Theo truyền thuyết thú tộc kể lại, thế giới này thuở ban sơ chỉ có cỏ cây và đá địa, ngay cả dưới nước cũng chỉ toàn các loài thủy sinh tảo và san hô… Sinh vật duy nhất có sự sống và di chuyển được chính là Rồng. Rồng có thân mình to lớn như ngọn núi, lớp vảy cứng sắt hơn đá và đôi cánh khỏe mạnh có thể thổi ra cuồng phong.
Vì chỉ có mỗi loài Rồng tồn tại, nên thức ăn của bọn họ chủ yếu là thực vật và quả cây, cho đến một ngày, một vị Thần đã xuất hiện và nói với Rồng Đen – con Rồng to lớn và có tiếng nói nhất tộc: “Thế Giới này sẽ thật nhàm chán và buồn tẻ, nếu chỉ có loài Rồng tồn tại!”
Theo lời dẫn của Thần, Rồng Đen dắt theo tộc đàn hơn trăm rồng vượt qua nhiều thế giới, lần lượt cổng về muôn loài khác nhau, nhờ vậy mới có các loài thú tộc phong phú như bây giờ.
– Vậy nên có thể nói, Rồng chính là “ông tổ” của các loài vật? – Thiên Âm ngồi chống cằm gật gù, một bộ “thì ra là vậy” nhìn về phía “nhà thông thái” Bông Bông chờ đợi giải đáp.
– Ông tổ? – Bông Bông nhướn mày khó hiểu
– Thì chính là… như ông nội của cô, sinh ra ba cô, rồi ba cô lại sinh ra cô… đại loại như vậy… Ông tổ chính là ông nội của ông nội của ông nội cô….
– Ông nội của ông nội của ông nội… Như Cắt khó hiểu hai mắt xoay vòng lặp lại. Thiên Âm khó xử đưa tay gãi đầu, nhất thời cô cũng không biết nên giải thích sao cho rõ ràng. Cũng may Bông Bông là thú thông minh, vân vê cằm suy nghĩ một lúc liền hai mắt tỏa sáng: “Ý của cô chính là… thú sinh thành?”
– Hả? Thú sinh thành? Đúng, đúng, đúng… sinh thành… chính là kiểu như vậy!
– Trước giờ chúng tôi vẫn luôn xem Rồng như Thần Thánh mà tôn sùng, đối với các tộc thú, Rồng còn được tôn kính hơn so với các vị Thần, giờ nghĩ lại, nếu như xem Rồng là thú sinh thành thì quả thật cũng không có gì là sai. Oaa, có phải tôi lại vừa phát hiện ra một chân lý mới rồi không? Ghi lại, phải ghi lại…
Bông Bông một bộ khoa tay múa chân, lôi từ đâu ra một viên đá màu tím rồi dùng móng vuốt khắc khắc vẽ vẽ gì lên đó. Viên đá tưởng như bình thường vậy mà lại lập tức phát sáng, cô nhóc lại gõ thêm hai cái rồi nhanh chóng áp đá lên miệng chậm rãi nói: “Rồng còn có thể được xem như là thú sinh thành!”
Nói rồi, lại dùng móng gõ hai cái vào mặt đá, viên đá màu tím lần nữa tối sậm, trở về dáng vẻ ban đầu.
Thiên Âm một bộ mắt chữ O mồm chữ A, tò mò đưa tay muốn chạm vào viên đá: “Đây là cái gì vậy? Còn có thể phát sáng?”
Lần này không chỉ Bông Bông mà ngay cả Như Cắt cũng đều ngạc nhiên nhìn Thiên Âm, Bông Bông một bộ không tin hỏi: “Cô không biết cái này sao? Đây là đá thông tin mà!”
“Đá thông tin? Là cái gì?” Thiên Âm nghi hoặc nhận lấy đá từ tay Bông Bông, đưa qua ánh lửa cẩn thận xem xét.
“Cẩn thận, cẩn thận, đừng làm vỡ đấy, viên này tôi ghi lại rất nhiều thứ đấy!” Bông Bông hai tay nâng hai bên, một bộ lo sợ Thiên Âm không cẩn thận lại làm rơi mất.
“Là đá lưu giữ thông tin quan trọng, khi cô có việc cần ghi nhớ, chỉ cần vẽ đúng ám hiệu của đá là có thể làm nó phát sáng, sau đó gõ hai cái chính là muốn nó ghi nhớ, còn gõ một cái chính là muốn xem lại những thông tin cũ lúc trước!”
“Thần kỳ như vậy sao?” Thiên Âm hai mắt tỏa sáng, không ngờ thế giới này còn có thứ thần kỳ như vậy, không khác gì điện thoại di động ở hiện đại là bao.
“Cô không biết sao?” Như Cắt một bộ đưa tay vuốt cằm khó hiểu “Thật kỳ lạ, loại đá này có rất nhiều mà, mọi thú trong rừng rậm đều biết, chẳng lẽ bên ngoài lại không có?”
“A…” Thiên Âm bị hỏi đột nhiên có chút á khẩu. Thời gian cô ở trong tộc Hổ quả thật là chưa nghe hay nhìn qua loại đá nào như vậy. Bình thường cũng không thấy đám hổ kia có vẻ gì như là sử dụng loại đá này, không lẽ đây là đặc trưng của đầm lầy thật?
Bông Bông cũng vô cùng khó hiểu, nhướn mày nhìn Thiên Âm.
“Quả thật là chưa từng thấy qua, bên ngoài cũng không có!”
“Hừ, không có là tất nhiên, đây là đá chỉ có ở Hồ Nước của Rồng Đen, bên ngoài gì đấy làm sao có thể có được.” Ông Nội nằm trên đám da lông cao ngất khịt mũi liếc mắt khinh thường nhìn bọn họ.
Vì để đề phòng Bông Bông lại lần nữa dở trò, Ông Nội liền quyết định nhốt cả ba vào lòng, còn mình thì lại đích thân ra đây trông chừng.
“Hảa, sao lại có thể, Ông Nội, sao trước đây con chưa từng nghe ông nhắc qua mà!” Bông Bông hai mắt mở lớn, nhào đến ôm thanh gỗ nhìn về phía Ông Nội.
Ông Nội lần nữa khịt mũi, một bộ đương nhiên trả lời: “Con cũng đâu có hỏi ta!”
“Nhưng… Nhưng ông cũng phải nói…” Bông Bông bĩu môi có chút quẫn.
“Hứ!” Ông Nội hừ lạnh, xoay lưng dùng ngón út khẩy rỉ tai không thèm nhìn.
“Ông Nộii”
Trong tộc này làm gì có ai mà không biết Bông Bông cô vô cùng có hứng thú với thế giới bên ngoài chứ. Chỉ cần là việc liên quan đến bên ngoài, chỉ cần là thứ không thuộc về đầm lầy này, cũng đều sẽ làm Bông Bông phấn khích đến nhiều ngày không yên. Vậy mà, vậy mà ông nội lại… như chợt nghĩ đến gì đó, Bông Bông lập tức rống lớn:
“Ông Nội, có phải ông vẫn còn nhiều thứ chưa nói đúng không? Có phải ông còn biết nhiều thứ hay ho nhưng chưa nói với con đúng không?”
“AAA, ta không biết, ta không biết gì hết!” Ông Nội chợt giật thót, vừa nói vừa bịt tai vung đầu.
Thôi tha cho hắn đi, con nhóc này mỗi lần nhắc đến chuyện bên ngoài là y như rằng được bơm máu gà, nói liền ba ngày ba đêm vẫn chưa xong. Chưa hết, sau khi nói xong lại nhốt mình thêm ba ngày ba đêm, nói cái gì mà ngâm cứu, muốn hiểu rõ rồi sau đó lại xuất hiện với ba cái ý tưởng quái gở nào đó. Mặc dù không thể phủ nhận là con bé vô cùng sáng tạo, toàn nghĩ ra những thứ mà… không thú nào ngờ tới và đôi khi cũng có vài cái thật sự có ích. Nhưng hắn sẽ thật sự rất vui nếu như kẻ thực hiện và làm thử những ý tưởng đó không phải là Ông Nội với cơ thể già nua cằn cỗi này.
“Ông Nội, Ông Nội…”
Ông Nội lập tức vớ lấy lông thú trùm đầu, nhắm mắt làm bộ như ngủ say. ‘Ông Nội cái cục c*t khô, cái xương lần trước bị gãy của hắn bây giờ vẫn còn đang đau đây!’
Mặc cho Bông Bông ra sức kêu, người nào đó vẫn nằm im không chút lay động. Bông Bông kêu mệt, tức giận dậm chân hai cái, cũng học bộ dạng Ông Nội hừ lạnh xoay người không thèm nhìn.
Thiên Âm ngồi xếp bằng chống cằm nhìn một màn này, cảm giác đôi ông cháu này quả thật là có chút thú vị. Như Cắt ngồi một bên đánh ngáp hai cái, hiển nhiên là đã quá quen với loại chuyện này.
Bông Bông bĩu môi thở phì phò. Làm gì có ông nội nào lại có thể keo kiệt với chính cháu gái của mình như vậy chứ! Vậy mà còn nói là thương mình, hừ, dối trá!
Như chợt nhớ ra gì đó, Bông Bông hai mắt tỏa sáng thẳng tắp nhìn chằm chằm Thiên Âm. Quên mất, chẳng phải ở đây còn có một thú… biết rõ bên ngoài hơn cả ông nội đấy sao…
Nghĩ vậy, khuôn mặt Bông Bông lập tức dịu đi hẳn, cô cười hì hì, chậm rãi lê mông về phía Thiên Âm.
Lâm Thiên Âm khóe miệng co giật, theo bản năng hơi ngã người về phía sau: “Sao, sao vậy?”
“Hì hì, thì là, bên ngoài đó…”
Chưa đợi Bông Bông nói hết, Thiên Âm đã lập tức đưa tay lên miệng đánh ngáp: “Oáp, sao tự nhiên buồn ngủ quá…” Nói rồi lập tức nằm xuống kéo lông thú lên đắp qua đầu.
“Ơ, nhưng…”
Như Cắt thấy vậy, cũng lập tức xoay người nằm xuống, miệng liên tục mở ra đóng vào đánh ngáp: “Buồn ngủ quá, sao tự nhiên buồn ngủ quá…”
Bông Bông tròn mắt nhìn một vòng ba người đang nằm, nếu như lắng tai, còn có thể nghe được tiếng ngáy “giả vờ” đều đều phát ra: “Ơ… Này… Sao…Sao lại như vậy chứ, thật quá đáng mà! Hu hu!”