Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 123: Chương 123




Phòng của Tiêu Dã.

Xoẹt!

Miếng vải trắng thấm đẫm máu tươi bị xé ra rồi ném không thương tiếc sang đống vải chất thành một cái núi nhỏ trên mặt bàn. Trán Tiêu Dã rịn một lớp mồ hôi, hắn một thân một mình xử lí vết thương đã là tài lắm rồi, vết thương còn ở sau lưng quả thực như muốn thử sức với hắn vậy.

Khó khăn quấn xong lớp băng vải để bịt miệng vết thương đã qua sát trùng. Tiêu Dã sắc mặt tái nhợt ngã vật ra giường, hắn còn phải chú ý để tránh va chạm tới vết thương mà để bản thân mình nằm sấp.

Nằm im một lúc, chẳng lâu sau đôi mắt Tiêu Dã khép lại. Kết thúc một ngày đầy mệt mỏi cùng đau thương.



Sáng hôm sau.

Liễu Nguyệt ôm ngực ho sù sụ mở cửa ra đón chào một ngày mới.

Hốc mắt như bị hun đỏ do cơn ho kịch liệt kéo dài đến dai dẳng, đôi mắt Liễu Nguyệt như bị phủ một tầng hơi nước. Xong ngay sau khi nhìn rõ khung cảnh trước mắt, cô đã thực sự bị nó doạ đến đứng người.

Tiêu Dã một thân thương tích do trận đánh hôm qua còn không để bản thân nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho vết thương lành lại. Thế mà sáng sớm hôm nay đã quỳ ở ngoài này, eo lưng thẳng tắp quỳ dưới nền đất lạnh băng. Khuôn mặt tái nhợt nhưng khi nhìn thấy Liễu Nguyệt ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi người cô.

Liễu Nguyệt sắc mặt lúc xanh lúc xám trừng mắt nhìn hắn, trong lòng không giấu nổi phẫn nộ.

Con mẹ nó nhìn cái gì mà nhìn!

Bị đánh thành cái dạng gì rồi mà còn dám tuỳ hứng ra ngoài sân quỳ dưới cái thời tiết chết dẫm này. Ai bảo ngươi quỳ! Mẹ nó bị đánh đến ngu si đần độn rồi mới làm ra cái hành động ngu dốt này!

Bị thương chưa đã nên muốn làm thằng tàn phế luôn hay sao!

Liễu Nguyệt dường như muốn đi đến tát thẳng vào khuôn mặt của Tiêu Dã đang nhìn mình đến nỗi ngẩn cả ra để cho hắn tỉnh ngộ rồi lôi một mạch người vào trong phòng. Nhưng cô không làm thế, cả người một thân u ám nhìn hắn, Liễu Nguyệt khẽ nheo mắt nguy hiểm, lạnh giọng nói: “Ý gì đây?”

Tiêu Dã vì ở dưới trời lạnh nên giọng nói có hơi khàn khàn, Liễu Nguyệt nghe được, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Tiêu Dã nói: “Hôm qua ta đã làm ra loại chuyện quá đáng như vậy, làm ảnh hưởng đến tâm tình của tiểu thư. Mong người trách phạt.”

Nói rồi Tiêu Dã rũ mắt, cúi đầu xuống.

Liễu Nguyệt bị cái dáng vẻ như cún con chấp nhận chịu phạt này làm cho tức run cả người.

Ai cần ngươi chịu phạt!

Ta con mẹ nó đã bao giờ bảo ngươi nổi điên quỳ ngoài trời giữa mùa đông giá lạnh.

Đầu từng đợt đau nhức, Liễu Nguyệt sau đó đưa mắt nhìn xuống Tiêu Dã. Trong đôi mắt của cô giờ phút này tản ra hàn ý lạnh thấu xương, vừa hờ hững xa cách, vừa âm trầm không chút nhiệt độ. Liễu Nguyệt vẻ mặt vô cảm coi hắn như không khí, chân trước chân sau đã bước qua Tiêu Dã đi ra ngoài.

Tiêu Dã thấy cô phản ứng như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng đâu đó sâu thẳm trong nội tâm của hắn vẫn nói cho hắn biết rằng trái tim hắn đang rất đau, lồng ngực như bị ai đó nhẫn tâm cào rách, ứa cả máu ra vậy.

Tuyết bắt đầu rơi, những bông tuyết trắng xoá từng chút từng chút rơi xuống bả vai, đọng lại trên mái tóc của Tiêu Dã, vô tình biến hắn thành một cậu người tuyết to xác dần bị đống tuyết rơi ngày một dày hơn phủ lên.

Liễu Nguyệt cứ nghĩ mình bỏ đi rồi thì Tiêu Dã hắn sẽ bỏ cuộc, nhưng có vẻ cô đã quá coi thường sự cố chấp của hắn. Đến tận khi trời tối mịt Liễu Nguyệt trở về Nhạn Uyên Các vẫn thấy bóng dáng Tiêu Dã bị tuyết phủ một lớp tuyết mỏng lên người, hắn vẫn quỳ ở đó, nguyên vị trí đó, chưa bao giờ rời đi.

Liễu Nguyệt cảm tưởng như mình sắp bị Tiêu Dã hắn làm cho đến phát điên lên rồi. Tức giận đi nhanh đến phía sau hắn, Liễu Nguyệt không chút lưu tình đánh bốp một cái vào đầu hắn. Tiêu Dã sắp bị cái lạnh của mùa đông và đống tuyết đắp lên người hắn làm cho lạnh đến hoá đá rồi. Bỗng dưng bị một đập làm cho sực tỉnh lại, Tiêu Dã vẻ mặt ngơ ngác quay đầu lại, đối diện ngay với đôi mắt phừng phừng lửa giận của Liễu Nguyệt.

Hắn thoáng ngẩn ra, ngay sau đó áo hắn đã bị cô nắm lấy, kéo giật lại hẳn về phía sau. Liễu Nguyệt ra lệnh: “Đứng lên!”

Thực chất Tiêu Dã giờ đã quá cao lớn, Liễu Nguyệt muốn bắt nạt hắn kể ra cũng hơi khó. Ban nãy tính kéo cả người hắn dậy, sau đó mới nhận ra bản thân Tiêu Dã có dù có yếu ớt đến cực hạn thì Liễu Nguyệt cô cũng chẳng có cửa mà kéo được hắn.

Một mặt không cam chịu bèn lập tức lạnh giọng ra lệnh cho hắn đứng lên. Nhưng đầu gối đã quỳ nguyên cả một buổi hơn nữa còn dưới nền đất lạnh không tàn phế còn may, lấy đâu ra chuyện muốn đứng dậy ngay là được.

Tiêu Dã thử động đậy đôi chút, cố đến mấy cũng không thành công. Hắn ngước lên nhìn Liễu Nguyệt, nói: “Tiểu…Tiểu thư, ta không đứng dậy được. Hình như chân bị tê rồi.”

Liễu Nguyệt: “…”

Cô chợt xoè tay ra, nói: “Bám vào người ta, cố đứng dậy.”

“Nhưng người…” Tiêu Dã thoáng e ngại.

Liễu Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, cảm giác như nếu hắn còn nói nốt vế sau cô sẽ trực tiếp bỏ đi luôn vậy.

“Ta thì làm sao?” Cô nói.

Tiêu Dã ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng quyết tâm nói: “Người chắc chứ. Nếu không người cũng có thể kêu cảnh vệ ở ngoài tới…”

“Ngươi nói nhiều như vậy làm gì. Rốt cuộc có đứng lên không?”

Liễu Nguyệt mất kiên nhẫn nói.

Tiêu Dã ngay sau đó ngậm miệng, vươn tay lên nắm lấy tay Liễu Nguyệt. Dường như thứ cảm xúc lâu này không được cảm nhận lại một lần nữa lũ lượt kéo về khiến cả người Tiêu Dã như bị điện giật, đôi mắt mơ màng nhìn rõ khuôn mặt của người trước mắt.

Liễu Nguyệt kéo hắn dậy, Tiêu Dã do chân không còn cảm giác nên đứng không vững, cả người mất thăng bằng dần ngã về phía sau. Cô thấy thế, không chút nghĩ ngợi đã lấy tay ôm lấy hắn cố định lại thế cân bằng cho cả hai.

Thế là thành ra tư thế một bé ôm lấy eo một lớn.

Liễu Nguyệt: “…”

Tiêu Dã hai mắt mở to: “…”

Bầu không khí thoáng chốc cứng đờ.

Quả thực người Tiêu Dã rất lạnh, quần áo của hắn vì nhiễm khí lạnh cả ngày trời nên cũng lạnh theo. Liễu Nguyệt vì ôm quá gấp mà úp cả mặt vào người hắn, vô tình hít một hơi lạnh chợt cảm thấy không thở nổi, sắc mặt tái mét sau đó liền ho không ngừng.

Tiêu Dã lấy lại phản ứng rất nhanh, chân tuy chưa có cảm giác gì nhưng hắn vẫn có thể kiểm soát được đôi chút. Chờ máu lưu thông lại thì có lẽ sẽ đi đứng được bình thường ngay.

Nhưng Liễu Nguyệt thì không thế, cô ho càng lúc càng kịch liệt hơn, như muốn đem cả lục phủ ngũ tạng mà ho ra ngoài vậy.

“Tiểu thư…”

Tiêu Dã lo lắng gọi.

Liễu Nguyệt che miệng, giơ tay ra cản hắn, ánh mắt hiện rõ ý tứ muốn hắn đứng im đấy.

Đợi một lúc lâu sau, khi cơn ho đã hoàn toàn chấm dứt. Liễu Nguyệt mới mở đôi mắt được phủ một tầng hơi nước ra. Bình tĩnh nói: “Vào phòng, ăn uống rồi cút lên giường mà dưỡng thương đi. Mẹ nó tự dưng nổi điên quỳ cả ngày trời ở ngoài sân làm gì không biết.”

Tiêu Dã: “…”

Nói rồi Liễu Nguyệt cũng lười chừa lại ánh mắt cho hắn, cô bỏ vào trong phòng. Đóng cửa một cái “rầm!”.

Bỏ lại hắn một mình ngơ ngác đứng ngây ra một chỗ hồi lâu. Lúc sau Tiêu Dã mới lấy lại phản ứng, vẻ mặt như không dám tin xen lẫn chút vui mừng.

Cô tha thứ cho hắn rồi ư?

Nghĩ vậy, không hiểu sao trái tim Tiêu Dã đập càng lúc càng mạnh hơn. Giữa một khoảng trời vắng lạnh, một mình hắn đứng đó, vui đến nỗi hai má ửng đỏ cả lên.

Khoé miệng Tiêu Dã vì niềm vui sướng này cong lên, cười không sao khép được miệng.

Hắn sau đó nghe theo Liễu Nguyệt, đợi chân lấy lại cảm giác, lập tức về phòng thay quần áo ấm rồi đến nhà bếp.

Mà trong khi đó, Liễu Nguyệt ở trong phòng, ánh nến hắt lên mặt cô cũng không thể xua tan đi được sự lạnh lẽo qua vẻ mặt như bị phủ bởi một lớp sương giá, ánh mắt cô không chút gợn sóng im lặng nhìn bảng đếm ngược của hệ thống.

[ Đếm ngược thời hạn nam chính hắc hoá: Còn 1 ngày 7 tiếng ]