Trên đường đến đây, được Nhanh Nhảu giới thiệu qua, nên mọi người đã cơ bản nắm được tên gọi của nhau.
Cả đàn do thủ lĩnh là Bạch Phong dẫn đầu, tiếp đến hai bên trái phải lần lượt là Diệp Lục và Nhanh Nhảu. Diệp Lục thân cao gần bằng Bạch Phong, nhưng nhìn qua lại trông có vẻ gầy yếu hơn, tai bên trái có lông màu xanh lá cây, nhìn qua không khác chiếc lá biết động là bao. Hẳn là vì vậy nên mới được gọi là Diệp Lục ( Lá Xanh ). Nhanh Nhảu nhỏ nhắn hơn hẳn so với các thú còn lại, thân cao một mét sáu, vừa vặn ngang đầu Lai Hinh, bên mép trái có một chiếc răng nănh dài lộ ra ngoài, nhìn qua trông có chút đáng yêu. Đi phía cuối là Hắc Thạch, khác với những thú còn lại, cậu ta có nửa thân trước kéo dài từ bụng đến đỉnh đầu là màu trắng, từ bụng trở về sau lại là màu đen, đứng trong đàn có chút nổi bật. Cự Phách và Tia Chớp cõng ba người được kẹp ở giữa. Cự Phách thân mình cao lớn, so với Bạch Phong còn lớn hơn một chút. Nếu so ra, thì Tia Chớp bên cạnh lại có chút yếu nhược, thân mình Tia Chớp tương tự với Diệp Lục, nhưng lại còn có vẻ nhỏ gầy hơn, hoa văn trên lưng không phải là từng sọc dài giống như những thú khác, mà là hình tia chớp zig zag. Nêu như tên gọi được đặt dựa theo đặc điểm của mỗi người, thì Lai Hinh đoán, Tia Chớp có tốc độ rất nhanh, còn Cự Phách này thì lại thiên về sức mạnh cơ bắp.
Lại đi thêm một đoạn, Bạch Phong bỗng ngừng lại ngẩng đầu nhìn về vách đá cao vút đằng xa. Mặc dù đã được che dấu rất kỹ, nhưng từng đợt mùi hôi nhè nhẹ vẫn đang không ngừng theo gió tản ra. Bạch Phong khịt khịt mũi âm thầm hừ lạnh một tiếng. Cái đám ranh mãnh này, thì ra là đang chờ sẵn ở đây!
Mặc dù dọc đường đi, Nhanh Nhảu vẫn luôn nói nói cười cười, thu hút sự chú ý của bọn họ, nhưng Lai Hinh vẫn có thể nhạy bén phát hiện ra được. Đám Bạch Phong là đang đề phòng thứ gì đó.
Nhanh Nhảu đi đến bên cạnh Bạch Phong nhỏ giọng hỏi: "Thủ lĩnh, hay là đêm nay chúng ta tạm thời đợi ở đây, chờ đám thú...."
Lời còn chưa nói hết, đã bị Diệp Lục cắt ngang: "Đừng quên, hôm nay là ngày cuối cùng của tháng Ánh Dương, chỉ cần sau khi mặt trời lặn thì tháng Ánh Nguyệt sẽ bắt đầu. Lúc đó, sức mạnh của đám thú ở đây sẽ được gia tăng đến mức tối đa. Cậu nghĩ là chúng ta có nên ở lại qua đêm hay không?" Vừa nói còn vừa cho Nhanh Nhảu một cái xem thường. Nhanh Nhảu này chỉ được cái nhanh mồm nhanh miệng, lời nói ra 10 câu thì đã có tới 9 câu là chưa kịp suy nghĩ.
"Ách" Nhanh Nhảu bị nói đến có chút cứng họng, đưa tay gãi gãi đầu. Cũng không có phủ nhận lời của Diệp Lục. Diệp Lục nói rất đúng, chỉ cần mặt trời lặn, thì tháng Ánh Dương sẽ kết thúc. Không những là sức mạnh của bọn họ bị suy giảm mà sức mạnh của kẻ địch cũng sẽ tăng lên. Cho dù có gọi được đồng bọn đến thì cũng chưa chắc có thể giúp được gì. Bọn họ lại càng không thể ở lại đây chờ chết được.
Bạch Phong híp mắt đánh giá xung quanh, rồi lại đưa mắt nhìn về phía ba người Lai Hinh, nói đúng hơn Cự Phách và Tia Chớp: "Cự Phách và Tia Chớp, dùng hết tốc lực đưa giống cái lên trên, Nhanh Nhảu và Diệp Lục đi theo hai bên hỗ trợ, ta và Hắc Thạch sẽ cản bọn chúng."
"Không được!" Diệp Lục lập tức phản bác "Như vậy quá nguy hiểm, không phải là ta đang nghi ngờ năng lực của ngài, nhưng nếu như thủ lĩnh bị thương thì phải làm thế nào? Vẫn là nên để ta và Hắc Thạch ở lại thì hơn."
"Mặt trời đã sắp xuống núi, chỉ có ta mới có thể cản lại bọn chúng, tranh thủ thời cơ cho mọi người. Nếu như thật sự lo cho ta, vậy thì các cậu hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng tốt."
Diệp Lục nghe vậy thì thoáng nhìn về mặt trời đỏ đang nhạt dần ở đằng xa. Trong lòng lại càng buồn phiền vì sự yếu đuối của bản thân, mà không thể san sẻ cho thủ lĩnh. Nếu như hắn mạnh hơn thì tốt rồi. Nghĩ đến đây, ánh mặt Diệp Lục ngày càng kiên định. Hắn nhất định sẽ dốc toàn lực hoàn thành nhiệm vụ, không để thủ lĩnh phải thất vọng.
Bạch Phong gầm lên một tiếng rồi cùng Hắc Thạch đồng thời dẫn đầu lao về phía trước. Một tiếng sói hú cũng lập tức vang lên, từ trong lùm cây hai bên nhanh chóng lao ra những con sói to lớn đánh về phía bọn họ. Nếu Lai Hinh đoán không lầm, thì đây hẳn là đám sói lúc sáng, còn đang thắc mắc không biết tại sao bọn chúng lại dễ dàng rút lui như vậy, hóa ra là đã có kế hoạch từ trước, chờ sẵn ở đây đợi bọn họ.
Có Bạch Phong và Hắc Thạch đi trước mở đường, lại thêm Nhanh Nhảu và Diệp Lục bảo vệ hai bên nên Cự Phách và Tia Chớp rất nhanh đã đến được vách đá. Cả hai đột nhiên ngừng lại, cong người. Lai Hinh có thể rõ ràng cảm nhận được từng lớp cơ bắp dưới thân đang không ngừng vặn vẹo căn chặt, cùng với cả người đang dần hạ thấp. Đưa mắt nhìn sang Tia Chớp bên cạnh, chỉ thấy những vằn màu đỏ trên lưng cậu ta đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó là những đường cong màu vàng lục, hai chân trước bên dưới thì đang không ngừng thu ngắn, trái ngược với hai chân sau ngày càng dài ngoẵng, to dày. Trông không khác chân ếch là bao. Ba người Lai Hinh bị cảnh tượng trước mặt làm cho trợn mắt há hốc mồm, phía trên là hổ, phía dưới lại là ếch, đây rốt cuộc là hổ lai ếch hay là ếch lai hổ a???
Chưa đợi bọn họ có đáp án thì hai tiếng "Bám chắt" đã vang lên, Cự Phách và Tia Chớp hạ thấp phần thân trước lấy đà, hai chân sau dùng lực bật mạnh lên cao. Móng vuốt sắc bén dễ dàng cắm sâu vào vách đá giúp giữ thăng bằng, nhưng không dừng lại quá lâu, cả hai lại lập tức cong người nhảy lên phía trước.
Bên dưới truyền đến từng đợt tiếng gầm lớn làm Lai Hinh không khỏi ngoái đầu lại nhìn. Chỉ thấy, tình cảnh lúc này hết sức hỗn loạn, không biết từ lúc nào, Bạch Phong và Hắc Thạch đã bị hơn hai mươi con sói vây quanh. Cả đàn không ngừng đánh lên làm Bạch Phong và Hắc Thạch nhìn qua có chút yếu thế. Chỉ thấy, Bạch Phong gầm lên một tiếng, cả người bỗng chốc to lớn thêm gấp đôi, móng vuốt sắt bén một phát chụp bay hai con sói lớn. Bầy sói thấy vậy thì không dám tiếp tục manh động, mà lập tức chuyển hướng sang tấn công về phía Hắc Thạch. Mặc dù không có được sức mạnh như Bạch Phong nhưng Hắc Thạch lại rất nhanh nhẹn. Những đòn tấn công của sói không những không đánh trúng được Hắc Thạch, mà trái lại còn bị trả ngược.
Lúc này, cách đó không xa, một con sói đang âm thầm tiếp cận sau lưng Hắc Thạch. Lai Hinh ở trên cao mắt sắc thấy được trong lòng lộp bộp kêu vang hai tiếng "Không tốt". Nhưng ngay khi sói ta vừa nhảy sổ lên định vồ về phía Hắc Thạch thì đã bị cậu ta nhanh chóng xoay người dùng hai chân sau đá bay. Động tác kỹ thuật chuyên nghiệp như một võ sư Taekawondo dùng cú đá móc hạ gục đối phương. Sói bị đá đập mạnh vào gốc cây gần đó không đứng lên được, có thể thấy là chấn động không nhẹ. Đến cả Lai Hinh cũng không nhịn được muốn vỗ tay khen hay.
"Chú tâm một chút!"
Tiếng Diệp Lục truyền đến làm Lai Hinh có chút giật mình nhìn sang. Thì ra trong lúc cô còn đang mải mê quan sát bên dưới, thì Nhanh Nhảu và Diệp Lục đã đuổi kịp theo sau. Hiển nhiên là cả hai cũng đã hóa thành hổ ếch, đây là cái tên là Lai Hinh kết luận ra dựa trên hình dạng của bọn họ lúc bấy giờ. Cô nhìn Diệp Lục gật đầu, rồi cũng ngoan ngoãn xoay đầu lại không tiếp tục xem nữa. Dù sao cái gì cần xem thì cũng đã xem xong, còn lại cũng không có gì thú vị, vả lại... Lai Hinh đưa tay xoa xoa sóng cổ đã có chút mỏi nhừ. Cứ ngoái đầu lại như vậy, cổ cô cũng không chịu nổi.
Lại qua chừng ba phút, Tia Chớp đã cõng theo Tô Nhiên Linh cách bọn họ một khoảng xa. Cự Phách vì thân thể to lớn, lại cõng thêm hai người nên có vẻ chậm hơn một chút. Ngay khi Tia Chớp vừa đáp vào vách đá thì từ một tán cây rậm rạp gần đó lao ra một con sói lớn nhảy sổ về phía Tô Nhiên Linh. Tô Nhiên Linh hoảng sợ hét lớn, cúi người bám chặt vào lưng Tia Chớp. Ngay khi sói kia sắp đụng tới Tô Nhiên Linh thì Nhanh Nhảu đã nhanh chóng nhảy lên cản lại, nhưng cú va đập có chút mạnh, làm cả sói và Nhanh Nhảu cùng nhau rơi xuống. Diệp Lục, Tia Chớp và Cự Phách đồng thời quay lại hét lớn "Nhanh Nhảu!"
Cũng may là Bạch Phong luôn không ngừng chú ý đến tình hình bên này, nên ngay khi Nhanh Nhảu rơi xuống, liền vừa vặn tiếp được. Con sói kia thì không có may mắn như vậy, bị rơi một đường thẳng từ trên vách đá xuống đất vỡ sọ mà chết.
Đám Cự Phách còn chưa kịp thở phào thì hai bên lại lập tức nhảy ra thêm năm, sáu con sói khác. Vì thiếu đi Nhanh Nhảu, nên cả ba không ngừng vừa nhảy, vừa né tránh sự công kích của bầy sói có chút khó khăn. Mục tiêu của bọn chúng, từ đầu đến cuối đều là ba người Lai Hinh, Jenny và Tô Nhiên Linh. Lai Hinh cẩn thận quan sát, trừ con sói lúc đầu đã chết ra, thì đám sói này đều tấn công rất có quy luật. Cứ mỗi lần Cự Phách và Tia Chớp vừa nhảy được hai bước, thì sói trong các tán cây lại ồ ạt xông ra. Án chừng thì mỗi bước nhảy của Cự Phách và Tia Chớp dài khoảng từ bảy đến tám mét, nếu là hai bước... Lai Hinh híp mắt nhìn về phía đám cây cao lớn trông giống như cây cọ dầu cách bọn họ không xa. Vừa vặn, khoảng cách của mỗi tán cây này cũng là chừng mười lăm đến mười sáu mét.