trước đây?”

Chủ nhiệm của bên Liên Tử Phục cãi cố nói: “Sao có thể tin lời từ miệng trò chứ? Tất cả đều phải có bằng chứng.”

“Vậy bằng chứng em bắt nạt học sinh của người đâu.” Cô nói.

Tổng quản: “Có cây kiếm gỗ thu được ở hiện trường và nhân chứng ta đây nhìn thấy nhóc cầm nó đấy.”

Liễu Nguyệt: “...”

“Khụ...đấy là tự vệ chính đáng.”

“Tự vệ chính đáng gì mà học sinh của ta bất tỉnh nhân sự hết rồi vẫn đánh!”

“Để chắc ăn hơn thôi, em sợ bọn họ sẽ nhân thời cơ em lơ là mà ra tay. Tiên sinh người đừng xúc động quá chứ, mất đi lí trí là không được đâu.”

“Trò...!” Nàng ta á khẩu.

Cuối cùng vẫn là tổng quản đứng ra dẹp loạn, ông nói: “Được rồi, được rồi. Mọi người bình tĩnh trước đi. Hay là quyết định thế này, trước hết để tiên sinh mỗi bên chỉnh đốn lại học trò của mình, sau đó thông báo cho bên gia đình biết để quản lí con. Cuối cùng phạt tất cả phải đi lao động công ích từ giờ đến cuối năm học để răn đe. Mọi người thấy thế nào?”

Diệp Chi Lăng lúc này lên tiếng: “Dạ thưa, người vô tình bị liên lụy cũng phải đi sao?”

Tổng quản: “Đi hết.”

Y nghe xong cố cắn nuốt nước mắt vào trong.

Xui thật, lần sau biết thế rút kinh nghiệm cảm thấy có điềm là phải lập tức tránh xa hai người này. Gặp phải là toàn mấy chuyện không đâu xảy ra à.

Diệp Chi Lăng đen mặt nghĩ.

Sau khi mọi người nhất loạt đồng tình với ý kiến của tổng quan. Từng học sinh về lớp cùng với giáo viên của mình, chuyện này đã trì hoãn tiết học của hai lớp biết bao nhiêu thời gian rồi.

Cuối giờ cả ba người Liễu Nguyệt, Tiêu Dã và Diệp Chi Lăng phải ở lại nghe Khả Dĩnh giảng giải về tình bạn bè và tính khắc chế nhẫn nại trước những điều bạo lực. Nghe xong cũng phải mất tiếng, cả ba người lục đục về kí túc xá.

Tiêu Dã từ lúc đứng trong phòng giáo viên tới bây giờ vẫn chưa hé răng nói lời nào. Khuôn mặt âm trầm chẳng chút nhiệt độ cứ thế im lặng hộ tống cô về kí túc xá.

Liễu Nguyệt đi đằng trước lạnh hết cả sống lưng, đúng là cô không nghe lời khiến hắn nổi giận. Nhưng không nên đến mức đó chứ.

Giờ phải làm cách nào cho gia hỏa này nguôi giận đây.

Liễu Nguyệt nhìn thẳng phía trước mặt mày xám xịt không dám quay đầu lại nghĩ.

Tiêu Dã đưa cô về đến kí túc xá xong chưa để cô kịp nói gì thì đã mặt lạnh xoay người rời đi.

Liễu Nguyệt: “...”

Mấy ngày sau đó hắn như thường ngày tới đứng trước khu kí túc xá chờ cô ra, sau đó thì lên lớp học. Đến buổi trưa thì tới nhà ăn ăn trưa, buổi chiều thì lại lên lớp học, học xong thì về kí túc xá. Nó sẽ rất bình thường nếu Tiêu Dã hắn không hóa thành tảng băng di động ngày ngày đi cạnh cô như vậy.

Khuôn mặt điển trai lúc thì hầm hầm như sắp đi chém người, lúc thì lại lạnh băng. Chính Liễu Nguyệt còn không nắm bắt nổi chứ đừng nói người ngoài cuộc.

Đến ngày thứ hai, cô thực sự chịu hết nổi cái bầu không khí chẳng khác nào ở trong hầm băng này, kéo Tiêu Dã đến một nơi vắng người, ép hắn vào tường, hai tay cô để lên không cho hắn có đường thoát, lông mày nhíu chặt nói: “A Dã, rốt cuộc bao giờ ngươi mới hết giận!”

Tiêu Dã cao hơn cô, đôi mắt không ánh lên chút cảm xúc nào nhìn xuống cô, như đang nhìn một vật nhỏ mà mình chắc chắn phải nắm trong lòng bàn tay. Hắn gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, mở miệng, nói: “Tiểu thư thấy ta đang giận người?”

[ Độ tức giận: 5 ]

[ Cảnh báo không nên để chỉ số tức giận vượt quá 10 ]

Hệ thống hiện lên nhắc nhở.

Liễu Nguyêt: “...” Đương nhiên ta biết hắn đang giận rồi, nhưng phải đưa phương án ra chứ.

[ Hệ thống không được phép tham gia vào việc đưa ra các quyết định trọng đại của kí chủ. ]

[ Xin kí chủ suy nghĩ thật kĩ trước khi hành động. Vì đó có thể liên quan hệ trọng tới cốt truyện đang có. ]

Liễu Nguyệt thở dài, chán nản nghĩ.

Lại phải tự lo lấy thân mình rồi.

Tiêu Dã thu trọn biểu cảm trên mặt của cô vào mắt, hỏi: “Sao người lại thở dài?”

Cô vội giật mình lắc đầu nói: “Hả? Không có.”

Tiêu Dã hắn nheo mắt lại cả người ngày càng tỏa ra luồng khí lạnh lẽo: “...”

[ Độ tức giận: 6 ]

[ Cảnh báo! Cảnh báo! ]

Liễu Nguyệt tắt hệ thống đi, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn hắn, vẻ mặt hối lỗi nói: “Là ta sai, do ta lén đi đánh nhau không nói với ngươi nên khiến ngươi giận.”

“Người còn biết thế ư?”. Truyện Quân Sự

Hắn nói.

Chính Tiêu Dã hắn còn chủ quan nghĩ rằng bản thân mình đã có thể thuần phục được con mèo luôn tùy ý hành động là cô. Nhưng kết quả thì sao, cô vẫn tự làm theo ý mình, không màng hậu quả, mặc kệ đối phương là ai, khả năng chính mình có thể bị thương cũng chẳng chút suy nghĩ. Hắn khi đó giận đến mất cả lí trí, bàn tay nắm chặt làm khớp xương kêu răng rắc, phải nhắm chặt mắt lại để tĩnh tâm hơn.

Thế là giờ mọi chuyện thành ra thế này đây.

Cô nghe hắn nói vậy, bày ra bộ dáng đáng thương đòi chính đạo nói tiếp: “Nhưng là do ta muốn đi trả thù cho ngươi mà, ngươi cũng không nên giận lâu như thế.”

“Nếu ta không tới kịp thì người đã bị Liên Tử Phục làm bị thương rồi. Tiểu thư, ta không cần người trả thù giúp, ta chỉ cần người ngoan ngoãn ở bên ta để ta trông chừng người thôi.”

Liễu Nguyệt: “Nhưng ta chỉ...”

“Hửm?” Tiêu Dã nâng mắt đầy nguy hiểm nhìn cô.

Liễu Nguyệt: “...Không có gì.”

Bầu không khí rơi vào trầm mặc hồi lâu, là Tiêu Dã phá vỡ nó, hắn chậm rãi nói: “Tiểu thư, ta thực sự không giận nổi người. Chẳng qua ta không còn cách nào khác để người có thể ngoan ngoãn hơn thôi.”

“Liễu Nguyệt ta ngoan ngoãn để làm gì?”

Tiêu Dã: “...”

“Người còn hỏi...” Hắn bất lực nói, “Bị bắt cóc, trèo tường trốn ra ngoài chơi, suýt đánh nhau với Liễu Hạo, đánh nhau với đám Liên Tử Phục. Trong những lần đó, ta đều không có mặt, tiểu thư, người hiểu không?”

“Người không bao giờ làm ta hết lo được cả.” Tiêu Dã nói.

Liễu Nguyệt nhìn hắn, biểu cảm cứng đờ nói: “Vậy...vậy phải làm thế nào để ngươi hết lo?”

Tiêu Dã nghe cô nói vậy, hai tay đưa lên chạm vào mặt cô, hắn nâng mặt cô lên, cúi người nói: “Người chỉ cần ở bên cạnh ta thôi, nếu muốn đi đâu thì phải nói trước, không cho phép giấu ta tự ý hành động. Tiểu thư, người hiểu không?”

Liễu Nguyệt có chút mất hồn nhìn hắn, không hiểu sao cô lại cảm giác như uy áp của hắn giờ còn lớn hơn cả mình.

Con người này, từ khi nào trở lên đáng sợ như vậy.

“Được, nghe ngươi.” Liễu Nguyệt nói.

Tiêu Dã nghe vậy thì khẽ mỉm cười, ánh mắt dường như nhu hòa đi rất nhiều. Đuôi mắt cong lên, giấu đi ngọn lửa chiếm hữu hắn cố áp chế dưới đáy mắt, nói: “Vâng.”