Vì đã làm tổ ở đây gần một tháng nên Tiêu Dã có nhiệm vụ phải dọn dẹp hết đồ của mình trước khi trở về kí túc xá. Nhưng Tiêu Dã hắn ở quá sạch, xung quanh ngoại trừ sách thì cũng chẳng có lấy một mảnh giấy vứt bừa bãi.
Liễu Nguyệt định vào giúp cùng nhưng khổ nỗi từ khi sinh ra đến giờ cô đã phải động tay chân vào việc gì đâu, thế nên chỉ biết đứng nhìn hắn làm.
Đang đứng nhìn Tiêu Dã dọn dẹp vô tình tầm mắt cô dừng trên một xấp giấy, nhìn lại gần thì có vẻ là thư.
Ai lại viết thư cho Tiêu Dã nhỉ? Còn nhiều như vậy?
Liễu Nguyệt tò mò mở ra xem.
A Dã cậu diễn đỉnh quá, mong cậu mau khỏe.
Cầu trời cho cậu mau khỏi, mình ở dưới xem cậu diễn mà suýt khóc đó.
Mình có gửi cho cậu ít kẹo, có thể làm dịu tâm trạng của cậu. A Dã mau khỏe.
…
Thư động viên à?
Đúng là có nghe Thẩm Hi nói sau buổi diễn đó thì bất giác nam nữ chính thành thần tượng ngôn tình luôn. Mà phản diện là cô cũng có phần.
“Liễu Nguyệt ngươi không biết đâu, sau hôm biểu diễn ế, cả cái khán phòng bên dưới bùng nổ ghê lắm. Nào là nam chính nhỏ diễn hay hơn nam chính lớn, nữ chính xinh như hoa, có người còn muốn làm thêm phần hai vào năm sau cơ.” Thẩm Hi nói.
“A Dã nhà ngươi sau hôm đó được nhiều người gửi thư hỏi thăm lắm, chủ yếu là mấy đứa con gái. Ta đi qua nhìn vào mà thấy cả cái phòng y tế bị bọn nó chen mất nửa.”
“Thế ngươi có vào không?” Liễu Nguyệt hỏi.
“Có.”
Liễu Nguyệt: “…”
Và sau đó Thẩm Hi đòi Liễu Nguyệt cho nàng được làm quen với Tiêu Dã.
Đương nhiên Liễu Nguyệt từ chối, tự đi mà giành tình yêu cho mình, ta đây không rảnh.
Đang hồi tưởng, bỗng giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Tiểu thư, người đọc gì vậy?”
Tiêu Dã hỏi, lại nhìn thấy trên tay cô cầm mấy lá thư trông khá quen mắt. Hắn khẽ nhíu mày.
Liễu Nguyệt quay lại đưa cho Tiêu Dã.
“Ngươi có người gửi thư sao ta lại không có nhỉ? Thẩm Hi có nói cũng có người hâm mộ vai Thiên Kiêu mà.” Liễu Nguyệt nhăn mày có chút bất mãn nói.
Tiêu Dã không nói gì, chỉ thu hồi mấy lá thư trong tay cô. Lại quay ra xếp gọn đống thư trên giường bị Liễu Nguyệt lôi ra. Vì Tiêu Dã đưa lưng về phía cô nên Liễu Nguyệt không thấy được đôi mắt của hắn có vài phần âm u.
Có, và có rất nhiều, nhưng ta đã đốt hết rồi.
“A Dã kìa!”
“Cậu ấy đó, có cả Liễu Nguyệt nữa.”
“Aaaa! Giống từ trong kịch đến ngoài đời.”
“Liệu họ sẽ như trên sân khấu, Liễu Nguyệt ném A Dã vào hang sói, sau đó được Ngọc Nhi cứu. Rồi hai người họ yêu nhau, kích thích chết ta mất!”
Suốt cả chặng đường từ phòng y tế về đến kí túc xá, không ai là không che miệng thì thầm to nhỏ khi thấy hai người.
Điều này làm Liễu Nguyệt tâm trạng vốn đã không tốt từ vụ gửi thư lập tức đen mặt.
“Hang sói cái con khỉ!” Cô khẽ nói.
Tiêu Dã đi sau nghe được thì che miệng nhịn cười.
Người tức giận thật dễ thương.
Việc này kéo dài suốt đến mấy tháng sau mới bớt dần, nhưng lúc này Liễu Nguyệt lại có một mối bận tâm đáng lo ngại hơn nhiều. Đó chính là kì thi khảo sát sắp đến mà cô lại không có nổi một chữ trong đầu.
“Thiên mệnh chi vị tính; suất tính chi vi đạo; tu đạo…tu đạo….” Liễu Nguyệt lại vò đầu lần nữa.
“Tu đạo chi vị giáo.” Tiêu Dã ở bên cạnh nói.
“Tu đạo chi vị giáo…” Liễu Nguyệt xị mặt lặp theo.
Về đến kí túc xá Liễu Nguyệt như được thoát xác. Lập tức nằm vật ra giường.
“Học khổ quá hả?” Thẩm Hi đang chải tóc phía bên hỏi.
Liễu Nguyệt gật đầu, nói: “Thà bảo ta đi đánh nhau còn hơn bắt ta nhồi vào đầu mấy thứ này.”
“Nữ nhi phải thùy mị nết na, như vậy mới có người thích.” Thẩm Hi nói, lại cài một cây trâm mạ vàng lên đầu mình.
“Ngươi lấy đâu ra đấy? Tưởng học sinh không được mang trang sức.”
“Không được mang ở trong trường chứ không cấm lúc ở kí túc xá.” Thẩm Hi bình tĩnh nói.
Liễu Nguyệt: "..."
...----------------...