Kể từ sau sự việc ở Lâm Uyên Các thì Liễu Nguyệt chưa hề tỉnh lại, đã hơn bốn ngày rồi. Tiêu Dã ngày nào cũng túc trực ở bên cô, lau người đút thuốc cho cô, việc gì hắn cũng làm hết, chỉ mong người trên giường tỉnh lại.
Hôm nay như mọi hôm, Tiêu Dã đẩy cửa bước vào, trên tay hắn đang cầm là chén thuốc đắng chát thường ngày cô vẫn hay uống. Đặt chén thuốc lên bàn, Tiêu Dã cẩn thận quàng tay qua đỡ lấy người Liễu Nguyệt dậy, để cô dựa cả người vào hắn, cuối cùng từng thìa thuốc được đưa vào miệng cô. Liễu Nguyệt chỉ khẽ nhíu mày xong không có biểu hiện gì khác. Vẻ mặt Tiêu Dã đau xót nhìn cô, xong đáy mắt lại thoáng chốc âm trầm khi nhớ lại chuyện ở Lâm Uyên Các.
Khi bước vào trong căn phòng đó, ngoài cô ra, quả thực trong mắt hắn chẳng còn ai khác. Như bị dáng vẻ toàn thân đầy máu tươi của cô dọa sợ, hô hấp của hắn khó khăn hơn bao giờ hết, đôi tay run rẩy đỡ lấy cô từ nền đất lạnh lên mà đem cô ôm cả vào lòng.
Tiểu thư của hắn...Sao lại thành ra như vậy?
Khi đó Tiêu Dã đã nghĩ thế.
Rồi ánh mắt nhiễm một tầng huyết sắc ngước lên nhìn hai người ở trước mặt, không có từ nào có thể diễn tả cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào trong người hắn lúc này.
Tức giận?
Không phải.
Phẫn nộ?
Còn hơn thế nữa.
Khi đó Tiêu Dã hắn quả thực đã nghĩ rằng...Liệu có thể giết chết hai người trước mắt này không?
Nhưng Tiêu Dã đã không làm vậy, vì hắn nghĩ rằng phải chờ cô tỉnh lại đã, hắn muốn nghe quyết định của cô.
Sát ý lập tức được thu lại, ôm trên tay Liễu Nguyệt bước thẳng ra khỏi chính viện. Bỗng lúc này giọng Tuệ Mẫn đầy tức giận từ đằng sau vang lên: “Thằng nhãi nhép kia mau đứng lại! Ai cho phép mày ngang nhiên vào đây rồi tự tiện đem người đi vậy hả?!”
Bước chân Tiêu Dã khựng lại, hắn không đáp, chỉ ngoái đầu lại nhìn. Chỉ có Liễu Chi cùng Tuệ Mẫn thấy được biểu cảm trên mặt hắn lúc đó đáng sợ thế nào, như một giây sau có thể không ngần ngại đoạt mạng hai người vậy. Mắt Tiêu Dã hằn tơ máu, cơn bạo nộ gần như muốn thoát ra khỏi sự kiểm soát của hắn. Nhưng vì cô, hắn vẫn khắc chế được. Tiêu Dã sau khi nhìn thấy sắc mặc hai người đã trắng bệch mới quay người rời đi.
...
Chuyện này Tiêu Dã chưa hề nói cho Liễu Diễm Tư biết, dạo gần đây hắn trông thấy y có vẻ rất bận rộn. Nghĩ rằng có liên quan gì đó tới thuốc giải độc nên cũng không muốn làm phiền, bây giờ chỉ có đợi cô tỉnh lại là quan trọng nhất thôi.
Nghĩ vậy Tiêu Dã để Liễu Nguyệt uống hết thuốc rồi đặt người nằm xuống giường. Nhìn cô có chút ngẩn ngơ.
Da Liễu Nguyệt vốn trắng, giống như kiểu trắng sứ không tì vết. Vậy mà giờ đây vì căn bệnh quái ác lại biến thành giấy trắng, khiến cơ thể ngày càng thêm hanh hao. Tiêu Dã không nhịn được cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng mân mê những ngón tay thon gầy trên đó. Tay cô rất lạnh, quả thực không khác gì dùng tay trần chạm vào tuyết mùa đông cả. Nhưng tay hắn lại rất ấm, vậy thì có thể ủ ấm cho cô rồi.
Tiêu Dã lấy tay mình phủ lên tay cô, nắm chặt lấy nó. Đôi mắt đậm phong tình dường như ánh lên chút ánh sáng, hắn áp tay cô lên mặt mình, như cún con được chủ xoa mặt mà cọ cọ hồi lâu, sau đó Tiêu Dã khẽ nhủ: “Nguyệt Nguyệt...ngủ lâu quá rồi, bao giờ người mới chịu tỉnh đây?”
Người nằm trên giường vẫn giữ nguyên trạng thái tĩnh lặng, Tiêu Dã có chút đau lòng tiếp tục muốn ủ ấm tay cô. Hắn cứ như vậy ngồi trước giường trông chừng Liễu Nguyệt cả ngày, không ai có thể làm phiền, cũng không ai có thể động đến cô hết.
Nghĩ đến việc bản thân sơ suất rời đi để Liễu Nguyệt tỉnh dậy không ai kiểm soát chạy đi chơi. Cuối cùng nhận lại một thân tàn tạ bất tỉnh đến giờ.
Tiêu Dã hắn đúng là tức đến nỗi muốn tự đấm ngực mình chết luôn mà.
Quá sơ suất! Quá bất cẩn!
Sau này hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi cô nửa bước. Nếu có việc cũng phải đợi cô dậy trước rồi nói với cô, không thể để cô ở lại đây một mình được nữa.
Tiêu Dã hắn cứ rời khỏi cô là lại có chuyện, quả thực hắn sợ lắm rồi, nếu còn có chuyện gì tới nữa thật sự hắn sẽ chết mất.
- ---
[ Đếm ngược thời gian nam chính hắc hóa: còn 28 ngày ]