Nuôi Rồng Dưỡng Già

Chương 37




– Không thể nào!

Lâm Thiên Âm quỳ thụp xuống đất, cả khuôn mặt tràn đầy bàng hoàng và không thể tin.

– Nhào nặn? Làm mới? Vậy chẳng khác nào….

Bên Hoài Ân truyền đến tiếng thở dài, vừa định nói gì đó thì âm thanh tít tít như thông báo đã vang lên.

– Ặc, hết giờ rồi, Âm à, lần sau gặp lại nhé…

Thiên Âm lập tức đứng bật dậy

– Cái gì… lần sau? Lần sau là bao giờ?

Tiếng Hoài Ân gấp gáp: “Không biết, không biết, nói chuyện với mày tốn điểm chết đi được… chả biết phải cày đến… bao lâu…”

Một tiếng tít dài vang lên

– Hả, điểm cái gì? Hoài Ân mày còn chưa nói cho tao…

– Đơ..ợi… t…a…ao…

Khoảng không lần nữa trở về yên lặng. Thiên Âm ngẩn người, chán nản chỉ vào không trung: “…Mày còn chưa nói cho tao… cách làm sao để liên lạc mà…”

“Huuuu… uuuuu…” Cô thở một hơi dài, lần nửa trở lại túi ngủ. Một đêm thức trắng, trong đầu đều là suy nghĩ ngổn ngang.

—–

– Thủ lĩnh, sắp đến Vách Đá Ranh Giới rồi!

Diệp Lục sau khi tuần tra một vòng, trở lại thông báo.

Bạch Phong mở mắt, trong con ngươi không giấu nỗi vẻ rung động: “Ừm, nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị đi.”

Thông thường sau khi trải qua Hắc Nhập, không ít thì nhiều, bọn họ cũng sẽ ở lại một nơi nghỉ ngơi vài ngày. Lần này Thủ Lĩnh đột nhiên xuất phát sớm, hơn nữa còn đi liên tục, nếu nói trong lòng mọi người không có chút bất mãn, thì quả thật là giả.

Lần Hắc Nhập này, đi năm thành ba. Lâm Thố, Diệp Lục và Hỏa Phách đều thành công có bội thu. Đặc biệt là Diệp Lục, trên lớp lông trắng đỏ trước kia nay xen kẽ thêm một ít xanh lá. Cũng không biết được, anh chàng này đã thức tỉnh loại năng lực đặc biệt nào đây!

Riêng Nhanh Nhảu và Cự Phách, không chịu được đau đớn do Hắc Nhập mang tới, chỉ mới tu luyện hơn một nửa thời gian đã phải bỏ cuộc. So sánh với những người còn lại, lần này tinh thần của bọn họ là tệ nhất.

Bạch Phong không nén được thở dài. Hai người mặc dù có tiềm năng, nhưng bình thường lại quá lười nhác, thất bại lần này, cũng coi như là một cái gậy, gõ cho bọn họ tỉnh.

Bạch Phong cong người ngồi dậy, năm hổ còn lại cũng lập tức đứng lên. Hắn cũng không muốn thúc giục, nhưng không hiểu sao, dạo này trong lòng luôn bất an, tâm can như lửa nóng, dự cảm như có điều gì không lành làm hắn không thể không nhanh lên. Vả lại, đi lâu như vậy rồi, quả thật là có chút nhớ.

—–

Thiên Âm bó người trong túi ngủ, tròn mắt. Bên dưới là một cô gái khoảng độ mười lăm, mười sáu tuổi, mặc váy da thú sậm màu. Một tay chống nạnh, tay kia cầm gậy dài chống trên mặt đất, cũng đang hai mắt mở to nhìn cô.

– Này, ngươi là thứ thú gì vậy? Sao lại treo trên cây, còn không có tay chân. Ngươi là sâu sao?

– ……

Không thấy Thiên Âm trả lời, cô gái cau mày khó hiểu: “Sao không trả lời, A… quên mất, sâu là thú thấp cấp, hẳn là ngươi không thể nói chuyện được rồi.”

Vừa nói, cô gái vừa đi vòng quanh túi ngủ xem xét.

– Thật kỳ lạ, ta chưa từng thấy con sâu nào lớn như ngươi. Ngươi đang tạo kén sao? Để thành bươm bướm, Wow, chắc hẳn ngươi sẽ là con bướm không hề nhỏ đâu.

Nói rồi, lại như có vẻ đâm chiêu suy nghĩ: “Trước khi ngươi bay đi mất, ta phải nhanh chóng gọi ông nội và đám Như Cắt tới xem mới được!”

Nói rồi cô gái lập tức hóa báo, cong người chạy đi.

Mệt tim quá, con người chình ình mà nó la con bướm.

Chán chẳng buồn rên!

Cô thở dài, bò ra thu dọn đám hành lý cồng kềnh rồi ngẩng đầu gọi to vào không trung.

– Này, chỉ tôi đường đến nơi nào có nước đi.

Một gợn khói hồng lập tức hiện ra, nó xoay vòng vặn vẹo một hồi, rồi hóa thành dải dài nhỏ, chỉ về một hướng.

Thần kỳ không? Đây là phúc lợi Trắng Tinh gửi đến. Hơn nửa đêm tối qua, vòng vèo một hồi rồi đi mất. Chủ yếu vẫn là không được ăn trứng, không được nướng trứng, phải bảo vệ trứng đến khi nó nở… bla bla…

Không an tâm đến vậy thì sao không tự mang đi, còn một hai phải hành hạ thân xác già nua này. Mệt, chả buồn đi.

Nghĩ vậy nhưng Thiên Âm vẫn nhanh chân đi theo đám khói. Đi một đoạn, quả nhiên thấy được một hồ nước lớn. Hai mắt cô tỏa sáng, vừa muốn nhào đến đã bị một âm thanh lớn giọng cắt ngang.

– Có kẻ đột nhập!

Theo tiếng gọi, xung quanh lập tức xuất hiện ba thanh niên nhào ra vây lấy cô. Một thanh niên có vẻ cao lớn nhất bước đến nhìn Thiên Âm một vòng: “Giống cái này giống loài là gì? Từ đâu đến? Xâm phạm vào lãnh thổ của chúng ta là có mục đích gì?”

Thiên Âm chớp mắt khó hiểu: “Đây là lãnh thổ của các anh? Các anh là…”

– Ta tên Liệm Khiết, đây là lãnh thổ của Tộc Báo Hoa chúng ta. Mặc dù cô là giống cái, nhưng cũng không thể tùy tiện xâm nhập khi chưa được phép, thủ lĩnh sẽ nổi giận.

Thấy đối phương cũng không có vẻ gì là muốn làm khó dễ, Thiên Âm thầm thở phào, gật đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ là đi tìm nước uống, nhìn thấy hồ nước này liền chạy đến, không ngờ lại đi vào lãnh thổ của tộc Báo, thật sự xin lỗi!”

– Tìm nước? – Liệm Khiết cúi đầu nhìn Thiên Âm, lại quay sang nhìn hồ nước sau lưng, lắc đầu: “Nước này không thể uống!”

Thiên Âm nghe vậy thì thoáng giật mình: “Hả? Tại sao vậy? Tôi… tôi chỉ xin một ít, lấy xong liền sẽ rời đi, chắc chắn sẽ không làm phiền đến các thú khác!”

Một thanh niên bên phải nghe vậy thì bật cười ha hả: “Giống cái, em hiểu lầm ý của Liệm Khiết rồi, nước này quả thật là không thể uống, chúng tôi sẽ cho em một phần nước khác!”

Thấy Thiên Âm nhìn qua, hắn liền mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi: “Ta là Nhạm Sơn!”

Liệm Khiết vẻ mặt hiền lành tiếp lời: “Nếu đã đến đây, liền là khách. Tộc báo chúng ta rất hiếu khách, đặc biệt là các giống cái. Em đến được đây chắc hẳn cũng không dễ dàng gì, theo chúng ta về tộc đi, cam đoan thết đãi thịt nước đầy đủ.”

Lâm Thiên Âm hít sâu một hơi, lập tức lắc đầu. Mặc dù quả thật là bây giờ cô vừa đói vừa khát, nhưng cũng không thể vì vậy mà đi theo làm phiền những người vừa gặp mặt. Vả lại, không hiểu sao Thiên Âm cảm giác, tộc Báo này có chút không đáng tin. Cứ như… có ý đồ gì đó…

– Không cần đâu – Thiên Âm xua tay – Chỉ cần cho tôi xin một ít nước là được, tôi còn có việc, phải lập tức lên đường gấp, thật sự không dám làm phiền các anh đâu!

Liệm Khiết thấy cô từ chối thì ra vẻ buồn bã thở dài một hơi, tiến gần về phía Thiên Âm: “Cứ đến tộc Báo tham quan một lần đi, chắc chắn sẽ không làm em thất vọng.”

Thiên Âm khóe miệng co giật, mắt phải nháy lên dữ dội, cô lùi về phía sau, liên tục xua tay: “Không cần, thật sự không cần đâu!”

– Hừ! Nói nhiều với cô ta như vậy làm gì? Trực tiếp bắt về là được.

Lời nói chợt phát của thanh niên còn lại làm cơ bắp Thiên Âm căn chặt, cô hít sâu một hơi, cảnh giác đưa mắt nhìn ba người.

– Các anh muốn làm gì?

Liệm Khiết cười hì hì gãi đầu: “Như đã nói qua, tộc chúng ta rất hiếu khách, muốn mới em đến chơi…”

– Bớt nói nhảm! – Thiên Âm trừng mắt quát lớn.

Liệm Khiết lắc đầu thở dài: “Hết cách, đành đề em chịu thiệt vậy!”

Thiên Âm đặt tay bên hông, nắm chặt cán dao trong tay, nếu như bọn họ đã không chịu nói lý lẽ, vậy thì dùng vũ lực để giải quyết đi.

Cô vận sức, vừa muốn rút dao thì đầu óc đã truyền đến một trận choáng váng. Thiên Âm ôm đầu, lảo đảo lùi ra sau từng bước. Mọi thứ trước mắt như nhòa đi rồi nhanh chóng đổ ngược về một bên.

Khốn kiếp, đám thú này… còn biết chơi thuốc sao?