Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 44: Chương 44




Từng người lần lượt bước ra.

Vì đã lâu ngày không được tiếp xúc với ánh sáng lên ai nấy cũng đều cảm thấy ánh mặt trời chiếu xuống vô cùng chói mắt.

Liễu Nguyệt sau khi nhìn rõ cảnh vật bên ngoài thì nhất thời bị nó làm cho sửng sốt.

Không chỉ có năm người bọn cô bị bắt, mà còn tận hơn chục đứa trẻ khác cũng bị bắt về đây.

“Xếp hàng ngay ngắn vào!”

“Có tất cả mười chín người bị bắt.” Diệp Chi Lăng khẽ nói.

“Công khai bắt nhiều trẻ em như vậy chỉ có thể là một tổ chức buôn bán người quy mô lớn.” Liễu Nguyệt nói.

Nếu nói Liễu Diễm Tư là chuyên về giao dịch tiền ngầm. Thì nơi này chính là dùng trẻ em để làm giàu.

Mà nơi như vậy, cũng chỉ có một, đó chính là…

“Hiện tại chúng ta đang ở phía tây của Châu Quốc.” Liễu Nguyệt khẽ nói.

“Phía tây!?”

“Địa bàn phía tây thuộc quản lí của ai thì ta không nhớ, chỉ nhớ cha ta từng nói rằng nếu bị bắt cóc thì đại đa số đều sẽ là bị đưa về phía tây. Sau đó sẽ bị bán sang nước láng giềng hoặc cho những tay buôn người. Vì nơi này núi non hiểm trở, thêm với việc giáp với ranh giới hai nước thì không nơi nào hợp lí để buôn người hơn chỗ này.” Liễu Nguyệt nói.

Diệp Chi Lăng nghe vậy thì sợ hãi hỏi: “Thật ư? Thế chúng ta…”

“Không phải lo, chỉ cần cầm cự được đến lúc cha ta đến là được. Chắc y cũng đã nghĩ ra rồi, từ đó tới đây cũng phải mất khoảng hơn một tuần.”

“Hai người đang nói gì vậy?” A Hinh hỏi.

“K…không, không có gì đâu.” Diệp Chi Lăng nói.

“A Lăng, nhìn kìa!” Liễu Nguyệt khẽ nói.

Một nam nhân da trắng môi hồng, tầm mười chín hai mươi tuổi đi tới đứng trước mặt đám trẻ, nhẹ nhàng nói: “Xin chào, huynh là Thiệu Bảo. Rất vui vì được gặp mọi người ở đây ngày hôm nay.”

“Ta biết ai đứng ở đây cũng đều là những đứa trẻ đáng thương không nơi nương tựa, đúng chứ?”

“Đúng vậy.” Một đứa trẻ nói.

Một đứa ở góc xa cũng hùa theo: “Đúng thế!”

“Ta hôm nay ở đây, chính là muốn nói cho mọi người biết, mục đích khi mọi người được đưa đến đây là gì?” Hắn nói.

“Đó là gì vậy Thiệu ca ca?” Một đứa khác hỏi.

“Nơi này, vốn được gọi là vùng đất của những ước mơ, Huỳnh Mộng. Huỳnh chính là tương lai sáng lại, còn Mộng là những mơ ước, mộng mơ đáng quý của các hảo đệ hảo muội ở đây.” Thiệu Bảo nói.

Huỳnh Mộng cái con khỉ!!!

Liễu Nguyệt nghĩ.

“Oa!!! Vui quá!” Một nhỏ reo lên.

“Vui kiểu gì được? Không phải bọn chúng chính là kẻ bắt cóc sao?” Giọng một đứa nhóc truyền đến.

“Không, đệ sai rồi.” Thiệu Bảo khẽ lắc đầu. “Chúng ta làm theo tiếng gọi của con tim, những đứa trẻ như mấy đứa, xứng đáng được sống trong điều kiện tốt hơn. Như ở đây chẳng hạn.”

“Chăn ấm đệm êm, nhà lợp mái rơm. Thức ăn ngày hai bữa đều đặn. Chẳng phải tốt hơn cuộc sống hồi trước sao?” Hắn nói.

“Mục đích của mấy người là gì? Đâu ai cho không ai cái gì?” Liễu Nguyệt nhíu mày hỏi.

Nghe qua cũng đủ biết đây là đang lừa bọn con nít.

“Tiểu muội muội này hỏi đúng lắm. Mục đích của chúng ta là gì? Đó chính là mang lại cuộc sống ấm no cho các đệ đệ cùng muội muội ở đây. Bù lại, mọi người sẽ làm việc giúp chúng ta.”

“Việc gì?” Cô hỏi tiếp.

“Sao cậu có thể nói trống không như vậy?” Một thằng nhóc đằng xa tỏ ra bất bình. Dáng người gầy còm cùng hốc mắt sâu hoắm, bộc lộ rõ bản chất của kẻ tiểu nhân. Liễu Nguyệt liếc mắt qua đó, ánh mắt ngạo nghễ mà đánh giá một phen.

Nhìn kiểu gì cũng biết thằng này theo phe bọn bắt cóc.

“Không sao, không sao.” Thiệu Bảo cười nói, tính cách có phần dịu hiền lẫn vẻ ngoài đẹp mắt của hắn đã khiến cho một số thành phần cả tin bắt đầu xao động.

“Bây giờ mọi người hãy làm quen với Quách ma ma và Khải Trạch thúc nhé.”

Nói rồi hai người Khải Trạch cùng Quách ma ma bước ra. Khải Trạch thì Liễu Nguyệt đã biết từ trước. Còn Quách ma ma là một người đàn bà mập, khoảng tầm 50 tuổi. Trên người đeo không thiếu bộ trang sức nào, son môi đỏ chót kết hợp với khuôn mặt vì đánh phấn mà có phần trông hơi trắng bệch. Làm Liễu Nguyệt không khỏi liên tưởng đến người chết.

Trên mặt bà ta còn có một nốt ruồi to ở khóe miệng, đôi mắt láo liên nhìn liếc xung quanh, như đang dò xét xem có những món hàng nào thích hợp để cho vào giỏ hàng.

Giọng nói chói tay của Quách ma ma vang lên: “Tất cả nghe đây, bây giờ ta sẽ chọn ra những người thích hợp để đi theo ta, còn những người còn lại sẽ đi theo Khải thúc.”

“Đi đâu vậy ạ?” Một đứa trẻ tò mò hỏi.

“Đi rồi sẽ biết.”

Sau đó Quách ma ma bắt đầu lựa người.

“Đứa này, đứa này…”

Điều không ngờ là cả năm người Liễu Nguyệt, Diệp Chi Lăng, Lam Hiền, Tiểu Khả, A Hinh đều được Quách ma ma chọn.

“Cái này là nhìn mặt chọn người à?” Diệp Chi Lăng khẽ hỏi.

“Chắc vậy.” Liễu Nguyệt nói.

Có tất cả sáu người lọt vào mắt xanh của Quách ma ma, ngoại trừ năm người bọn cô thì có thêm một người con gái có vẻ lớn hơn cả bọn tầm vài tuổi được thêm vào. Và cô vô tình nghe được tên nàng, Miên Miên.

Miên Miên có làn da trắng sứ, đôi môi hồng mỏng, mái tóc rối mù mất thẩm mỹ cũng không thể giấu nổi cặp mắt hoa đào to tròn ẩn dưới mái tóc của nàng.

Quách ma ma chính là nhìn ra vẻ đẹp đó nên mới nhắm trúng nàng.

Những người không được chọn sẽ đi theo Khải Trạch, còn để làm gì thì không ai biết.

Cả năm người bọn cô đều bị nhốt vào lại nơi cũ, còn có thêm cả Miên Miên.

Một ngày trôi qua suôn sẻ làm Liễu Nguyệt có phần hoang mang.

“Liệu có âm mưu gì đó không?” Cô hỏi. “Bắt cóc lấy đâu ra nhân đạo như này.”

Diệp Chi Lăng nghe cô nói vậy thì nói: “Cứ tận hưởng trước đã.” Xong y ném cho Liễu Nguyệt củ khoai nướng, món nóng đầu tiên sau mấy ngày ăn khoai sống của hai người.

Liễu Nguyệt nhận lấy nhưng chưa ăn ngay, có vẻ như đang bận suy nghĩ đến các trường hợp có thể xảy ra.

Còn Miên Miên ở góc tường thì im lặng nhìn cô không biết đang suy nghĩ gì.