Phố Xuân Hàng.
Liễu Nguyệt năm tuổi tách khỏi đoàn người của Hương Cẩm Lan giữa con phố náo nhiệt người người qua lại.
Hiện tại cô đang cùng nàng và một vài thị nữ đi dạo phố, hôm nay mở một phiên chợ lớn. Hương Cẩm Lan là rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới dắt cô tới chơi.
Liễu Nguyệt vốn chỉ định chạy ngay qua chỗ ông lão bán kẹo hồ lô gần đó mua một cây rồi chạy về ngay. Ngớ ngẩn thế nào lúc chạy tầm mắt cô vô tình liếc qua một cậu bé, cả người bẩn thỉu đang nằm thoi thóp trên mặt đất, trông có vẻ là ăn xin.
Liễu Nguyệt chạy lướt qua cậu, ánh mắt không cảm xúc dời sang chỗ khác, nhìn đến mục tiêu ban đầu của mình, kẹo hồ lô.
“Ông ơi! Cho cháu xâu hồ lô.” Chất giọng trẻ con vang lên.
Ông lão nhìn xuống dưới, khuôn mặt hiền từ chất phác mỉm cười với cô: “Tiểu công chúa ở đâu xuất hiện thế này, một xâu phải không?”
Nói rồi ông vươn tay đưa cho Liễu Nguyệt.
Liễu Nguyệt không nhận lấy ngay, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Thôi, cho con hai xâu đi ạ!”
…
“Này, ngươi chết chưa vậy?”
Tiêu Dã khó khăn mở đôi mắt còn đang bầm tím của mình lên, ngước lên nhìn người vừa gọi cậu.
Là một cô bé.
Liễu Nguyệt cao cao tại thượng nhìn xuống, ánh mắt đan xen những cảm xúc khó tả.
Sao tự dưng mình lại đi thương hại một thằng nhóc bẩn thỉu như vậy chứ?
Tiểu Tiêu Dã thoáng e sợ trước cô, nhưng vì không biết mục đích của người này là gì, cậu run rẩy hỏi: “C..Có chuyện gì thế?”
Người bình thường thấy cậu hoặc là chửi rủa hoặc là đuổi đánh. Tự dưng có người chủ động nói chuyện, khiến Tiểu Tiêu Dã không khỏi sợ hãi.
Sợ vì người ta có thể có mục đích xấu.
Sợ vì người ta có thể đánh đập cậu.
Ngoài này đáng sợ lắm.
Cô nhóc này có thể làm gì mình? Chửi? Đánh? Hay là muốn giết mình?
Hàng ngàn suy nghĩ về những điều tồi tệ có thể xảy ra giữa cậu và người trước mắt như sóng ùa vào tâm trí của Tiêu Dã.
“Cái này, cho ngươi.” Liễu Nguyệt nói, đưa ra trước mặt Tiêu Dã một xâu kẹo vừa mua. Mặt không đổi sắc nói: “Ta mua nhiều quá sợ mẹ mắng, nhưng vứt đi thì tiếc lắm, thấy ngươi đáng thương. Thôi thì tặng cho ngươi.”
Hai mắt Tiêu Dã mở to ngơ ngác, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu của cậu giờ phút này bị phủi sạch bởi câu nói của cô. Cái bụng đói cồn cào suốt bấy lâu nay cuối cùng cũng cảm nhận được hương thơm của đồ ăn, mặc dù đó chỉ là kẹo.
Chuyện này là thật sao?
Tiểu Tiêu Dã ngây ngốc nghĩ.
Liễu Nguyệt hồi đó không có tính kiên nhẫn, thấy hắn cứ thờ thẫn chưa chịu nhận. Cô sợ rằng Hương Cẩm Lan sẽ nhận ra sự biến mất của mình mà phái người đi tìm. Đôi tay xinh xắn sạch sẽ cứ như thế túm lấy bàn tay gầy guộc dơ bẩn của Tiêu Dã, Liễu Nguyệt vốn chẳng buồn để tâm, cứ như vậy ép người phải nhận xâu hồ lô trên tay mình, đôi mắt to tròn toát lên khí chất cao quý thoáng nghiêm lại nhìn chằm chằm cậu, giọng nói như ra lệnh: “Cầm lấy rồi ăn cho hết, dám vứt đi ta liền quay lại phanh thây ngươi.”
Nói rồi cô bỏ đi để lại cho Tiêu Dã một cái bóng lưng từ đó đã khắc sâu vào tâm trí cậu.
Xâu hồ lô cô cho cậu, cậu không vứt, nào dám vứt. Còn chưa dám ăn, chỉ dám cần trên tay, ánh mắt đầy trân trọng mà nhìn nó.
Ngắm hồi lâu, cơn đói dường như không chịu buông tha cho cậu. Nó yêu cầu đồ ăn, mà hiện tại thứ Tiêu Dã có, cũng chỉ có xâu kẹo hồ lô mà cô nhóc ban nãy cho mà thôi.
Tiêu Dã cắn răng, chậm rãi ăn từng miếng từng miếng, như đang thưởng thức món ăn ngon nhất trên đời, mà quả thực nó chính là món ăn ngon nhất cậu từng được ăn.
Ăn xong hết thảy, giờ chỉ còn mỗi que xiên. Tiêu Dã ngẩn cả người, cậu muốn nhớ lại hình bóng của người vừa tốt bụng vừa cưỡng ép cậu nhận đồ ăn.
Mắt Tiêu Dã thấp thoáng ánh sáng lập lòe nơi đáy mắt.
Hắn ngồi bó gối, đôi mắt ngước lên bầu trời trong xanh.
Trời hôm nay đẹp quá.
Liệu mình có thể gặp lại cô nhóc nữa không?
_ _
“Tiểu thư có muốn biết ai là người đã ép ta phải nhận đồ ăn không?”
“Là ai?”
“Chính là người đó.”
Liễu Nguyệt nghe vậy thì đứng hình, nhìn Tiêu Dã hồi lâu không nói gì, ánh mắt như nhìn một người đang mơ ngủ. Sau đó cô lắc đầu cười phủ nhận: “Gì vậy A Dã, sao lại là ta được cơ chứ. Đừng có đùa.”
Tiêu Dã thấy cô không tin mình, một bụng ấm ức nhưng không biết giải thích ra sao.
Khuôn mặt đó, ánh mắt đó. Ngay cả giọng nói có phần non nớt lúc nhỏ của tiểu thư sao ta nhớ nhầm được chứ.
Nhưng người lại không tin ta.
Đang tính nói thêm, lúc này Tiêu Dã lại thấy cô chau mày trầm ngâm suy nghĩ gì đó. Hắn giỏi nhìn mặt đoán ý, hơn nữa cô là người hắn đặc biệt lưu tâm, sao lại không biết cô đang nghĩ gì cho được. Lời muốn nói lập tức nuốt lại, đứng im lặng để cô từ từ nhớ ra.
Tầm mười phút trôi qua, Liễu Nguyệt như thoát ra khỏi dòng hồi ức, hai mắt tỏa sáng quay ra nhìn Tiêu Dã phấn kích nói: “Nhớ rồi nhớ rồi! Thì ra ngươi là thằng nhóc đó!”
Cô nói, không giấu khỏi kích động mà vỗ vỗ vào người hắn, lực tay không mạnh. Nhưng đủ biết cô vui đến mức nào.
Thấy cô cười tươi như vậy, Tiêu Dã như vui lây. Một bụng ấm ức chợt tan biến, khóe miệng hắn cong lên đến một độ cong hoàn hảo, thở phào cười nói: “Người không quên, thật tốt quá.”
“Không ngờ lại gặp ngươi lúc còn nhỏ như vậy. Nếu biết, ta đã sớm mang ngươi về nhà rồi.” Liễu Nguyệt nói.
Sở dĩ cô phải mất hồi lâu để nhớ lại cũng là vì khoảng cách thời gian, từ hồi còn bé tí thế sao nhớ nổi. Hơn nữa cô vốn còn chả nhớ tới việc mình từng cho một cậu bé ăn mày xâu kẹo hồ lô, mà người đó lại còn là nam chính Tiêu Dã nữa.
Chẳng qua cố gắng dựa vào trí nhớ ít ỏi, từ từ nhớ ra từng chút, từng chút một.
Khi đó sau khi về đến nhà cô còn được hệ thống hiện ra thông báo.
[ Hảo cảm của nam chính đối với nữ chính đã bị gián đoạn ]
[ Đang tìm lí do...]
Lúc sau lại hiện ra dòng chữ [ ERROR ]
Cô lúc đó xem xong cũng chỉ ậm ừ cho qua, chẳng mấy để tâm đến việc này, chỉ nghĩ hệ thống dở dở ương ương xảy ra lỗi. Ai ngờ người làm ra cái lỗi đó lại chính là mình.
Giờ nhớ lại hoài niệm ghê.
“Ngươi lúc đó, chắc là ăn hết kẹo hồ lô ta đưa cho chứ?” Liễu Nguyệt hỏi hắn, đôi lông mày khẽ nhướn lên. Như muốn nói rằng nếu hắn thực sự vứt nó đi thì cô sẽ phanh thây hắn ra như lời nói lúc đó vậy.
Tiêu Dã nhìn cô thế nào cũng thấy giống mèo con dọa người, hắn cố giấu niềm vui đang ngập tràn trong lồng ngực mà trịnh trọng nói: “Ăn hết rồi thưa tiểu thư.”
Liễu Nguyệt như vừa ý mà gật đầu.
Nhưng cô lại suy nghĩ chuyện gì đó, ánh mắt từ vui vẻ chuyển sang âm trầm.
Ta với ngươi cũng có thể nói là có duyên.
Nhưng đoạn duyên này cũng chẳng kéo dài được bao lâu, sau này cũng chỉ có thể coi là duyên nợ thôi.
Tiêu Dã không thấy ánh mắt này của cô, vì nó lướt qua quá nhanh, ngay sau đó Liễu Nguyệt đã nở một nụ cười tươi với hắn nói: “Đi, hai ta ra ngoài mua kẹo hồ lô.”
...----------------...
Hai cục cưng của tôi vốn đã gặp nhau từ khi còn nhỏ, nhỏ xíu luôn á, khi đó Nguyệt Nguyệt mới chỉ năm tuổi thôi. Và từ lần gặp đầu tiên đó trái tim của cục cưng A Dã đã bừng nắng hạ rồi. Cảm thấy đây là một chuyện rất đáng để lấy làm kỉ niệm. Mấy ngày qua tôi đã đặc biệt chuẩn bị đoạn tranh nho nhỏ vẽ về khung cảnh lúc đó.
[ Trước khi xem xin cảnh báo trước ]
- Nét vẽ có thể sẽ không hợp gu một số người nên nếu nó khiến bạn khó chịu thì có thể tự nhiên lướt qua.
- Vì vẽ trong thời gian ngắn nên tôi cũng chẳng chau chuốt cho tranh được gì nhiều.
+ Nét vẽ chỉ là bản phác thảo trên giấy và được chụp lại rồi tô màu vào nên không thể tránh khỏi có vài nét trông hơi lung tung và rối mắt mong các bạn bỏ qua.
+ Còn về phần background thì tôi chẳng có chút kĩ năng nào để vẽ nên mấy bạn nếu muốn chê thì cứ thoải mái, tại tôi cũng chê mà, nhất là cái khung ảnh thứ nhất, vì không tìm được ảnh hợp nên phải tự mình làm. Thiểu năng là thế mong các bạn bỏ qua.
(~‾▿‾)~ Xin hết...