Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 121: Chương 121




Rầm!

“Đại tiểu thư, người đã bị khống chế rồi ạ!”

Liễu Chi: “Tốt lắm, mau lục soát cả căn phòng cho ta!”

Đám người cao to vạm vỡ ghì chặt Tiêu Dã, ngay sau đó đám hạ nhân của Liễu Chi nối đuôi nhau quy củ bước vào căn phòng của hắn, không nhiều lời lập tức lục soát căn phòng.

Hình như bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Ưm!”

Tiêu Dã nào chịu để yên, một mực vùng vẫy nhưng không sao ra thoát khỏi sự khống chế mạnh mẽ này được. Dù sao cũng phải thôi, vì Liễu Chi đã cố tình đặc biệt chọn ra những kẻ có sức khoẻ nhất trong đám người ở Lâm Uyên Các để đối phó với hắn mà.

Đôi mắt trừng lớn phừng phừng tức giận nhìn Liễu Chi khiến cho cả người nàng vô thức run lên. Liễu Chi quay người lại, không muốn đối diện với biểu cảm có thể nói là thập phần đáng sợ của Tiêu Dã.

Nhưng sau đó lưng đã lại truyền đến cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Liễu Chi: “…”

Sao Liễu Nguyệt có thể ở chung với một con người đáng sợ như vậy chứ!

Nếu không phải Nhất Minh có việc thì ta đã bảo y đi theo cùng rồi!

Nàng sau đó liền cố đứng cách xa hắn, xong không ai nhìn thấy có ánh mắt từ xa đang âm thầm theo dõi tất cả.

Liễu Nguyệt nấp sau lùm cây ở Nhạn Uyên Các, hai mắt cô chăm chú quan sát tình hình của bên Liễu Chi.

Vốn ban đầu còn đang nghĩ xem làm cách nào mới có thể lấy được chiếc khăn tay ra khỏi người Tiêu Dã rồi xé tan nó trước mặt hắn.

Dù sao cũng không thể vô duyên vô cớ xé khăn của người ta được, phải có gì đó làm bàn đẩy cho mọi chuyện.

Vì thế nên khi Liễu Nguyệt sau khi nghe Liễu Chi cầu xin thì đã nảy ra một kế hoạch vô cùng là hợp lí.

Đầu tiên Liễu Chi sẽ viện lí do là bị mất đồ rồi tới Nhạn Uyên Các đòi lục soát, nói là Nhạn Uyên Các nhưng nàng sẽ nhắm tới phòng của Tiêu Dã là chính. Mà căn bản không phải tìm đồ bị mất, cô cũng đã nói với nàng phải tìm ra bằng được chiếc khăn tay quan trọng đó. Cuối cùng sau khi tìm ra rồi, Liễu Nguyệt sẽ xuất hiện, ra vẻ tức giận rồi xé chiếc khăn tay đó.

Nhiệm vụ hoàn thành.

Lại nhìn khung cảnh trước mắt, hình như chưa tìm ra chiếc khăn.

Liễu Nguyệt nhìn mà có chút sốt ruột, lại không biết ở đó còn có người sốt ruột hơn cả cô.

Tiểu thư người đâu rồi?!

Ra ngoài định đi tìm người, mẹ nó đám người này là sao!

Tiêu Dã tức đến run người nghĩ.

Tìm thì tìm đi, bắt ta lại làm gì.

Hai mắt của hắn đỏ ngầu đầy giận dữ hết nhìn Liễu Chi lại nhìn đám người ở trong. Khi đó Tiêu Dã hắn còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra đã bị khống chế khoá chặt tay chân sau đó bịt miệng lại.

Hắn thật sự muốn chửi rống lên mà.

“Đại tiểu thư, không tìm thấy gì cả.”

Liễu Chi đứng khoanh tay, bày ra bộ dáng như đang nổi giận, nói: “Cái gì mà tìm không thấy! Lục soát kĩ cho ta, chắc chắn là ở trong đó.”

Đám người hầu thoáng e sợ.

Liễu Chi thì bọn họ đã quen cả rồi, nàng nói chung cũng thuộc kiểu tiểu thư gia giáo có chừng mực, không bao giờ ra tay với đám nô tì yếu thế như bọn họ. Cơ mà chẳng ai đoán nổi hôm nay nàng ta bị làm sao, tự dưng nổi hứng vào đây gây sự. Lí do mất đồ đến đứa con nít cũng đoán được chắc chắn là đang bịa chuyện để kiếm cớ gây sự. Với người khác thì không sao, nhưng ở đây là Nhạn Uyên Các, Liễu Nguyệt trên dưới Liễu gia đều biết cô được Liễu Diễm Tư cưng chiều vô cùng. Đợi đến khi Liễu Nguyệt trở về thấy cảnh người của mình bị ức hiếp, không biết đại tiểu thư của bọn họ hôm sau còn xuất hiện được không.

Chỉ là bọn họ có nghĩ cũng chẳng thể ngờ, người làm bọn họ e ngại nhất chính là kẻ ở sau thâu tóm tất cả mọi chuyện xảy ra.

“Sao còn đứng đực ra đó?” Liễu Chi lạnh lùng hỏi.

Sợ là thế nhưng chủ tử của bọn họ là Liễu Chi, không phải Liễu Nguyệt. Sợ thì có làm được gì, mệnh lệnh của bề trên là tuyệt đối, cho dù bây giờ Liễu Chi có bắt bọn họ phải chết thì bọn họ cũng chẳng làm được gì ngoại trừ chết.

Đám người không dám cãi lời, quay lại tiếp tục tìm thứ nàng muốn thấy.

Phải đợi một hồi lâu sau, kết quả vẫn tìm không ra. Liễu Chi có chút nôn nóng.

Chẳng nhẽ không có ở đây?

Vậy thì ở đâu?

Phải tìm ra cho bằng được…

“Tiểu thư, hay ta thử lục soát người hắn, nhỡ đâu…” Một nô tì ghé sát người nàng nói.

Liễu Chi bỗng nhận ra mình quả thực chưa có nghĩ đến chỗ đó. Lập tức nói: “Mau, lục soát người hắn cho ta.”

Chiếc khăn sau đó thật sự đã được tìm thấy. Nó được gấp ngay ngắn cẩn thận để trong người Tiêu Dã.

Liễu Chi ánh mắt đầy ghét bỏ nói: “Sao lại lấy ra cái khăn rách nát này cơ chứ.” Nhưng rồi nàng vẫn cầm lấy chiếc khăn.

Liễu Nguyệt sốt ruột nãy giờ cuối cùng cũng đến lúc ra sân.

Đang chuẩn bị xuất hiện bỗng lúc này có một chuyện bất ngờ diễn ra khiến ngay cả cô cũng phải đứng hình.

Xoẹt!

Chiếc khăn vậy mà bị chính Liễu Chi xé rách làm đôi.

Âm thanh xung quanh như bị cô đọng lại, chỉ có tiếng vải bị xé rách.

Liễu Nguyệt hai mắt trợn to, mặt rút hết huyết sắc không tin nổi nhìn nàng: “…”

Lại nhìn đến Tiêu Dã, biểu cảm trên mặt giờ phút này không rõ vui giận.

Liễu Nguyệt thoáng rùng mình, cảm tưởng như sắp có một trận cuồng phòng ập tới vậy.

Nghĩ thế cô liền gấp rút đi tới để dẹp yên mọi chuyện.

Nhưng đúng như Liễu Nguyệt nghĩ.

Ngay lúc này điều không tưởng đã xảy đến.

Tiêu Dã mạnh mẽ hất cả đám người cao to đang ghì chặt mình ra, một bước tiến tới thô bạo bóp lấy cổ Liễu Chi, hắn nâng cả người nàng lên một cách dễ dàng, chân Liễu Chi giờ cách mặt đất phải một khoảng cao. Tiêu Dã sau đó không chút kiềm chế đập cả người Liễu Chi va vào thân cây gần đó vang tiếng “rầm!”. Liễu Chi kêu lên đầy đau đớn, ngay sau đó khoé miệng liền rỉ máu.

Liễu Nguyệt lần này không chỉ còn là bất ngờ nữa, việc này khiến cô sốc đến nỗi không tưởng nổi.

Cả đám người quanh đó không ai dám động vào hắn. Con ngươi Tiêu Dã giờ phút này đỏ ngầu hằn tơ máu, có lẽ việc vừa rồi thật sự đã chạm đến giới hạn của hắn rồi.

“Có chuyện gì ở đây?”

Cô ngay sau đó xuất hiện, giọng nói băng lãnh vang lên.

Tiêu Dã nghe thấy, thoáng chốc lấy lại lí trí. Lập tức lùi lại buông Liễu Chi ra, đám nữ tì ngay sau đó chạy tới, đỡ lấy nàng không ngừng lay người gọi. Nhưng có vẻ Liễu Chi đã bất tỉnh rồi.

Liễu Nguyệt khẽ nheo mắt che đi sự kích động trong lòng, nghĩ.

Ngất luôn sao?!

Mẹ nó nếu hôm nay là mình xé chẳng phải cũng sẽ ăn một cú như vậy rồi thăng thiên luôn sao?

Khoẻ mạnh như Liễu Chi đã đành, cái thân ốm yếu này nếu bị bóp cổ như vậy có lẽ sẽ phải suy nghĩ lại về cái nhiệm vụ có khả năng chết người này mất.

Đám người ban nãy bị Tiêu Dã hất ra đều phản ứng lại mà khống chế Tiêu Dã, Tiêu Dã thì ngoan ngoãn đến không tưởng để bọn họ bắt lấy, suốt cả quá trình ánh mắt của hắn luôn chỉ đặt lên người Liễu Nguyệt.

Phối hợp là thế nhưng đám người cũng không dám có hành động gì khác, vì chủ nhân của bọn họ giờ đang bất tỉnh nằm đấy, mà chủ tử của Tiêu Dã hắn đã trở về.

Lại nằm ngoài khả năng phán đoán của họ rằng Liễu Nguyệt sẽ tới xử đẹp cả bọn một lượt vì dám cả gan bước chân vào Nhạn Uyên Các. Liễu Nguyệt chỉ dùng ánh mắt vô cảm quét qua một lượt, đến Tiêu Dã cô còn chẳng buồn nhìn, chỉ lạnh lùng nói: “Ta hỏi các ngươi có chuyện gì ở đây? Bộ bị điếc à, hay để ta cắt tai từng kẻ xuống cho đỡ vướng nhé. Dù sao cũng có nghe được đâu.”

Cả đám bị giọng nói như ác quỷ của cô làm rợn cả tóc gáy, lông tơ dựng ngược cả lên. Một người ngay sau đó đã lập tức đứng ra, run sợ nói: “Bẩm nhị tiểu thư, đại tiểu thư…đại tiểu thư là đang nghi ngờ tên này ăn trộm vòng tay phỉ thuý của người nên mới phái chúng nô tì tới đây để lục soát.”

Đuôi mắt khẽ cong lên, Liễu Nguyệt “ồ” một tiếng. Không ai biết tiếp sau đó cô sẽ có động thái gì, chỉ biết lo sợ nín thở đứng im.

“Ưm...”

Tiểu thư...

Tiêu Dã đau khổ kêu lên. Mặc dù ban nãy hắn thoát ra nhưng không có thời gian rảnh mà quan tâm tới chuyện tháo bịt miệng. Vì khi đó cơn giận như xông thẳng tới não, gần như lấn át đi lí trí cùng suy nghĩ của hắn.

Tiêu Dã chỉ nhớ, trong một khoảnh khắc, hắn đã vô cùng phẫn nộ mà thật sự muốn giết chết Liễu Chi.

Nhưng sau đó cô đã tới, đem lí trí bị cơn giận lấn át của hắn kéo trở lại.

Nhưng tại sao cô vẫn không chịu nhìn hắn!

Liễu Nguyệt lãnh đạm nói: “Thế Liễu Chi nằm ra kia là sao?”

“Thưa nhị tiểu thư, ban nãy đại tiểu thư người vì không tìm thấy đồ nên trong cơn tức đã xé chiếc khăn…khăn tay của hắn. Cuối cùng không hiểu vì lí do gì mà hắn lại bạo nộ ra tay với đại tiểu thư. Mong tiểu thư minh giám.”

Nữ tì nói.

Liễu Nguyệt: “Đưa chiếc khăn đó cho ta.”

Ngay sau đó chiếc khăn đã được dâng lên, và cô cầm lấy nó. Vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ, Liễu Nguyệt lập tức ra lệnh vứt chiếc khăn xuống đất rồi không chút suy nghĩ đã tàn nhẫn dẫm lên nó. Ánh mắt Liễu Nguyệt lạnh băng nhìn Tiêu Dã, cô không nói gì, nhưng hàm ý trong hành động đã rõ mồn một.

Xong xuôi Liễu Nguyệt quay người đi, bỏ vào trong phòng. Để lại đám người ở đó còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thế thôi sao?

Mọi chuyện liền kết thúc như vậy?

Ta còn tưởng sẽ có đại chiến giữa đại tiểu thư và nhị tiểu thư nữa chứ?

Đám người hầu xì xào một lúc, tiếp sau đó chúng thả Tiêu Dã đang ngơ ngác như bị kéo mất hồn phách ra. Thu dọn lại tàn cuộc, đưa Liễu Chi trở về Lâm Uyên Các.



Lâm Uyên Các.

Tuệ Mẫn sau khi biết được chuyện xảy ra ở Nhạn Uyên Các đã tức giận bắt Tiêu Dã tới hỏi tội.