“Ngươi thích ta?”
Câu nói tưởng như bình thường đã khiến cả người Tiêu Dã vô thức run lên. Hắn mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên ngước lên nhìn cô. Phải đợi một lúc lâu sau, tưởng như câu hỏi trước đó đã hoà theo không khí mà biến mất, hắn mới khẽ mở miệng, đáp: “Phải, ta thích người.”
Liễu Nguyệt ngồi trên ghế sau khi nghe xong đáp án của hắn biểu cảm có thể nói là cứng đờ, sắc mặt của cô lập tức hoá đen, tay siết chặt thành quyền, đáy mắt cơ hồ như muốn bốc lửa.
Điều cô không muốn nghe nhất, Tiêu Dã hắn vậy mà dám nói ra.
Thích ư? Nghe thật nực cười.
Lại nhìn xuống Tiêu Dã, ánh mắt hắn khi nói ra câu đó vô cùng kiên định, điều đó không làm Liễu Nguyệt cảm động, ngược lại còn khiến lửa giận trong người cô tăng lên.
Liễu Nguyệt nhìn hắn, giọng nói lạnh đến cực điểm, cô hỏi: “Thật?”
Tiêu Dã biết Liễu Nguyệt sẽ không đời nào chấp nhận chuyện này, nhưng đây là sự thật, hắn không muốn nói sai, duy chỉ việc này thôi, hắn muốn cô phải biết. Vì vậy vẫn cứng đầu mặc kệ não bộ đã đẩy cảnh báo nguy hiểm lên toàn bộ cơ thể, Tiêu Dã một lần nữa dùng vẻ mặt nghiêm túc của mình nói với cô: “Tiểu thư, ta thật sự thích người.”
Chát!
Một bên má của Tiêu Dã lại một lần nữa in hằn dấu tay.
Lồng ngực Liễu Nguyệt đập phập phùng vì tức giận, cô đứng đối diện Tiêu Dã, để hắn phải ngước lên nhìn mình. Biểu cảm trên mặt vặn vẹo hết cả vì điều hắn vừa nói, Liễu Nguyệt hiểu rõ bản thân mình, vì thế cô biết mình cảm thấy thế nào sau câu nói đó của hắn.
Phẫn nộ có, hoài nghi có, ghê tởm có, nhưng hơn hết, đó chính là thất vọng.
Thất vọng tột độ!
Người này cô gần như dành cả tâm huyết luôn lớn hắn, dạy dỗ hắn. Đã sắp đến lúc thu hoạch thành quả, vậy mà hắn dám nói rằng hắn thích cô.
Liễu Nguyệt không bao giờ chịu chấp nhận nó, vì đối với cô, việc cô đối xử với hắn tất cả đều là vì sứ mệnh mà hệ thống giao cho cô. Nam chính phải ở bên nữ chính, nguyên tác là vậy, ý trời đã có, cô cũng sẽ không bao giờ đi phá hại đôi uyên ương này.
Chắc chắn là Tiêu Dã hắn đã nhầm lẫn giữa lòng cảm kích và thích một người rồi.
Vậy thì chính ta sẽ làm cho cái “thích” đó không thể có trong từ điển của mối quan hệ chủ tớ này nữa.
Nghĩ vậy Liễu Nguyệt nâng mắt nhìn xuống Tiêu Dã, sau đó gần như thô bạo mà túm lấy cổ áo của hắn, để cho hai người đối mặt với nhau, cô nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ mặt gần như vô cảm, nói: “Nói thật đi, ngươi là đang nhòm ngó đến đống gia sản của Liễu gia, hay là bị quyền lực của nó mê hoặc.”
Cả người Tiêu Dã thoáng lạnh đi, hắn không ngờ cô lại nghĩ hắn là loại người như vậy. Biểu cảm đau khổ vô nhường, Tiêu Dã nói: “Tiểu thư, ta không bao giờ có suy nghĩ như vậy. Ta chỉ đơn giản là thích người thôi.”
Đương nhiên Liễu Nguyệt biết, cô còn biết chẳng cần đợi bao lâu nữa, Tiêu Dã sẽ một bước lên mây trở thành Cửu Vương người người phải kính trọng, những thứ hắn sở hữu còn hơn gấp mấy lần Liễu gia cộng lại, một Liễu gia nhỏ nhoi cơ bản hắn còn chẳng buồn để vào mắt, nói gì đến nhòm ngó.
Nhưng đó là chuyện của sau này, hiện tại việc cô cần phải làm, chính là giết chết đi cái thứ tình cảm còn đang ươm mầm này, để Tiêu Dã không còn ý nghĩ này với cô nữa, để sau này trong lòng hắn chỉ có duy nhất nữ chính.
Liễu Nguyệt bỗng nghĩ.
Đợi cô thành công rồi, có khi sau này Tiêu Dã hắn còn phải tới cảm ơn cũng nên.
Nghĩ vậy Liễu Nguyệt khẽ bật cười, nụ cười mang theo vẻ khinh miệt, cô hất Tiêu Dã ra, một chân dẫm lên người hắn. Nhìn cô giờ phút này trông vô cùng đáng sợ, giọng nói đầy cợt nhả của Liễu Nguyệt vang lên: “Thích ta? Ngươi mà cũng xứng thích ta? Có vẻ ta cho ngươi sống sung sướng qua rồi nên ngươi đã quên mất thân phận của mình ở đâu rồi nhỉ. Một kẻ ta nhặt bừa về, cho ngươi cái ăn cái mặc, để ngươi ở cạnh ta nghe theo mệnh lệnh của ta. Vậy mà dám cả gan nói thích ta. A Dã à, ngươi không biết sau khi nghe xong câu ‘ta thích người’ của ngươi thì ta cảm thấy có bao nhiêu nực cười và buồn nôn đâu.”
Nhìn sắc mặt hết xanh đến xám của Tiêu Dã, Liễu Nguyệt một đòn quyết định kết thúc chuyện này, cô nhìn xuống hắn, vô cùng tàn nhẫn mà nói: “Ai cũng có thể thích ta, ngoại trừ ngươi ra, A Dã. Liễu Nguyệt này có chết cũng không bao giờ động lòng với ngươi.”
Cả người Tiêu Dã run lên, trái tim vốn đã sớm tổn thương vì câu nói đó lại không ngừng rỉ máu. Mặc dù đã cố bịt miệng vết thương lại, nhưng có lẽ do không còn sức nữa, mà cũng không thể nữa, máu cứ như vậy chảy ra, dòng máu nóng làm bỏng tay. Tiêu Dã như bị ai đó tàn nhẫn đâm một nhát kiếm vào tim, đau vô cùng, thậm chí người đó còn không quên sát muối vào vết thương của hắn, đầy nhẫn tâm mà chà đạp lên hắn. Hẳn người đó phải ghét hắn lắm, hận hắn lắm mới làm như vậy.
Tiêu Dã thẫn thờ ngước lên nhìn Liễu Nguyệt, như muốn lấy lại chút hi vọng cuối cùng mà đôi tay run rẩy cố níu lấy góc váy của cô. Nhưng Liễu Nguyệt đã nhìn thấy, không nói một lời lập tức giật lại, không muốn để hắn chạm vào.
…
Cuối cùng Liễu Nguyệt đuổi Tiêu Dã ra ngoài, trước khi hắn đi cô còn không quên nhắc hắn đừng xuất hiện trước mặt mình nữa. Tiêu Dã không đáp, chỉ rũ mắt xuống bước nhanh ra ngoài.
Khi cửa được mở ra, điều hắn không ngờ là Liễu Hạo vậy mà đang đứng ở ngoài, có vẻ cậu đã nghe thấy hết mọi chuyện. Ánh mắt Liễu Hạo khi nhìn Tiêu Dã mang theo vài phần đánh giá. Tiêu Dã hắn không có tâm trạng để ý đến cậu, vì thế quay người bỏ đi.
“Liễu Hạo, ngươi vào đây.”
Liễu Nguyệt lạnh giọng nói.
Có vẻ cô đã biết y ở ngoài nghe lén được hết mọi chuyện, vì thế muốn gọi vào cảnh cáo một chút.
Bầu không khí trong phòng lúc này còn lạnh hơn cả ngoài trời, Liễu Hạo đi vào thoáng rùng mình vì ánh mắt của Liễu Nguyệt. Y không muốn thừa nhận, nhưng quả thực Liễu Nguyệt giờ phút này trông vô cùng đáng sợ, còn hơn cả Liễu Diễm Tư.
Vì thế Liễu Hạo cả người cứng nhắc đi đến trước Liễu Nguyệt, không còn kiêu ngạo cùng cợt nhả, chỉ có đầy nghiêm chỉnh đứng trước cô.
“Ngươi nghe thấy hết rồi?” Liễu Nguyệt hỏi.
Liễu Hạo gật đầu.
Cô cau mày nhìn y, sau đó xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Biết phải làm gì rồi chứ?”
Liễu Hạo gật đầu, nói: “Ta sẽ không nói với ai đâu.”
Nghe vậy Liễu Nguyệt thoáng đỡ hơn chút. Mọi chuyện xảy ra gần đây luôn vượt ngoài tầm kiểm soát của cô, thật chẳng ra đâu vào đâu.
Liễu Hạo ban đầu là muốn tới nói chuyện một chút với Liễu Nguyệt, nhưng giờ tâm trạng để nói cũng chẳng có. Y chỉ nói sau này sẽ tới Nhạn Uyên Các thường xuyên hơn, sau đó để cho Liễu Nguyệt có được không gian bình tĩnh lại mà rời đi.