Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 145: Chương 145




“Hoàng thượng giá đáo!”

Một tiếng này, tất cả mọi âm thanh gần như không hẹn mà ngừng lại. Mọi người đứng lên, nghiêm trang mà đợi người bước vào.

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Tất cả sau đó đồng loạt cúi người hành lễ. Người khoác trên mình long bào vàng chói sau đó đi lên bậc thềm ngồi xuống long ỷ, nhìn xuống dưới đầy uy nghiêm nói: “Tất cả miễn lễ.”

“Tạ ơn hoàng thượng!”

Liễu Nguyệt lén đưa mắt lên nhìn người trên cả vạn người đang ở ngay trước mắt mình, một bộ phong thái cùng uy thế không thể lẫn vào đâu được. Đôi mắt không giận mà uy, ngũ quan anh tuấn, tuy không còn trẻ trung gì nữa nhưng từng đường nét cương nghị trên gương mặt cũng có thể thấy được người này thời trẻ khí phách cùng tài giỏi cỡ nào. Tóc lấm tấm hoa râm vì phải suy nghĩ cho dân cho nước, mặc dù người này tuổi tác cách Liễu Diễm Tư không gần mà cũng chẳng xa nhưng rõ ràng trông như cách nhau cả một thế hệ vậy.

Cơ mà có lẽ gen của Tiêu gia vẫn luôn tốt như vậy, từ Tiêu Dã cho tới Tiêu Sở Y, không ai có chút khuyết điểm nào về nhan sắc cả, đẹp tuyệt vời.



Liễu Nguyệt thoáng nghĩ đến Tiêu Dã, nhớ đến gương mặt năm năm trước khi còn là một cậu thiếu niên suốt ngày đi theo cô.

Phải công nhận Tiêu Dã có một vài nét rất giống cha của hắn, tuy chưa biết mặt của mẫu phi hắn, nhưng cô cá chắc chắn người này cũng phải là một mỹ nhân.

Liễu Nguyệt thoáng nghĩ, càng nghĩ càng tò mò

“Các chúng ai khanh, hôm nay có mặt ở đây, chắc chắn mọi người hơn phân nửa phải biết là vì chuyện gì rồi đúng không?”

Hoàng thượng Tiêu Lý Hiên nói.

“Bẩm bệ hạ, hôm nay là ngày vui của người, của cả Châu Quốc này. Vi thần xin chúc mừng hoàng thượng đã nhận lại được vương tử mất tích năm xưa của Hoàng quý phi để nhận tổ quy tông.” Một đại quan thần đứng lên, nói.

Tiêu Lý Hiên vì chuyện này mà niềm vui như hiện rõ trên mặt, chỉ hận không thể cho cả Châu Quốc biết ông đã tìm lại được con của nữ nhân ông yêu hồi xưa. Mà sớm thôi, cả Châu Quốc cũng sẽ phải biết đến sự tồn tại của hắn, không ai là được phép không biết đến hắn là Cửu hoàng tử của ông cả.

Hồi xưa Tiêu Lý Hiên ông tìm hắn khổ cực biết bao nhiêu, chưa bao giờ buông xuôi ý định tìm lại hắn.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Đúng là ông trời không phụ lòng ông, để cho cha con hai người có cơ hội lần nữa được nhận lại nhau.

“Ha ha…Tốt lắm, tốt lắm! Đúng là hôm nay ta rất vui! Vì vậy hôm nay các ngươi ai cũng phải ăn một bữa thật ngon để nhớ tới ngày hôm nay cho ta, không được phép quên!” Tiêu Lý Hiên cười sảng khoái nói.

Dứt câu, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của thái giám đứng canh: “Cửu hoàng tử Tiêu Dã tới!”

Mọi ánh mắt ngay lập tức đều hướng ra phía bên ngoài, không chỉ mình họ, Liễu Nguyệt và Liễu Hạo đều nhìn.

Liễu Nguyệt chủ yếu là vì tò mò, còn Liễu Hạo thì bán tín bán nghi về cái tên Tiêu Dã mình nghe được.

Mẹ nó Tiêu Dã…Đừng nói đấy là A Dã…

Ngay cả mắt cậu cũng không dám chớp, nín thở hồi hộp nhìn ra phía ngoài.

Tiếng bước chân truyền tới, Tiêu Dã vận một bộ trang phục trang trọng bước vào, càng làm tôn lên vóc người cao lớn của hắn. Đôi mắt Tiêu Dã lạnh băng không chút cảm xúc nhìn thẳng về phía trước, chỉ khi đi qua Liễu Nguyệt, ánh mắt của hắn mới khẽ chuyển động mà dừng trên cô, nhưng rất nhanh sau đó Tiêu Dã đã rời tầm mắt sang chỗ khác, bước đi cũng nhanh hơn.

Liễu Nguyệt: “…”

Cô vốn không để ý đến việc hắn nhìn mình, mà thứ cô để ý chính là việc nam chính của cô con mẹ nó dậy thì quá xuất sắc!

Liễu Nguyệt mắt chữ O miệng chữ A nhìn chằm chằm Tiêu Dã, hai mắt cô sáng ngời kể từ khi hắn bước vào trong cho tới khi hắn cúi người hành lễ với phụ hoàng của mình.

Từ sườn mặt không góc chết đến phong thái không khác gì một bậc vương giả.

Liễu Nguyệt nếu không phải vì đang trong mối quan hệ hận thù với hắn thì cô chắc chắn sẽ là người đầu tiên cầm hoa chạy tới chúc mừng hắn vì đã lên chức Cửu hoàng tử Cửu vương.

Thấy hai mắt Liễu Nguyệt chỉ hận không thể viết đầy hai chữ “sung sướng”, Liễu Hạo ngồi ở bên mặt đen như đít nồi kéo cô lại hỏi nhỏ: “Ta tưởng hắn chết rồi. Đừng nói với ta là hắn đội mồ sống dậy đấy nhá.”

“Ăn nói linh tinh, người sống sờ sờ ở đấy…” Liễu Nguyệt nói.

“Nhưng rõ ràng ngươi đã…”

“Im.” Cô che miệng cậu lại, nói: “Ngày đó chính mắt ta và ngươi thấy hắn bị chôn sống, nhưng như thế không có nghĩa là hắn đã thật sự chết. Nhỡ đâu hắn được ai đó tới cứu hoặc tự mình thoát ra thì sao.”

“Cũng có lí.” Liễu Hạo nói, “Thế ngươi chẳng phải sắp bị hắn xử lí rồi sao?”

Liễu Nguyệt: “…”

“Hả?”

Liễu Hạo dùng mức âm lượng chỉ đủ để hai người nghe, nói nhỏ: “Thì ngươi hại hắn suýt chết, giờ A Dã hắn lên làm Cửu hoàng tử rồi, có hoàng thượng chống lưng, quay lại trả thù ngươi chả lẽ không phải chuyện tất nhiên sao.”

Liễu Nguyệt chụm đầu lại nói với Liễu Hạo: “Ngươi ngậm cái miệng quạ lại được rồi đấy.”

Liễu Hạo: “…”

“Vì có tất cả mọi người ở đây, ta cũng sẵn tiện tuyên bố luôn với mọi người chuyện quan trọng này.” Tiêu Lý Hiên nói, nói xong ông nhìn về phía Hoạ công công đang đứng ở bên cạnh ngầm ra ám thị.

Hoạ công công đương nhiên biết nhiệm vụ của mình, lập tức đứng ra, dõng dạc nói: “Cửu hoàng tử Tiêu Dã, chuẩn bị tiếp chỉ.”

Tiêu Dã đứng dưới đó cũng đã sớm biết trước việc này, cung kính cúi người, nói: “Có Tiêu Dã.”

Tiêu Lý Hiên lúc nay đứng lên, tay cầm chiếu chỉ, nghiêm giọng nói: “Tiêu Dã, người con thứ chín của thiên tử đương thời Tiên Lý Hiên ta. Vì biến cố lớn mà thất lạc từ khi mới lọt lòng chỉ được vài tháng, trải qua hơn mười chín năm cuối cùng cũng được tái ngộ nơi đây. Vốn mang dòng máu cao quý của bậc vương tử, nay thất lạc còn cơ hội quay lại nhận tổ quy tông. Ta thuận theo ý trời, ban cho Tiêu Dã tước vị Cửu hoàng tử Châu Quốc vốn thuộc về y, lập tức sắc phong cho tước danh Cửu vương, ban cho trăm vạn lượng vàng, cho xây phủ Cửu vương ở nơi đắc địa nhất. Khâm thử!”

Bầu không khí im lặng bao chùm, ai cũng biết chuyện này rồi sẽ tới. Thậm chí ngay cả Tiêu Dã mắt cũng không buồn chớp nghe Tiêu Lý Hiên đọc hết bản sắc phong. Hắn rũ mắt cho tới khi được ông bước xuống trao vào tay hắn tấm chiếu chỉ, Tiêu Dã khi đó ngước lên nhìn ông, nói: “Ân huệ phụ hoàng ban cho nhi thần, Tiêu Dã nguyện sống sao cho xứng đáng với tước vị người ban.”

Tiêu Lý Hiên càng nhìn Tiêu Dã lại càng cảm thấy bùi ngùi, khoé mắt ông đỏ hoe, nói: “Đây vốn là những thứ đáng lẽ phải thuộc về con từ lâu, Dã Nhi, ta đợi con, cuối cùng cũng đợi được mười chín năm. Con cuối cùng cũng trở về với ta.”

Tiêu Dã rũ mắt xuống nhìn ông, không mặn không nhạt đáp: “Đa tạ người.”

Sau đó Tiêu Lý Hiên xúc động ôm chầm lấy Tiêu Dã, mà Tiêu Dã hắn cũng nâng tay ôm lấy ông. Qua một hồi lâu, tất cả mọi người đều không dám cắt ngang cuộc hội ngộ đầy cảm động này. Hai người buông nhau ra, Tiêu Dã nói với Tiêu Lý Hiên: “Phụ hoàng, con muốn tới mỗi bàn mừng mọi người một chén rượu.”