Xử lí xong mọi thứ, lúc này cả đoàn người đều đang di chuyển trở về Bạch gia. Vì thời gian không còn sớm nên Liễu Diễm Tư quyết định tá túc qua đêm ở chỗ Bạch Nhu.
Xe ngựa lăn bánh, Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã ở trong xe với y.
“Nương người ở nhà thế nào rồi cha?” Liễu Nguyệt hỏi, có vẻ vụ mất tích này của cô đã khiến không ít người khổ tâm rồi.
Nghĩ vậy cô lại nhìn Tiêu Dã, nhìn người con trai đang nằm an tĩnh bên cạnh mình, tay hắn nắm chặt lấy tay cô, như sợ bản thân sẽ để vuột mất cô lần nữa.
Cô khẽ thở dài.
“Mặc kệ thằng nhóc đó đi, nó thiếu ngủ nên mới ngất đi thôi.” Giọng của Liễu Diễm Tư vang lên.
Liễu Nguyệt nhìn y, Liễu Diễm Tư lúc này mới nói: “Mẹ con ở nhà vẫn ổn, không phải lo. Ta đã sai người về báo tin rồi.”
Liễu Nguyệt cũng không nói gì chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu, sự việc vừa qua đã làm cho cô mệt rã rời rồi. Giờ cô chỉ cần có một cái giường để có thể ngủ một mạch đến ngày hôm sau thôi.
Bầu không khí lại rơi vào trầm lặng, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng ngựa cùng tiếng bánh xe lăn trên mặt đất. Những tưởng Liễu Nguyệt đã ngủ, bỗng cô nói: “Lúc đầu con cứ nghĩ vụ bắt cóc này là do người bày ra.”
Liễu Diễm Tư nghe vậy thì không khỏi bật cười, y hỏi: “Sao con lại nghĩ là ta?”
“Người còn nhớ vụ bắt cóc Liễu Chi do chính người dàn xếp ra để thử lòng Nhất Minh không?”
( Chương 39 Liễu Nguyệt từng nói rằng bản thân đứng sau một vụ bắt cóc, đây chính là vụ mà cô đã nhắc đến.)
Liễu Diễm Tư hỏi: “Con nghĩ là vậy?”
“Lúc đầu là thế, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng lắm.” Liễu Nguyệt nói.
“Không đúng thế nào?”
“Kiểu như nếu là do người dàn xếp, thì hẳn trung tâm của vụ bắt cóc nên là con, sau đó thì A Dã sẽ lần theo manh mối người cố tình để lại để tìm ra con. Nhưng đằng này đến cả người ngoài cũng bị liên lụy, A Hinh còn giết chết…” Nói đến đây Liễu Nguyệt lại cảm thấy lồng ngực mình phập phùng lửa hận, nếu cô chịu nghiêm túc hơn một chút, để ý đến đám người đó hơn một chút thì có lẽ chuyện đáng buồn đã không xảy ra. A Hinh sẽ không phải bỏ mạng oan ức, cũng có thể được cứu ra như bọn họ.
Liễu Diễm Tư khẽ nhíu mày, hỏi: “Có người chết?”
Thực chất lúc đó y cũng chẳng biết việc một tên đàn ông to con đuổi theo Liễu Nguyệt để làm gì, vì tình thế cấp bách nên chỉ biết gã có ý định làm hại nữ nhi của mình, thế nên không ngần ngại tặng gã một tiễn xuyên đầu cho đi gặp ông bà luôn.
Ngẫm lại thì hẳn phải có lí do của nó.
Liễu Nguyệt gật đầu nói: “Một người bạn, chính là do bị gã chết bằm kia hại chết.”
Liễu Diễm Tư xoa cằm suy nghĩ.
Một lúc sau y nói: “Ta chưa bao giờ có ý định thử thách thằng nhóc đó cả. Đến cả người ngoài còn biết nó nghe lời con đến mức nào.”
Liễu Nguyệt cũng không có gì phản bác, nam chính rất nghe lời cô, đó là chuyện không thể bàn cãi.
“Nghỉ ngơi rồi lát về nhớ kiểm tra vết thương.” Liễu Diễm Tư nói.
“Vâng.” Liễu Nguyệt gật đầu nói.
Những tưởng có thể chợp mắt nghỉ ngơi, bỗng lúc này hệ thống mất tăm mất tích hai tháng qua hiện lên dòng thông báo.
[ Hệ thống vì kí chủ phục vụ ]
- Độ hảo cảm: +50
- Độ sợ hãi: +200
- Độ tín nhiệm: -50
[ Mong kí chủ nỗ lực thêm ]
Liễu Nguyệt: “…” Sao tín nhiệm lại giảm thế kia.
“Hệ thông ngươi hai tháng qua làm gì mà không xuất hiện lấy một lần vậy?” Cô hỏi.
[ Khi không có nam chính, ảnh hưởng của kí chủ lên cốt truyện sẽ giảm xuống mức 0. Lúc đó hệ thống không có nhiệm vụ phải xuất hiện ]
“Tức là ta có thể làm gì tùy thích?”
[ Đúng vậy ]
“Ái chà.”
“Vậy nếu…”
[ Chỉ khi phạm vi vượt quá sức kiểm soát hoặc ảnh hưởng của kí chủ lên nam chính giảm đi trong một khoảng thời gian dài mới có tình huống như vậy. Giả như sự việc vừa rồi, kí chủ biến mất không tung tích, khi đó phạm vi không được xác định rõ. Hệ thống cũng vì thế rơi vào trạng thái nghỉ ngơi. Nhưng giả dụ nam chính biết kí chủ ở đâu, thì hệ thống vẫn có thể hiện ra nhắc nhở kí chủ như bình thường. ]
[ Xin kí chủ hiểu rõ điều này ]
Hệ thống vẫn là đập vào mặt Liễu Nguyệt một hàng chữ dài với sự nhắc nhở ‘chu đáo’ mỗi khi cô định làm gì đó.
Liễu Nguyệt: “…”
Cô trực tiếp tắt hệ thống đi.
Một canh giờ sau thì xe ngựa dừng lăn bánh trước cửa phủ Bạch gia.
Tiêu Dã còn ngất được người của Liễu Diễm Tư phân phó đưa vào phòng xử lí vết thương. Liễu Nguyệt cũng bị đem vào đó luôn vì không gỡ được tay Tiêu Dã ra.
Đại phu của Bạch gia sau khi khám qua cho Tiêu Dã thì nói cũng không có gì quá nghiêm trọng. Chỉ là lao lực quá độ dẫn đến thiếu ngủ trầm trọng, để hắn nghỉ ngơi vài ngày là không sao. Còn cô thì được xử lí vết thương ở cổ và băng bó lại.
Tay Tiêu Dã vẫn chưa có ý định buông ra, bất cứ lúc nào Liễu Nguyệt cố tình rút tay là y rằng tay hắn nắm càng chặt hơn, khuôn mặt tưởng như đã hòa hoãn nhưng ngay giây phút đó lại căng như dây đàn, lông mày nhíu chặt, càng cố vùng vẫy ra thì chỉ làm hắn xấu đi nên Liễu Nguyệt vẫn thở dài để hắn nắm.
Nhưng cũng không thể mãi như vậy được, ta cần phải đi tắm.
Vì thế mà cô đã nảy ra một ý nghĩ.
“A Dã ta phải đi tắm. Ngươi chịu thiệt một lúc được không? Ta đi một lúc là trở lại, lúc đó cho ngươi nắm thỏa thích. Được không?”
Liễu Nguyệt như đang năn nỉ mà nói, không biết đã lặp lại bao nhiêu lần câu này nhưng đối phương vẫn bất động như cũ, tay nắm còn chặt hơn. Lúc tưởng như định bỏ cuộc thì bàn tay đang nắm lấy tay cô bỗng nới lỏng ra. Người nằm trên giường như đang cố thỏa hiệp với cô.
Chỉ một lúc thôi đấy.
Liễu Nguyệt vui vẻ rồi lập tức ra ngoài.
…
Sau khi Liễu Nguyệt sai người đem y phục mới tới cho mình thì lập tức đi tắm luôn.
Cảm giác sau hơn hai tháng chưa được tắm hẳn hoi phải nói là sướng như thoát xác, cô còn có ý định đến chỗ Diệp Chi Lăng nhưng chợt nhớ ra lời hứa với Tiêu Dã nên chuyển hướng về phòng của hắn.
Lúc cô bước vào, nhìn thấy người nằm trên giường như đang gặp ác mộng. Trán hắn ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, lông mày vì khó chịu mà nhíu chặt thành một đường.
Liễu Nguyệt vội đi tới, nhìn thấy hai bàn tay trắng bệch của Tiêu Dã đang run rẩy túm chặt lấy chăn, cô cau mày nghĩ: Nghiêm trọng đến vậy sao?
Sau đó Liễu Nguyệt nắm lấy bàn tay đang run của hắn, nhẹ nhàng nói: “A Dã, ta ở đây.”
Người trên giường như nghe thấy được giọng nói của cô, cơ thể cũng không còn kích động như ban nãy nữa, mà đã dần an tĩnh trở lại.
Liễu Nguyệt để cho hắn nắm tay mình, còn cô thì ngồi bên cạnh lặng ngắm dung nhan của hắn.
Gầy đi rồi.
Cô nghĩ.
Được một lúc thì cơn buồn đã ngủ ập tới, Liễu Nguyệt ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt như muốn nhắm chặt lại. Thế là quyết định đi ngủ luôn mặc kệ cơm tối.
Vấn đề là người đang nằm trên giường không chịu buông tay cô ra, Liễu Nguyệt cũng không lỡ đánh thức hắn dậy. Giữa ranh giới của cơn buồn ngủ và người đang ngủ, cô đã nảy ra một ý nghĩ vô cùng là táo bạo.
Hay mình ngủ cùng A Dã luôn? Dù gì cái giường này ba người nằm vẫn còn được.
Tay để hắn nắm, không sợ hắn kích động như lúc nãy. Bản thân cũng được ngủ ngon.
Chẳng phải tiện đôi đường sao?
Liễu Nguyệt cảm thấy vô cùng tự hào với ý tưởng của mình.
Nghĩ sao làm vậy, cô lập tức kêu người mang chăn và gối tới cho mình.
“Liễu tiểu thư, chẳng phải phòng người ở bên kia sao?” Một nô tì mang chăn đến thắc mắc hỏi.
Liễu Nguyệt nghe vậy liền đáp: “Không phải việc của ngươi, chỉ cần đừng để cha ta biết chuyện này là được.”
Để y biết chắc y lại đến càm ràm không để cô ngủ cho mà xem.
Nô tì nghe vậy cũng biết điều mà nói ‘vâng’, sau đó lui ra ngoài.
Gian phòng giờ vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng thở đều đều của Tiêu Dã. Liễu Nguyết không ngần ngại nằm lên giường, tay hai người vẫn nắm chặt, cô cũng không để ý mà chìm vào giấc ngủ.
Có thể nói đây là giấc ngủ thoải mái nhất sau hơn hai tháng qua của cô.