Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 7: Chương 7




Phóng tầm mắt tới, là một người chạc tầm Liễu Nguyệt. Tiêu Dã còn cảm thấy người này có đôi nét giống cô.

Người con trai đi tới, tuy khuôn mặt đậm chất trẻ con nhưng cặp mắt phượng lại sắc bén như chứa đầy sự khắc nghiệt ẩn sâu trong đó.

Y nhướn mày, giọng không cảm xúc hỏi: “Liễu Nguyệt ở trong này?”

Tiêu Dã không biết người này là ai, nhưng nhìn qua cũng biết là người không nên đắc tội, chỉ có thể cúi người mà nói: “Vâng.”

“Gọi ra đây.”

“Nhưng tiểu thư có nói…”

Rầm!!!

Tiêu Dã chưa nói xong đã bị một cước đá văng vào cửa.

Liễu Nguyệt cùng Diệp Chi Lăng đang nói chuyện đều đồng loạt nhìn ra cửa.

Cạch!

Cửa được mở ra.

“Chuyện gì vậy?” Liễu Nguyệt bước ra, ánh mắt dừng trên người có cặp mắt phượng đang nhếch lên đầy thích thú.

“Cái gì đây?” Không khí xung quanh Liễu Nguyệt đột ngột giảm xuống mức âm.

Thằng nhóc hỗn xược này dám ra tay với Tiêu Dã?

“Tiểu Nguyệt, đừng tức giận đến vậy chứ.” Y cười đầy khiêu khích nói.

“Liễu Hạo!” Cô tức giận gọi tên y.

Diệp Chi Lăng đứng ở sau sầu não nghĩ: Lại sắp đánh nhau rồi.

“Tiểu thư!” Tiêu Dã khó khăn đứng dậy, cú đá đó thực sự rất đau, chắc bị rạn xương sườn rồi.

Liễu Nguyệt quay lại nhìn, cô chậc một tiếng. Đi về hướng Tiêu Dã hỏi: “Có bị làm sao không?”

Vì không muốn để Liễu Nguyệt lo lắng nên Tiêu Dã nói: “Không sao ạ.”

Thấy cô ngó lơ mình, Liễu Hạo có chút khó chịu nói: “Tiểu Nguyệt.”

Liễu Nguyệt đỡ Tiêu Dã, cô nhìn hắn, nói: “Tí nữa ta sẽ tính sổ với ngươi.”

Liễu Hạo vô tội lè lưỡi.

Tiễn cả ba người về, Diệp Chi Lăng lặng lẽ quay vào nhà, y còn không quên cảm thán: “Chẹp! Tỷ đệ nhà đó, đúng là chả có tôn ti lớn nhỏ gì cả.”

Trên đường về Liễu Nguyệt cũng đang nói với Liễu Hạo về việc đó.

“Liễu Hạo, ta đường đường là tỷ tỷ hơn ngươi hai tuổi mà ngươi dám gọi là Tiểu Nguyệt. Còn không mau sửa lại.” Liễu Nguyệt nói, cái vấn đề này cô phải nhắc với y bao lần nữa đây.

Liễu Hạo không những không nghe mà còn phản bác lại: “Nhưng Tiểu Nguyệt có khác gì đâu.”

Liễu Nguyệt nói: “Ít ra ta không gọi Liễu Chi là Tiểu Chi.”

Bất chợt Liễu Hạo quay người đối mặt với Liễu Nguyệt, khóe miệng bỗng cong lên, y cười nói: “Cuối cùng ta cũng cao hơn Tiểu Nguyệt rồi.”

Liễu Nguyệt: “…”

Tiêu Dã đi sau chứng kiến một màn tỷ đệ hội ngộ đầy “tình thân” này khiến mặt hắn đen như đít nồi.

Sao hắn chưa bao giờ nghe tiểu thư nói về việc có người đệ đệ này?

Tầm mắt Liễu Hạo rơi xuống bàn tay đang nắm lấy của Liễu Nguyệt, mắt phượng khẽ nheo lại, giọng nói xem lẫn chút không vui.

“Sao hai người phải nắm tay nhau?”

“Để không bị lạc.” Liễu Nguyệt nói, chợt cô cảm thấy tay còn lại của mình được một bàn tay khác nắm lấy.

“Vậy ta cũng không muốn bị lạc mất Tiểu Nguyệt đâu.” Liễu Hạo tỏ vẻ đáng thương nói, ánh mắt y nhìn Tiêu Dã đầy khiêu khích.

Ngươi còn non lắm!

Tiêu Dã khó chịu nắm chặt tay Liễu Nguyệt hơn.

Liễu Nguyệt cũng lười để ý trò trẻ con của hai người.

Như vậy cả ba người tay trong tay đi về Liễu gia.

Liễu gia.

Tuệ Mẫn nghe tin con trai trở về thì liền gấp gáp không chịu được muốn gặp con. Phải biết nàng đã hơn nửa năm chưa gặp Liễu Hạo rồi, không biết giờ thằng bé như thế nào? Người của Liễu Diễm Tư có chăm thằng bé tốt không?

Đến khi Tuệ Mẫn tới thì nghe được tin Liễu Hạo đã chạy đi đâu đó ra ngoài. Nàng tức giận mắng đám người ở đó một trận rồi bắt tìm y về.

Liễu Chi biết được trong lòng cũng vui mừng, chỉ tiếc đệ đệ của nàng không có coi nàng là tỷ tỷ, suốt ngày chạy theo đuôi Liễu Nguyệt.

Điều này làm cho Liễu Chi tổn thương sâu sắc.

Về gần tới cửa, Liễu Nguyệt bắt Liễu Hạo buông tay ra, Liễu Hạo hất cằm bảo cô buông tay Tiêu Dã ra trước.

Liễu Nguyệt: “…”

Cô định buông tay nhưng lần này Tiêu Dã lại cứng đầu nắm chặt lấy tay cô không chịu buông.

Liễu Nguyệt: “…”

Gì đây? Đùa mình à? Hai cái người này…

“Hạo Nhi!” Tuệ Mẫn đứng từ xa vui mừng vẫy tay gọi. Bây giờ nàng mới đề ý người đang đi cạnh y là Liễu Nguyệt, lại còn nắm tay nhau nữa. Bỗng một loại tức giận không rõ nguyên do như thác nước mạnh mẽ tuôn trào khắp người nàng.

Tuệ Mẫn bước tới, kéo Liễu Hạo tách ra khỏi Liễu Nguyệt, đôi lông mày lá liễu nhíu chặt, môi anh đào xinh đẹp nhưng ngôn ngữ nó phát ra không hề tốt đẹp tí nào: “Thứ tiện chủng, tránh xa con trai tao ra!”

Tuệ Mẫn nhìn Liễu Nguyệt, ánh mắt tràn ngập hận ý.

Hương Cẩm Lan thì quyến rũ Diễm Tư của ta, khiến cho y không còn sủng ái ta nữa. Bây giờ ngươi lại định quyến rũ luôn Hạo Nhi của ta sao?

Thứ mẹ nào con nấy!!!

Nghĩ vậy, Tuệ Mẫn giơ tay lên định đánh Liễu Nguyệt, Tiêu Dã dù ngốc đến mấy cũng dự đoán được điều này nên đã sớm đứng chắn trước người Liễu Nguyệt.

Mà Liễu Hạo sớm đã nhìn hết nổi, đây cũng là lí do mà y không thích mẹ cùng tỷ tỷ mình. Chả thông minh tý nào, luôn hành động theo cảm xúc.

Giơ tay ngăn Tuệ Mẫn lại, Liễu Hạo không nhanh không chậm nói: “Mẹ, đừng làm màu nữa, vào nhà thôi.”

Nói rồi y quay người đi vào. Tuệ Mẫn vì muốn con vui nên cũng đi theo.

Liễu Nguyệt: “…”

Nhạn Uyên Các.

“Ư…ưm..”

“Chịu đựng chút, sắp xong rồi.”