Mắt nhìn người của Liễu Nguyệt không phải dạng vừa, Quách ma ma cô đưa về dưới trướng Lão Bùi làm phó tổng quản đã giúp ích không ít cho ông, thậm chí hai người già cả này còn đang dần nảy sinh một chút tình cảm không nói lên lời với đối phương. Điều chế thuốc giải thì vẫn phải điều chế, chẳng qua tình trạng của Quách ma ma đã tạm thời ổn định hơn trước, sắc mặt cũng khá hơn.
Vì Liễu Nguyệt cả ngày ngồi ôm chồng tư liệu dày mấy tầng trong thư phòng nên không có thời gian ra ngoài chơi. Tiêu Dã thấy cô bận rộn như vậy cũng ngồi phụ giúp một ít, tiện thể tiếp thu thêm kiến thức y dược.
Nhạn Uyên Các.
Rầm!
“Liễu Nguyệt!”
Liễu Hạo đạp cửa xông vào, ngay sau đó y đối diện với hai cặp mắt có phần âm u của Liễu Nguyệt và Tiêu Dã.
Cô đang trong trạng thái tập trung mà bị làm phiền thường hay dễ cáu bẳn, lạnh giọng nhìn Liễu Hạo hỏi: “Vào đây làm gì? Mẹ nó ngươi còn không biết gõ cửa cho đang hoàng.”
Y bị cô mắng như vậy cũng không quan tâm, chỉ như đang nhìn kẻ ngốc nói: “Tiểu Nguyệt quên rồi à? Đã một tuần trôi qua rồi đấy. Đến lúc ta với tên chết tiệt kia tái đấu rồi.”
Liễu Hạo y suốt một tuần qua đã rèn luyện khổ cực đến mức suýt ngất đi, giờ cũng nên thu lấy thành quả rồi.
Liễu Nguyệt nghe y hí hửng nói, tâm trạng vì bị làm phiền nên tâm tình cũng bực bội theo, cô quay ra nói với Tiêu Dã: “A Dã, đập thằng nhóc này nhanh chút để còn làm việc tiếp.”
Tiêu Dã gập sách lại nói: “Vâng.” Rồi xách kiếm ra ngoài tỉ thí một trận với Liễu Hạo cho y thỏa mãn ước nguyện, Liễu Nguyệt cảm thấy ngồi mãi cũng không được nên cũng vươn vai ra ngoài cùng.
Bên ngoài Liễu Chi cùng Nhất Minh đang đứng chờ, thấy cả ba người đi ra, nàng muốn nói chuyện với Liễu Nguyệt liền tiến tới, khẽ gọi: “Liễu Nguyệt, ta có chuyện này muốn nói với ngươi.”
Cô nhìn nàng rồi gật đầu, nói gì đó với Tiêu Dã rồi cả hai đứng ở một nơi không xa nói chuyện.
“A Hạo thật sự đón nhận tình cảm của ta rồi. Thằng bé không còn bài xích nữa, cũng không cau có mặt mày khi gặp ta nữa. Thằng bé còn ăn món ta nấu rồi khen ngon, cảm ơn ngươi nhiều lắm Liễu Nguyệt.” Liễu Chi mặt ửng hồng nói, đôi mắt nàng long lanh lúc nhắc đến chuyện này ánh lên niềm vui khôn siết.
Nàng không ngờ tới người muội muội nhìn thế nào cũng không vừa mắt trước kia lại là người đem đến cho nàng lời khuyên chân thành giúp nàng có được hảo cảm của đệ đệ, thứ mà nàng đã luôn khao khát.
Mà Liễu Nguyệt lại không ngờ rằng dạo giờ bản thân lại chăm làm việc tốt như vậy, cô nghe nhiều lời cảm ơn hơn bình thường, ấy vậy mà cũng chẳng cảm thấy gì, chỉ cười, đuôi mắt khẽ cong lên nhìn Liễu Chi nói: “Vậy là tốt, sau này định tính kế ta thì hãy nhớ lại cái ơn này mà cân nhắc hành động một chút.”
Liễu Chi khó hiểu nhìn cô: “Hả? Tính kế gì cơ?”
“Không có gì, quay về thôi. Ta còn có việc.” Liễu Nguyệt nói rồi xoay người rời đi.
Cô cùng Liễu Chi trở về đúng lúc trận đấu kết thúc, Nhất Minh ngồi trên ghế vẻ mặt chăm chú im lặng quan sát. Tiêu Dã nghe theo cô muốn kết thúc nhanh nên cũng không có ý nương tay, so vài chiêu lập tức đánh bật Liễu Hạo ra, Liễu Hạo trong chớp mắt đó mặt đã đen xì, đứng dậy thật nhanh nói: “Trận nữa!”
Tiêu Dã nhíu mày nói: “Tam thiếu gia, người đã bảo...”
“Mẹ nó ai quan tâm chứ! Lại đi!”
Thua, lại thua dưới tay tên này một lần nữa. Con mẹ nó đây đúng là sự nhục nhã lớn nhất mà.
Liễu Hạo tức giận nhìn Tiêu Dã, không để đối phương nói tiếp mà lao vụt lên.
Hắn thấy y điên cuồng như vậy, cảm thấy chuyện này còn nhức đầu hơn cả việc học thuộc lòng đống tư liệu về thảo dược kia. Nghĩ vậy Tiêu Dã xoay kiếm, không chút chậm trễ đánh trả lại.
Keng! Keng!
Một trận nữa.
Thêm một trận nữa.
Hai trận nữa...
Liễu Hạo vẫn thua, thậm chí bây giờ đến cả tay y cũng không nhấc nổi nữa. Nhưng lại cứng đầu không chịu thua nói: “Đấu nữa đi!” Giờ ta có gẫy tay cũng được, nhưng nhất định phải thắng.
Tiêu Dã: “...”
Liễu Nguyệt xem đến phát chán nói: “Thua liên tiếp như vậy dù có để A Dã hắn nhường ngươi một trận cũng không cứu vớt được danh dự đâu. Về mà luyện thêm đi, năm sau tái đấu tiếp.”
“Ai bảo năm sau?” Liễu Hạo mắt phượng nhìn về phía cô hỏi.
Cô nói: “Bình thường không phải thế sao?”
Liễu Hạo nhìn cô cảm thấy thế nào cũng nực cười, y dùng phong thái của người thầy thông tuệ giảng dạy cho cô học trò ngốc nghếch mà nói: Tiểu Nguyệt ơi, chẳng nhẽ cha chưa nói cho ngươi biết từ giờ ta sẽ không đi nữa à?”
“Cái gì?”
Liễu Nguyệt dần cảm thấy bất an.
“Tức là ta sẽ ở lại đây, Liễu gia này, nhà của ta. Cùng các ngươi chung sống.” Liễu Hạo nói, khóe miệng câu lên.
Cô cau mày nói: “Sao lại thế?”
“Ta thấy là Liễu Nguyệt ngươi thật sự không muốn ta được về đoàn tụ sum họp với mọi người mà. Nhìn mặt ngươi đi, làm như chuyện này không được xảy ra vậy.”
Liễu Hạo cợt nhả nói, nhưng ánh mắt y chẳng lấy chút ý cười, thi thoảng đáy mắt chỉ lóe lên vài tia không rõ ý vị.
Thì ra Tiểu Nguyệt là không muốn ta ở lại, vậy thì ta càng phải ở. Sau đó bám riết lấy cho chị ta phiền chết.
Liễu Hạo chợt nghĩ như vậy đáy lòng đang bực tức không khỏi nảy lên chút vui vẻ.
Mắt phượng lúc này dừng trên người Liễu Nguyệt, y bình tĩnh nói: “Năm nay ta cũng đã mười tuổi rồi...”
“Ngươi còn chưa sinh nhật.” Cô nói.
Liễu Hạo hiếm khi thấy dáng vẻ cố chấp có chút đáng yêu này của cô, vì vậy cười bất lực nói: “Tiểu Nguyệt có một vài lúc buồn cười thật, chưa sinh nhật, nhưng xét theo ngày tháng năm sinh thì ta đã đủ tuổi để nhập học vào Hồng Cử rồi. Cha là cảm thấy ta ở bên ngoài rong chơi đủ rồi muốn đưa về để học hành cho tử tế đấy.”
Liễu Chi có đôi lời muốn nói: "..."
Hình như A Hạo đang...
...
Liễu Nguyệt không nhớ rõ cuộc đối thoại kết thúc như thế nào, lúc cô hoàn hồn thì mọi người đã về hết, cô đang ngồi trong thư phòng tiếp tục tìm kiếm thuốc giải nhưng trong đầu chẳng lấy một chữ. Tiêu Dã hắn thì đang im lặng đọc sách, được lúc lại sang trang, lúc lại sang. Đọc nhanh như vậy, cô thực sự quỳ gối trước khả năng tiếp nhận thông tin có phần kinh khủng này của Tiêu Dã.
Xoa huyệt thái dương, cô nói: “A Dã, ngươi cảm thấy có cần phải điều chế thuốc giải nữa không? Dù sao Quách Mạn ta cũng thấy bà ta sống khá ổn, chưa chết ngay được.”
Tiêu Dã nhận thấy dáng vẻ mệt mỏi trên gương mặt của cô, đóng sách lại nói: “Ta nghĩ người nên đi nghỉ ngay bây giờ, ngoài trời dù sao cũng không còn sớm nữa.”
“Ta không hỏi ngươi có phải ngủ chưa.”
“Để tiểu thư nghỉ ngơi đầy đủ mới quan trọng nhất, còn về chuyện thuốc giải. Cho ta chút thời gian, ta tin chắc bản thân có thể tạo ra thuốc giải.”
Tiêu Dã kiên định nói.
Liễu Nguyệt nhìn hắn, cuối cùng lắc đầu nói: “Không được, cái này không giao cho ngươi được. Thôi không nói chuyện này nữa, đi ngủ thôi, ta cũng hơi buồn ngủ rồi.”
Hắn nghe lời đứng dậy thu dọn một lượt, Liễu Nguyệt đi súc miệng rồi trở về phòng trước. Tiêu Dã ở ngoài nhìn đèn phòng cô tắt rồi mới yên tâm trở về phòng.